Chương 307: Hôm Nay Mới Tới
Trước mắt Đại Yến, thậm chí thêm vào hoang mạc cùng Càn Quốc, dám làm mất mặt mũi của Trấn Bắc Hầu, kỳ thực chỉ có hai người.
Một người là Yến Hoàng, Hoàng Đế Bệ Hạ người từng từ nhỏ đánh nhau với Lý Lương Đình tranh nhau đùi gà.
Một người còn lại, chính là Điền Vô Kính!
Từ nói Điền Vô Kính tuổi nhỏ hơn, nhưng đối với vị Tĩnh Nam Hầu này, trong Lý Lương Đình cũng chịu phục, chí ít mọi người có thể ngồi trên bàn rượu uống rượu nói chuyện, tự nhiên cũng có thể mở miệng nói chuyện cười.
Trấn Bắc Hầu cảm giác mình vung vẩy nửa ngày xẻng, đào động góc tường người ta rồi.
Một xẻng lại một xẻng, rốt cuộc đã đào ra.
Kết quả vừa đào đất xong nhìn… Chính là khuôn mặt già nua kia của hắn!
- Mạt tướng biết tội, mạt tướng không dám nữa!
Thân là xuyên việt giả, lúng túng như vậy, quả thật ném đi mặt mũi của xuyên việt giả.
Nhưng Trịnh Phàm biết rõ nguyên do trong đó, đối mặt với Điền Vô Kính, từ khi bắt đầu Trịnh Thủ bị quyết định lúng túng đến cùng.
- Đi về đi, giữa trưa ngày mai, tập hợp toàn bộ binh mã với Nam Vọng thành nghe lệnh.
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Ừm.
- Mạt tướng xin cáo lui!
Trịnh Phàm đem thủ cấp Phúc Vương lưu tại chỗ, bản thân đứng dậy lui ra khỏi lều lớn.
Trấn Bắc Hầu trừng một mắt Tĩnh Nam Hầu, tức giận nói:
- Ngươi sớm biết trên tay hắn có thủ cấp vị Vương giả Càn Quốc kia, đúng không?
Tĩnh Nam Hầu gật gù.
- Tuy rằng Càn Quốc không lộ ra, nhưng ngày tháng Phúc Vương ốm chết tại Miên Châu thành, trùng hợp với khoàng thời gian Trịnh Phàm tấn công Miên Châu thành.
- Ha ha, ta nói, tốt xấu gì ta cũng lớn hơn ngươi, ngươi cứ như vậy trêu đùa ta?
Tĩnh Nam Hầu lắc đầu một cái, nói:
- Khi còn bé, ta bị ngươi đánh qua mấy lần.
- Ha ha, đừng nói, ta lớn tuổi, ngươi chính trực tráng niên, lão tử không đánh với ngươi!
Tĩnh Nam Hầu không lên tiếng.
- Ngươi đừng ghi hận chuyện đó, lúc trước ta chỉ đi cùng Bệ Hạ tới Điền gia các ngươi leo tường xem một chút Thái Tử phi tương lai mà thôi, tiểu tử ngươi nhất định đòi đi ra bắt tặc, không phải ngươi đòi đánh trước thì gì?
Nói mình đòi đánh, Tĩnh Nam Hầu không hề tức giận.
Trên khóe miệng của hắn, thậm chí còn mỉm cười, bởi vì hắn lục lọi trong trí nhớ, khi đó ở nhà.
…
Vừa mới ra bên ngoài, gió lạnh vừa thổi, lúc này hắn mới cảm giác được phía sau mình lạnh lẽo, thế hắn mới biết lúc trước trong đại trướng, hắn đã bị dọa sợ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Ngã một lần khôn ra đi, mình không thể khinh thường anh hùng thiên hạ, sai lầm một ít nguyên tắc, tốt nhất đừng tiếp tục phạm vào.
- Trịnh Thủ bị, chú ý gió lạnh.
Thanh Sương mở miệng nói.
Trịnh Phàm như nghe không hiểu, chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân nhắc nhở.
Bên người, Lý Phú Thắng thì lại cười cười, nói:
- Cái kia, thật sự là đầu Vương Càn Quốc?
- Bẩm đại nhân, đúng vậy!
Trịnh Phàm đều gọi bọn hắn là đại nhân, không thêm họ trước bọn hắn.
Kỳ thực, Lý Phú Thắng nguyên bản họ Quách, vào gia đinh sau, sửa lại thành "Lý", nhưng đây chỉ là họ Lý trên quan diện, ngày thường kỳ thực hắn vẫn lấy họ “Quách”, hoặc “Lão Quách” để xưng hô.
Nhà mình, có thể thoải mái cung phụng bài vị tổ tiên Quách gia.
Một thời đại, một thời kỳ, luôn có một sự giao thoa về văn hóa.
Người Yến và Man tộc đánh nhau mấy trăm năm, hầu như có thể thời Yến Quốc vừa mới thành lập, thậm chí trước khí Cơ gia chưa xưng Đế, đã bị ảnh hưởng một phần nào đỏ bởi người Man.
Người Man từng bước một học được "Thể chế" cùng "Cải cách" từ người Yến, mặc dù lúc trước Vương đình có thể từng bước một thu nạp quyền lực đạt đến mức độ chỉnh hợp hoang mạc, chung quy mấy đời Man Vương đều học phương thức chính trị và quân sự của người Yến.
Có điều bọn hắn phát hiện thực sự không chống nổi người Yến, không dám gặm khối xương cứng người Yến này, quay đầu lại đánh về phía tây, kết quả tinh nhuệ Vương đình và tinh hoa của Hoàng Kim gia tộc gần như bị chôn vùi, lại bị Trấn Bắc Hầu phủ vùi dập một trăm năm, rốt cuộc thất bại hoàn toàn.
Mà Yến Quốc bên này, từ quân chế Yến Quốc có thể nhìn ra, một nhánh quân đội Vương bài, bên ngoài mang theo các quân đoàn to nhỏ, giống lúc quân đội Vương đình đánh trận, đều lấy binh Vương đình làm chủ, phát động dũng sĩ bộ lạc xung quanh trợ trận. Tất cả như một khuôn mẫu đúc ra.
Mà việc đổi họ Lý, giống Man tộc như đúc, nếu bộ lạc mình bị diệt, tàn binh muốn gia nhập những bộ lạc khác, phải cải đổi dòng họ mình, biểu thị ngươi thần phục, nếu ngươi có thể Đông Sơn Tái Khởi, đủ lông đủ cánh thoát ly, tự nhiên có thể khôi phục dòng họ mình lần nữa.
Đây chính là sự ảnh hưởng của văn hóa Man tộc tới người Yến.
Danh tự Lý Phú Thắng này, chỉ trên quan diện, tỷ như lúc triều đình ban thưởng, hoặc lúc dâng thư, dùng họ “Lý”, thời điểm còn lại, ngươi có thể trực tiếp dùng họ gốc.
- Ngược lại có chút bản lĩnh.
Lý Phú Thắng cười cợt:
- Nhưng vì sao hôm nay ngươi mới tới nộp?
- Khởi bẩm đại nhân, đầu người này mất một quãng thời gian trì hoãn trên đường, sáng nay mới tới.
- Ừm.
Lời này của Lý Phú Thắng kỳ thực, thay Hầu gia mình hỏi.
Hắn và Thanh Sương ngồi bên ngoài lều lớn, bên trong nói vốn không chạy ra ngoài lỗ tai của bọn họ, cộng thêm loại Võ giả này, Tai thính mắt tinh" cũng tự nhiên.
Nói cách khác, cho dù lúc trước hắn và hai vị Hầu gia nói chuyện lặng lẽ, nếu hai vị ngoài cửa này muốn nghe, vậy khẳng định có thể nghe được.
Lý Phú Thắng đứng lên, hắn rõ ràng ăn mặc giáp trụ, chỉ là giáp trụ hơi dài rộng, bên trong có thể nhìn thấy lớp áo bông may da cừu bên trong giáp trụ.
Mẹ nó!
Trịnh Thủ bị làm người hai đời, đây là đầu tiên hắn nhìn thấy bên trong giáp trụ có thêm lớp giữ ấm mà không phải tinh giáp, bên trong kẽ hở này, khiến người ta cảm giác “Không ra ngô ra ngoai”.
Hai taty Lý Phú Thắng cắm bên trong giáp trụ mình, sau khi đứng dậy, hơi khom eo, như một người an nhà làm biếng.
- Trịnh Thủ bị, lần này xuôi nam, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi hẳn thuộc về trấn ta quản thúc.
- Đây là phúc của mạt tướng!
Lý Phú Thắng gật gù nói:
- Hơn nửa đời người đều bỏ vào phía bắc, đây là lần đầu tiên ta đi về phía nam, Trịnh Thủ bị, ngươi mang ta đi Doãn thành đi dạo
Làm hướng dẫn viên du lịch cho thủ trưởng mình, Trịnh Phàm đồng ý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo mình phải quy về dưới trướng của hắn đánh trận.
Trịnh Phàm đi ra, A Minh ở bên ngoài doanh trại chờ, thấy Lý Phú Thắng đi theo bên người Trịnh Phàm, A Minh không dính sát nữa, cũng mang theo ba mươi kỵ binh Thúy Liễu bảo đồng thời đi theo.
Chỉ hơi hơi nhìn, A Minh có thể nhìn ra rất nhiều môn đạo, rõ ràng chuyện nịnh hót này, hai người vẫn làm trong âm thầm càng thích hợp hơn.
Ma Vương, dù sao cũng là Ma Vương, tuy rằng thực lực xa xa chưa khôi phuc, nhưng trên mặt ý thức, vẫn có tài năng xuất chúng.
Mỗi người bọn họ đều có tính cách của mình, có thời điểm, nhìn người nào đó đối phương diện nào đó có chút khiếm khuyết, kỳ thực bọn họ lười không muốn chăm sóc nơi đó thôi.
Trang 155# 1