Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 313: Phá Thành

Chương 313: Phá Thành



Nhưng lần đó Phúc Vương đi ra ngoài, tạo thanh thế rất lớn, bởi vì lần đó, bên ngoài Trừ Châu thành, có một đám Lang Thổ binh đến.
Lão già kia còn cố ý bảo đồ đệ đi qua xem, Lang Thổ binh, hiếm gặp, hồi trước đám thổ binh này từng khiến Đại Càn ta đau đầu!
Có điều, thổ binh chỉ là thổ binh, nhìn dị phục kia, xem ra không khác một đám khỉ vượn chưa được khai hóa!
Hơn nữa mỗi người đều chưa từng va chạm xã hội, đồ vật tương tự, bọn họ mua chung quy bị đắt lên gấp bốn, năm lần, mà bọn hắn một mực vui mừng khôn nguôi.
Ai! Quả là một đám nhà quê.
Làm việc tang lễ, lúc làm việc không được nói chuyện luyên thuyên, mà nhất là khi làm cho những nhà quan to quý nhân, nói lung tung họa rơi vào thân.
Trước đây, lão già kia nghe được một ít thuyết pháp, nói vị Dương Thái úy kia sợ Yến cẩu, mà lần này Phúc Vương phụng chỉ lấy thân phận phiên vương đi trách cứ hắn.
Người Yến và người Càn, nhìn bên ngoài không khác gì nhau.
Đánh nhau với người Yến sẽ ra sao, lão già kia không biết, có người nói trăm năm trước Càn Quốc đã chiến tranh với Yến Quốc, nhưng rốt cuộc trăm năm này qua đi, đã không xuất hiện chiến tranh gì rồi.
Nhưng có người nói người Yến rất có thể đánh, điểm này lão già kia ngược lại chấp nhận.
Nhưng lão già kia, hắn lại không muốn chiến tranh, chiến tranh sẽ có rất nhiều người chết đi, hắn cũng có thể chết.
Lão già kia còn tốt, hắn còn có nghề chắc tay, có câu nói “Năm mất mùa, người có nghề không chết đói”, không quản thế nào, tháng ngày này hắn vẫn có thể sống sót.
Nhưng những người nông dân kia lại không dễ dàng!
Mấy tháng trước, đầu tiên là Lang Thổ binh và Tây quân lần lượt tới, Lang Thổ binh đám nhà quê kia còn tốt chán, nhưng đám Tây quân kia, làm không ít chuyện mua ép bán thiếu, hơi tí đánh sập sạp hàng người ta, ăn cơm không trả tiền, các loại.
Sau này, Tổ Gia quân lại đến, ngược lại Tổ Gia quân còn tốt, ngược lại không mảy may tơ hào, tuân thủ quy tắc.
Nhưng sau này, đám Cấm quân lại đây, thực là một đám súc sinh!
Đám Cấm quân này, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, thậm chí giết người cướp của còn làm không ít, Tri phủ đại nhân của Trừ Châu thành chủ động đến tìm thủ lĩnh, kết quả lại bị thủ lĩnh đạp trở về.
Có thể làm quan to trong Cấm quân, nhà ai không có bối cảnh?
Lão già kia phun hơi khói trong miệng ra, thở dài, không dễ chịu.
Đội ngũ lo việc đám ma dừng lại, liền ngừng hơn nửa ngày, trước sau không ít người tới khuyên, rồi vài tốp đạo sĩ, hòa thượng lại tới.
Rốt cuộc, đem quan tài Phúc Vương lần nữa nhấc lên.
Lão già kia đứng lên, mọi người bất luận thổi kèn, gõ mõ, đều uể oải, đây không phải giả.
Trên thực tế, việc đám ma trên đường xuất hiện việc ngoài ý muốn, đây vốn là sự tình cực kỳ nghiêm trọng, đồng thời Thế tử sắp kế thừa Vương tước, cái này giống Thái tử sắp kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, dù cho trong lòng rất cao hứng, nhưng nhất định phải phát ra loại bi thống này, để mọi người biết được mình hiểu thảo.
Đồng thời, thủ đoạn triều đình đối phó với phiên vương quả thật đa dạng, thường thường tìm cớ, ví dụ như quan tài xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bị triều đình biết được sau, không thể thiếu văn chương dựa vào đó, như Thế tử hiếu thảo vân vân.
Quan trọng nhất chính là, Thế tử và Vương phi kỳ thực đều rõ ràng, khi Phúc Vương trở về, không còn đầu, mà bọn họ lại vô pháp biết được nguyên nhân, chỉ bị thống lĩnh Ngân Giáp vệ của Trừ Châu thành cảnh cáo không nên hỏi nhiều.
