Chương 306: Trấn Bắc Quân Xuôi Nam
- Trịnh Phàm.
Thanh Sương giới thiệu Trịnh Phàm với Lý Phú Thắng.
Giới thiệu, đủ đơn giản.
Lý Phú Thắng đánh giá Trịnh Phàm một hồi, nói:
- Ồ.
Lạnh nhạt tới không thể lạnh nhạt hơn.
Từ lúc tiến vào khu vực trung tâm quân trại, Trịnh Phàm một đường tới đây, thực có chút giống đi trình diễn thời trang.
Cũng may lúc trước vào hoàng vung, hắn từng thấy Yến Hoàng dẫn theo nam bắc hai hầu.
Cho nên, giờ vẫn có thể duy trì được tâm tình bình ổn.
Thanh Sương chỉ cái lều lớn phía sau:
- Hầu gia đang ở trong chờ ngươi.
Trịnh Phàm gật gù, sau đó cười cười với Lý Phú Thắng, Lý Phú Thắng “Khà khà” mấy tiếng, chỉ chỉ Trịnh Phàm:
- Hầu gia nói người này mắt có càn khôn, ta lại không nhìn ra càn khôn đâu, ngược lại, thấy người này rất giống ta, đều là người có lòng dạ độc ác.
Trịnh Phàm: “…”
Trịnh Phàm không tiếp tục trì hoãn, xốc mành, đi vào trong lều lớn.
Giữa lúc Trịnh Phàm chuẩn bị hô Hộ Thương giáo úy Hổ Đầu thành, đã sửng sốt nhìn thấy Tĩnh Nam hầu cũng trong đại trướng.
Trịnh thủ bị lập tức sửa lời:
- Thủ bị Thúy Liễu bảo Trịnh Phàm, tham kiến Tĩnh Nam hầu gia, tham kiến Trấn Bắc hầu gia.
Ăn cơm nhà nào, Trịnh thủ bị hiểu rõ.
Tĩnh Nam hầu ngồi vị trị thủ tọa, điềm này thực kỳ quái, đây rõ là doanh trại Trấn Bắc quân, người ngồi thủ tọa lại là Điền Vô Kính mà không phải Lý Lương Đình.
Cái này do Trịnh Phàm cũng chưa biết, người chỉ huy đại chiến tiếp theo, là Điền Vô Kính toàn quyền chỉ huy, dù là Lý Lương Đình, cũng phải nghe Điền Vô Kính điều khiển.
Đây quả thực rất buồn cười, Trấn Bắc quân xuôi nam hai mươi vạn quân, mà Tĩnh Nam quân chỉ có năm vạn.
Nhưng cũng may, chuyện “Buồ cười” này, Trịnh Phàm đã thấy rất nhiều, cũng không có quá nhiều kỳ quái không hiểu.
Lý Lương Đình ngồi ở dưới, cầm hạt dẻ rang đường, bóc từng hạt ăn.
Sinh hoạt hàng ngày của Trấn Bắc gia vốn kham khổ, Trịnh Phàm cũng biết, cho nên mỗi lần nhìn thấy Trấn Bắc hầu, Trấn Bắc hầu đều đang ăn, Trịnh Phàm cũng không kinh ngạc.
- Tiểu Trịnh.
Trấn Bắc hầu mở miệng nói.
Nếu không phải Điền Vô Kính cũng ở đây, Trịnh Phàm thực sự muốn lưu manh quỳ xuống hô một tiếng: Ai, có nô tài.
Nghĩ lại, các đời kiêu hùng có thể nhịn nhục mà thành đại nghiệp, Trịnh Phàm cảm thấy cũng không có gì không làm được, lại thêm tuổi Trấn Bắc hầu cũng không nhỏ, cứ cho là trẻ nhỏ lấy lòng lão nhân gia là được.
Nhưng Điền Vô Kính cũng ở đây, Trịnh Phàm thực sự có chút lúng túng.
Cho nên, chỉ có thể cung kính:
- Hầu gia, có mạt tướng.
- Lúc trước ở Ngự Hoa viên, những lời ngươi nói, giờ thấy rõ hiệu quả rồi chứ?
- Bẩm hầu gia, mạt tướng đã coi thường Càn nhân.
Để các tốp quân nhỏ tập kích, khiến Càn quốc cảm thấy áp lực, phải phái tinh nhuệ ra, lại tìm cơ hội diệt sạch, đây vốn là suy nghĩ ban đầu của Trịnh Phàm.
Nhưng Càn quốc cũng không mắc câu, Dương Thái úy cũng không bị điều đi, lại bắt đầu thi kế vườn không nhà trống, kiên quyết không chơi dã chiến, không cho ngươi cơ hội.
Trấn Bắc hầu lắc đầu một cái:
- Trước khác nay khác, Càn quốc đất rộng người đông, không đến nỗi ai cũng ngu xuẩn.
Lời này kỳ thực giải vây cho Trịnh Phàm.
- Hầu gia nói đúng lắm.
- Bản hầu nói đúng cũng không tác dụng.
Trấn Bắc hầu có ý riêng.
Điền Vô Kính ngồi trên thủ tọa, đưa mắt nhìn Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm lập tức cảm thấy áp lực.
Kỳ thực, theo quan hệ mà nói, hắn mới gặp Trấn Bắc hầu hai lần, lần thứ hai chính là lần này.
Bất kể thế nào, quan hệ giữa hắn với Tĩnh Nam hầu càng phải tốt hơn mới đúng.
Nhưng Tĩnh Nam hầu dám tự diệt cả nhà, thực sự dọa trái tim yếu đuối của Trịnh thủ bị, sau khi về còn thường mơ ác mộng.
Cho nên, đối với Tĩnh Nam hầu, Trịnh Phàm có chút sợ sệt.
- Trịnh thủ bị.
Tĩnh Nam hầu mở miệng nói.
- Có mạt tướng!
- Thúy Liễu bảo, hiện có bao nhiêu giáp sĩ?
- Bẩm hầu gia, có hai ngàn năm trăm kỵ, đủ giáp trụ, một người hai ngựa!
- Trịnh thủ bị không đi buôn bán, quả là đáng tiếc.
“Phù phù!”
Trịnh Phàm lập tức quỳ trên đất.
Không phải hắn diễn, mà thực là bị dọa.
Đời này, trừ bỏ việc bỏ thời gian luyện tới Võ phu Bát phẩm, việc hắn dành phần lớn thời gian cùng tinh lực chính là học diễn.
Sao có thể không nghe ra nghĩa bóng trong lời Tĩnh Nam hầu?
Có một số thứ, lừa được Hứa Văn Tổ, lại không lừa qua được Tĩnh Nam hầu!
Cả Ngân Lãng quận này, thậm chí toàn bộ chiến cuộc nơi biên cảnh này, đều không thể tranh được con mắt vị hầu gia này, Thủ lĩnh Mật Điệp tư ở Ngân Lãng quận này, chính là người phụ nữ của hắn.
Lâm chiến tránh chiến, bảo tồn thực lực, đây chính là tối kỵ. Bất luận thượng vị giả nào đều không cho phép phát sinh chuyện như vậy.
Lại thêm, Tĩnh Nam hầu là người dám diệt cả nhà, dù có thưởng thức Trịnh Phàm hắn, phất tay một cái, chém cũng chỉ là chém.
Lúc này, Trịnh Phàm ra ngoài, dẫn theo ba mươi kỵ, ba mươi kỵ kia trong quân doanh Trấn Bắc quân, cũng chỉ là trò hề…
A, còn có một A Minh, nhưng không cần đại quân xuất thủ, bốn tên tổng binh ở ngoài, tùy tiện một người, đều có thể nghiền A Minh thành thịt băm.
- Ha ha.
Trấn Bắc hầu cười lớn, lời như khuyên giải mà có chút như đổ thêm dầu:
- Tiểu Trịnh đúng là người lanh lợi, nhưng sao lại làm chuyện hồ đồ như vậy? Phải biết, Đại Yến ta đều biết Tĩnh Nam quân điều quân nghiêm ngặt, ai a…
Điền Vô Kính bình tĩnh nhìn Trịnh Phàm.
Câu của hắn, Trịnh Phàm nghe hiểu, khiến cho không khí tiếp theo, có chút tẻ ngắt.
Có những lúc, thuộc hạ quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.
Trấn Bắc hầu tiếp tục tưới dầu lên lửa:
- Tiểu Trịnh a, ngươi nói xem, cái đầu của ngươi, dùng cái gì mới đổi lại được? Lúc trước nghe nói ngươi trảm không ít thủ cấp Thổ binh, nhưng Hứa Văn Tổ đã cho ngươi một ngàn năm trăm Man kỵ, quân công này đã sớm thanh toán xong, hiện tại, ngươi lấy gì đổi đầu ngươi đây?
Trấn Bắc hầu liếc mắt nhìn Điền Vô Kính, tiếp tục nói:
- Bản hầu đã cầu tình cho ngươi, nhưng Hầu gia nhà ngươi chỉ nhận quân kỷ không tiếp nhân tình, chà chà chà, hắn nói hắn muốn chém ngươi, hơn nữa nhất định phải chém ngươi, bản hầu nói đủ lời hay, nhưng trừ phi ngươi có thể cầm một cái đầu Vương gia Càn quốc tới, mới có thể đổi đầu mình. Nhưng mà, tiểu Trịnh a, ngươi…
Trấn Bắc hầu chắn miệng Tĩnh Nam hầu, sau đó ám chỉ, lần thứ nhất đào góc tường không thành, lần này tiếp tục!
Nhưng Trấn Bắc hầu còn chưa nói hết, Trịnh Phàm đã đẩy hộp bên cạnh về trước, mở ra, dập đầu:
- Đầu Trừ Châu Phúc Vương ở đây!
Trấn Bắc hầu: “…”
Lý Lương Đình đột nhiên nắm chặt tay trái, nửa miếng hạt dẻ còn lại trực tiếp hóa thành bột phấn, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Tĩnh Nam hầu phía sau, lại thấy Tĩnh Nam hầu vẫn đầy bình tĩnh.
Con mẹ nó, kẻ này đã sớm biết tiểu tử họ Trịnh này chặt một cái đầu Vương gia Càn quốc!
Người ta vợ chồng son muốn hát đôi, còn hắn ở đây nhảy nhót?
Tĩnh Nam hầu rất ôn hòa nói:
- Cũng được, ta cho Trấn Bắc hầu chút mặt mũi.
Trấn Bắc hầu: “…”
Trang 154# 2