Chương 305: Các Vị Tổng Binh
Bất kỳ nơi nào, chỉ cần hơi lớn một chút, đều sẽ có vòng tròn khác nhau, tục xưng, là đoàn kết.
Ví như thành đông xem thường thành tây, nội thành xem thường ngoại thành, lớn một chút, thì là người Càn xem thường người Yến, gọi là Yến man tử.
Bắc Phong quận tiếp giáp hoang mạc, tuy những năm nay vì có con đường tơ lụa mà hưng khởi, đổi mới hơn trước kia nhiều, nhưng Ngân Lãng quận là “Tiểu Giang Nam” của Yến quốc.
Một là vì tiếp giáp Càn quốc, thương mậu trung chuyển, hai là ngược dòng về trăm năm trước, Trấn Bắc hầu đời đầu đã tiến hành nhân khẩu di chuyển, điều này khiến Ngân Lãng quận không những không vì chiến tranh mà suy yếu, ngược lại còn càng phong phú hơn.
Điều này, cũng khiến Tam Biên Càn quốc vẫn nguyên khí đại thương tới hiện tại, thứ nhất những nơi trọng binh đóng giữ, lại không thích hợp người thường sinh tồn, thứ hai là vì Tam Biên đứng dưới bóng mờ chiến tranh, cho nên trừ bỏ bổ sung cho quân đội, triều đình Càn quốc cũng không tiến hành khôi phục phát triển gì với Tam Biên.
Người Ngân Lãng quận đều có sự kiêu ngạo của mình, ngày thường nhìn người từ Bắc Phong quận tới, đều sẽ có tư thái cao cao tại thượng.
Thế nào cũng phải hỏi sống thế nào, lễ tết thích làm gì, tử đệ trong nhà có được đi học không… tất cả làm nền cho hoạt động khoe khoang tiếp đó.
Có điều, lần này, một đám Hắc kỵ vào Doãn thành, bách tính Ngân Lãng quận nhìn thấy, không chút nào có vẻ kỳ thị, ngược lại, lại thấy kích động!
Bách tính trong ngoài Doãn thành, đều trực tiếp sôi trào.
Nơi Hắc kỵ đi qua, hoa quả, cơm ấm… được người dân đưa ra nhiệt tình.
Dân chúng Doãn thành lấy sạch tồn lương, thịt khô, bánh gạo… không chút keo kiệt.
Các đại tiểu cô nương nhìn qua khe nhỏ, già trẻ ra sức hoan hô, khiến quân tiên phong Trấn Bắc quân vào Ngân Lãng quận có chút không kịp chuẩn bị.
Đãi ngộ này, bọn họ thực không nghĩ tới.
Mà nguyên nhân chủ yếu tạo thành tình cảnh này, thứ nhất là vì Yến quốc võ phong thịnh hành, tuy thái bình mấy chục năm, nhưng nhiệt huyết trong xương vẫn còn.
Cũng bởi vậy, ở Yến quốc, địa vị quan văn không thể áp chế được võ tướng, thậm chí còn bị áp lại. Đồng thời, dân gian Yến quốc cũng không có tư tưởng bài võ như Càn quốc.
Thứ hai, đội buôn Bắc Phong quận… tuy bị kỳ thị, nhưng Trấn Bắc quân, trăm năm qua phòng thủ hoang mạc, trấn áp Man tộc, khiến Man tộc không thể bước thêm một bước, đại công tích này, khiến Trấn Bắc quân trong lòng dân chúng như một vị “Thủ Hộ thần”.
Thứ ba, chỉ cần là người đầu óc không ngu ngốc, đều sẽ biết giờ đang đánh trận, tuy rằng chỉ nghe khua chiêng gõ trống chưa xem hư thực, tuy Ngân Lãng quận cũng có Tĩnh Nam quân thường trú, nhưng dân chúng, đối với chiến tranh, dù dũng mãnh như dân Yến quốc, cũng đều có một cỗ sợ hãi từ tâm.
Trấn Bắc quân tới, quân đội mạnh nhất Đại Yến tới, đối với bọn họ mà nói, chính là tầng đảm bảo lớn nhất, dân chúng kích động hoan khô nhảy nhót cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Trịnh Phàm dẫn theo A Minh tới, bình thường không có chuyện gì đặc biệt, Trịnh Phàm đều thích mang A Minh theo, có một tên thủ hạ đỡ đạn không chút do dự, có vị lão đại nào mà không thích?
Hơn nữa, còn không phải một lần, về bồi dưỡng một chút, lần sau lại mang theo.
Đồng thời, Trịnh Phàm còn dẫn theo ba mươi kỵ, trước lúc trong trạm dịch Doãn thành bị ám sát, lại lúc từ Nam Vọng thành về nhà lại bị hỏi đường, Trịnh thủ bị cảm thấy, tác phong độc hành của hắn, cần phải đổi một chút.
Đã có thủ hạ, vậy cứ đem theo thôi, ít nhất, có thể giúp ngươi cản đường.
- A, thật náo nhiệt.
Ngoài quân doanh Trấn Bắc quân, người tới lui tấp nập, dân chúng tự phát tập trung biểu thị nhiệt tình.
Cũng may lần này Trịnh Phàm mặc giáp ra cửa, kỵ sĩ dưới trướng cũng mặc giáp đủ, lại thêm hơn nửa trang bị Thúy Liễu bảo đều thiết kế phỏng theo Trấn Bắc quân, cho nên dân chúng nhìn thấy, còn tưởng giáo úy Trấn Bắc quân hồi doanh, tự giác nhường đường.
Chờ vào doanh, Trịnh Phàm quay đầu nhìn đám kỵ sĩ tùy tùng, từng tên cầm đủ các loại trứng gà bánh gạo, còn có mấy người được treo đai lụa.
Đây là phương thức tỏ tình của nữ lang Yến quốc, cũng khó trách, đám hình đồ binh này của hắn, trước đều là tử đệ môn phiệt, khí độ thần thái đều không kém, được nhiều ưu ái cũng là bình thường.
Trịnh Phàm nhìn hai tay trống roõng, lại quay đầu nhìn A Minh, cười nói:
- Sao ngươi còn chưa lấy được đai lụa?
A Minh bất đắc dĩ mở túi áo, lấy ra một cuộn lớn.
Trịnh Phàm: “…”
A Minh tiếp tục lười biếng ngồi trên lưng ngựa, tựa như nói: Ta không định khoe khoang, nhưng ngươi lại cứ muốn dìm người.
Kiểm tra tín vật cùng thân phận, đám người Trịnh Phàm tiến vào nội bộ đại doanh.
Đúng, người lần này gọi hắn tới, không phải Tĩnh Nam hầu, mà là Trấn Bắc hầu.
Tên giáo úy dẫn đường phía trước ngăn lại đám thủ hạ của Trịnh Phàm, quân doanh quy củ nghiêm ngặt.
A Minh đem hộp đựng đầu Phúc Vương cho Trịnh Phàm, nói:
- Chủ thượng, túi phúc của ngài.
Đại doanh tầng tầng lớp lớp, nghiêm ngặt không gì sánh được, điều này cũng thể hiện rõ quân kỷ Trấn Bắc quân.
Sau khi dẫn binh, Trịnh Phàm mới hiểu một đạo ký, chính là một đội quân không có kỷ luật, tuyệt khó làm được việc lớn, thi thoảng ban thưởng, hoặc chủ thướng cổ động để ào ào như ong vỡ tổ xông lên, nhìn thì hiệu quả không tệ, nhưng khó có thể kéo dài.
Bắt nạt một ít quân cặn bã thì được, nhưng nếu đối chiến tinh nhuệ, đương nhiên là không được rồi.
Trịnh Phàm vào khu vực hạch tâm trong quân doanh, hắn nhìn thấy Lý Lương Thân, lúc ở Trấn Bắc phủ, Tiểu Lục tử từng giới thiệu qua cho hắn.
Lý Lương Thần ngồi trên một khối gỗ tròn, hai mắt nhắm lại, bên người có một thanh trường kiếm bản rộng khá cổ điển.
Trịnh Phàm tới, mà Lý Lương Thân không cả mở mí mắt.
Từ trong miệng Trần Đại Hiệp, Trịnh Phàm được nghe ít chuyện giang hồ, vị Lý Lương Thân này, lại là một trong Tứ Đại kiếm khách.
Chỉ có điều, so với ba vị hkác, vị kiếm khách trong quân ngũ này, thực sự khiến người nghĩ tới hình tượng “Kiếm tiên”.
Đương nhiên, lên bảng không phải cơ cấu như hậu thế, Lý Lương Thân đứng trong hàng Tứ Đại kiếm khác, thực không phải hắn tự muốn.
Tên Kiếm Thánh của Tấn quốc là tên điên, trong tứ Đại kiếm khách, có một người là được hắn khen mà lên bảng, còn Lý Lương Thân lại là Kiếm Thánh tự tới cửa khiêu chiến.
Tiếp tục vào trong, Trịnh Phàm nhìn thấy một người để trần tay, đang cầm bánh nướng, cắn từng ngụm một.
Dưới chân, cnò có một cái mâm, trên mâm có tỏi bóc sẵn.
Người không thích tói, một nhánh cũng không ăn, nhưng với người thích tỏi, thì bất kể là ăn thứ gì, nếu không có tỏi, hương vị thiếu một nửa.
Người này là Lý Báo, cũng là một trong thất đại tổng binh, còn có một người gọi là Lý Nguyên Hổ, hai người được xưng là hổ báo Trấn Bắc phủ.
Thấy Trịnh Phàm đi tới, Lý Báo còn nở nụ cười cộc lốc.
Tình cảnh này, khiến Trịnh Phàm không khỏi nghĩ tới Phiền Lực.
Trịnh Phàm lập tức hơi khom người hành lễ, tiếp tục đi theo giáo úy dẫn đường.
Bên ngoài lều, có hai người.
Một người là người quen cũ, lúc trước từng cùng đi dạo trong cung, Thanh Sương.
Một người khác, khuôn mặt hẹp dài. Tiểu Lục tử từng nói, trong thất đại tổng binh, có một người mặt ngựa, tên Lý Phú Thắng, làm việc ngoan độc, thích diệt tộc, mỗi lần Trấn Bắc quân tới hoang mạc, phàm là Lý Phú Thắng lĩnh quân, tất diệt một tộc mới về.
Kỳ thực, tuổi Lý Phú Thắng này không nhỏ, người đời nói thất đại tổng binh, sáu người họ lý, trừ bỏ Thanh Sương thì đều là nghĩa tử của Trấn Bắc hầu, kỳ thực không phải vậy.
Giang hồ đồn đại, đồn thế nào thích là được, thực tế, sáu người họ Lý, là theo truyền thống của Yến quốc.
Môn phiệt trị kéo dài mấy trăm năm, “Họ” đã không chỉ là tượng trưng cho truyền thừa, mà là tượng trưng cho thế lực.
Trước khi Yến Hoàng mã đạp môn phiệt, thượng tầng nhân sĩ lúc ra ngoài giới thiệu, đều sẽ thêm một cái địa danh.
Phong tình xã hội như vậy, Trấn Bắc hầu phủ cũng không ngoại lệ, phàm là người muốn theo ta làm việc, trước phải theo họ ta, biểu thị chúng ta là người một nhà.
Lúc trước quận chúa muốn thu Trịnh Phàm làm gia đinh, nếu làm gia đinh, Trịnh Phàm sẽ phải đổi họ, gọi là “Lý Phàm”.
Tổng binh trẻ tuổi một chút, tính cả Thanh Sương, đối với Trấn Bắc hầu, quả thực chẳng khác nào nghĩa tử với nghĩa phụ, nhưng Lý Phú Thắng, tuổi chỉ nhỏ hơn Trấn Bắc hầu chừng bảy tám tuổi, không thể là quan hệ phụ tử được.
Trang 154# 1