Các loại nguyên nhân, các loại tâm tình đan xen vào nhau, dựa vào việc này, liền trực tiếp bạo phát, cho nên mới kéo dài lâu như vậy.
Lão già kia bỗng nhiên cảm giác, bắp chân mình đang phát run, hắn bận bịu đưa tay nói:
- Đồ nhi.
- Sư phụ.
- Nâng ta, ta đói bụng quá, đến bắp chân cũng phát run rồi đây này.
- Sư phụ, ta cũng đói bụng, bắp chân ta cũng đang run rẩy.
- Tốt, thằng nhóc ngươi, lại dám…
- Không phải, sư phụ, ta không phải đói bụng, mà mặt đất này… Đang run chuyển!
Lão già kia sửng sốt một chút, cẩn thận cảm giác một phen, tựa hồ mặt đất thật sự đang run chuyển.
Sau đó, lão già kia ngẩng đầu lên, trong tầm mắt của hắn phía trước,
Xuất hiện một mảnh đông nghịt!
Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng!
- Đồ nhi, tránh ra!
Lúc này lão già kia phản ứng hơi nhanh, trực tiếp ôm đồ nhi mình lăn qua một bên.
Sau thân thể hắn, âm thanh Thiết kỵ như tiếng sấm nổ vang, vung lên bụi bặm gần như đem hai thầy trò chôn một tầng.
Tiếp theo, truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng kêu thảm thiết.
Những thứ khác, lão già kia không nghe rõ, chỉ nghe một câu.
Yến cẩu tới rồi!
Tên đồ nhi mặt rỗ kia muốn đứng dậy, lại bị lão già kia đè chặt sọ não lại.
Mẹ kiếp!
Người Yến đến rồi!
Làm sao có thể?
Binh mã tam biên đã xong?
Tây quân đã xong?
Cấm quân cũng xong?
Tổ Gia quân cũng xong?
Lão già kia không rõ, hắn nghe người ta nói, nói Đại Càn ta, tại biên cảnh có trăm vạn đại quân!
Mẹ nhà nó! Đây chính là trăm vạn đầu heo, vô dụng, để bọn chúng giết đến Trừ Châu thành rồi!
Trong lòng lão già kia nổi lên vô số nghi hoặc, nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục đề đệ tử mình xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, càng không dám đứng dậy.
Hắn chỉ cảm thấy phía sau truyền đến tiếng tiếng vó ngựa mãi mãi không có phần cuối, từng cỗ từng cỗ xe ngựa lớn từ phía sau mình đi qua.
Trong lòng lão già kia tràn đầy vẻ tuyệt vọng, hắn không biết sự tuyệt vọng của mình đến từ đâu, khả năng đây chỉ là một loại bản năng của mình đi, thậm chí hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Cỗ này tuyệt vọng là:
Cỗ quan tài của Phúc Vương vẫn còn chắn trước cửa thành! Đến lúc này mình vẫn còn lo lắng cái này, đây là chuyện ngươi nên quan tâm sao!
Cũng không biết nằm trên mặt đất hít bao nhiêu bụi, lão già kia cả người đều choáng váng, chóng mặt rồi.
Thậm chí ngay cả tiếng vó ngựa sau mình đã chìm dần, hắn vẫn không hề phát hiện.
Mãi cho đến khí, một đôi giày xuất hiện trước người hắn.
Mà đôi ủng kia vẫn còn giẫm trên vai hắn.
Lão già kia rất muốn tiếp tục giả chết, nhưng hắn không dám...
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tướng quân trẻ tuổi mặc giáp trụ màu đen đứng trước mặt mình, sau hắn còn có một cực hán, đồng thời có một người nhắm mắt lại mặc giáp trụ.
- Đứng lên.
Trịnh Phàm mở miệng thúc dục.
Lão già kia bò dậy, tên đồ đệ mặt rỗ của hắn cũng bò dậy.
Hai thầy trò vừa mới chuẩn bị đứng lên, hai chân lại mềm nhũn, lại phù phù bò trên mặt đất.
Tình cảnh này, xem ra rất buồn cười!
Trịnh Phàm nở nụ cười, có điều không phải hắn cười hai người trước mắt này.
Mà tòa Trừ Châu thành trước này so với tòa Miên Châu thành lúc trước phải lớn hơn nhiều lần, thủ phủ Trừ Châu thành Càn Quốc lại giống lần trước mình phá Miên Châu thành, trực tiếp xông vào cửa!
Có duy nhất một điểm không giống, bởi lần trước hắn mang quá ít binh mã đến Miên Châu thành, chỉ kịp chém một ít thủ cấp rồi nhanh chóng rời đi.
Mà lần này, binh mã một trấn của Lý Phú Thắng tuy một nửa tại Bắc Phong quận, nhưng thêm binh mã Thúy Liễu bảo của mình, tống cổng có gần 30 ngàn kỵ!


Trang 158# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất