Chương 314: Có Công Nha
30 ngàn Thiết kỵ áp trận, lại trực tiếp vào thành, tòa thành này, tự nhiên không thể lập ra chút bọt nước gì rồi!
Đúng rồi,
Trịnh Phàm xuất hiện bên dưới Trừ Châu thành, Thiết kỵ Đại Yến không thèm nhìn tam biên trọng trấn, không thèm nhìn phòng tuyến quân trại khủng bố của Tây quân, không thèm nhìn đạo phòng tuyến thứ ba của Càn Quốc.
Một đường xuôi nam, xuôi nam, lại xuôi nam!
Hiện tại, bọn hắn đã nhảy qua đạo phòng tuyến do bảy mươi vạn quân bố trí xuống kia đến đạo phòng tuyến thứ ba, mà đã xuyên qua ba quận phương bắc Càn Quốc, đã đến Trừ Châu thành tiếp giáp ba quận kia.
Kỳ thực tiêu tốn rất nhiều thời gian, tuy rằng dọc theo con đường này, trên căn bản không đánh trận, thuần túy chỉ là đi đường.
Khả năng người đời sau không cách nào tưởng tưởng tốc độ của kỵ binh và hành trình của bọn họ, luôn cảm thấy kỵ binh có thể di chuyển rất nhanh.
Trên thực tế, kỵ binh một ngày đêm hành quân một trăm dặm, đã xem như rất khủng khiếp rồi, nếu kỵ binh Yến quốc không có song ngựa phối hợp, thậm chí muốn đạt tốc độ này thôi đã rất khó rồi.
Muốn duy trì tốc độ cao phải có trạm dịch liên tiếp, không ngừng thay ngựa tại các trạm dịch mới thu được tốc độ ổn định, nếu kỵ binh hành quân chạy gấp như điên, phòng chừng còn chưa khai chiến, chiến mã đã bị phế bỏ hơn nửa, Thiết kỵ Đại Yến cũng phải hóa thành thành bộ binh mất.
Lúc tới địa giới Trừ quân, quân đội Yến Quốc bắt đầu chia ra, đánh về phía các nơi Trừ quận.
Một nhánh binh mã của Lý Phú Thắng lại tiếp quân đến thẳng phúc địa Trừ châu, nhặt xuống món hời lớn này.
- Người mù, ngươi nói xem, binh mã biên cảnh Càn Quốc sẽ về giúp không?
Trịnh Phàm hỏi.
Lúc trước sơ đại Trấn Bắc Hầu có thể dùng ba vạn Thiết kỵ phá năm mươi vạn, nhưng đó là trường hợp đặc biệt, bất luận Hứa mập mạp và mấy vạn đại quân không chính quy kia đều không thể so sánh với sơ đại Trấn Bắc Hầu và ba vạn Yến quân tinh nhuệ kia được.
Cho nên, một khi người Càn bất chấp, không cần đồng thời động binh mã ba đạo phòng tuyến, chỉ cần điều động binh mã tam biên, hoặc để Tây quân ra tay, phá phòng tuyến do đám người Hứa mập mạp, tiến thắng vào Yến Quốc, thậm chí tiến thẳng vào kinh đô Yến Quốc cũng không phải việc khó gì.
Người mù Bắc lại mở miệng nói:
- Chủ thượng, không phải có thể có vấn đề hay không, mà nhất định sẽ có vấn đề.
Người mù Bắc cười cợt nói:
- Thành thật mà nói, loại đấu pháp đổi nhà này, trước kia thuộc hạ thật không ngờ tới, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất hợp lý.
- Hoàng Đế hai bên không giống nhau, tướng lĩnh hai bên cũng không giống nhau, hai vị Hầu gia kia dám không quan tâm Yến Hoàng, Yến Hoàng khẳng định biết trước chiến lược kia, nhưng hắn vẫn dám đem kinh đô của mình đặt dưới cục diện như vậy.
Người mù Bắc dừng một chút, lại nói tiếp:
- Nhưng Hoàng Đế Càn Quốc, triều đình Càn Quốc, bách quan Càn Quốc và quân đội Càn Quốc bị đám quan văn áp chế thuần phục nhiều năm như vậy, chắc chắn không dám đánh cược tốc độ ai đổi nhà nhanh hơn, bọn nhất nhất định sẽ về giúp!
Trịnh Phàm nhắm chặt mắt lại, bắt đầu hồi ức còn đường xuôi nam, bình nguyên chiếm đa số, phần lớn kỳ thực đều là bình nguyên trống trải rộng lớn.
Đại quân biên thành đã rời khỏi kiên thành vốn có, rời khỏi quân trại vững chắc, đi về giúp, sau đó thứ chờ đội bọn họ chính là…
- Người mù Bắc, hóa ra phương pháp phá cục mà chúng ta ngày đêm suy nghĩ, lại đơn giản như vậy.
Người mù Bắc cảm khái nói:
- Chủ thượng, hẳn trình độ của chúng ta bây giờ vẫn… Chưa đủ.
- Đúng đấy, trình độ vẫn chưa đủ.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nhìn ngó trong thành, tiếng chém giết bên trong đã dần dần yếu bớt rồi.
Kỳ thực, sau khi Thiết kỵ xung phong vào thành thành công, tòa thành trì này chống lại, kỳ thực chỉ chạy theo hình thức thôi.
Vào lúc này, lão già kia và tiểu đồ đệ mặt rỗ đã đứng vững, nơm nớp lo sợ nhìn đám người Trịnh Phàm, nhìn đám… Yến cẩu này.
Trịnh Phàm thì chỉ cái kèn trên tay hai thầy trò, nói:
- Thổi một khúc nghe coi!
- Ai, tốt, được rồi! Có thể thổi kèn tang cho quý nhân, đã là phúc phận mấy đời của tiểu nhân và đồ đệ.
Nói xong, lão già kia vỗ vào đầu vào tên đồ đệ đang ngây ra kia.
Hai thầy trò kia, nhô lên quai hàm bắt đầu thổi.
Lúc đây là giai điệu sung sướng hoạt bát, nhưng thổi một lúc về sau, trên mặt hai thầy trò đều rơm rớm nước mắt.
Đây không phải bọn hắn lo lắng tiền đồ của quốc gia, thuần túy do sợ sệt đến biểu lộ chân tình.
Khúc nhạc kia, tự nhiên trở nên thê lương.
Trịnh Phàm không tức giận chút nào, trái lại nói với người mù Bắc bên cạnh:
- Khúc nhạc này có chút ý nghĩa, ngược lại phát huy tác dụng của loại kèn chuyên thổi đám ma này.
Người mù Bắc gật gù.
Phiền Lực nghe không hiểu, tiếp tục đứng ở nơi đó.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra ngoài.
Phù phù! Phù phù!
Lão già kia không dám thổi, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói:
- Quý nhân tha mạng, quý nhân tha mạng, lão hán ta không phải cố ý, không phải cố ý.
Tên đồ đệ mặt rỗ thấy sư phụ mình quỳ, cũng lập tức quỳ xuống bắt đầu khóc lên.
Quý nhân tự nhiên vui mừng, kết quả thầy trò hai người đồng thời thổi thành khúc nhạc đám ma.
Xong, xong, muốn chết, muốn chết!!!
- Đứng lên đi, thổi không tệ, ta rất hài lòng.
Trịnh Phàm nói xong.
Xa xa, Lương Trình giục ngựa đến, trực tiếp dùng một câu nói, đánh vỡ tâm tình của Trịnh Phàm:
- Chủ thượng, Lý Phú Thắng muốn đồ thành!
- Mẹ nó!
Dưới cửa thành, quan tài của Phúc Vương đã bị kéo ra ngoài, bỏ vào cửa thành.
Quan tài đã sụp, bên trong không chỉ có một bộ thi thể không đầu, còn có một đống vật chôn cùng.
Vật chôn cùng nơi này tự nhiên không bao gồm đồ vật lưu lại bên trong lăng mộ Phúc Vương, có điều lấy thân phận của Phúc Vương, đồ vật bên trong quan tài tự nhiên cực kỳ xa hoa.
Hơn mười kỵ binh chờ bên quan tài, Tiết Tam thì ngồi trên cạnh quan tài, chìa hai cái chân nhỏ nhắn lắc lắc.
Cái đầu của Phúc Vương dưới giếng sâu từng cùng Tiết Tam vượt qua mấy đêm cô đơn.
Cho nên,
Đối với vị Vương gia mập mạp này, Tiết Tam rất có cảm tình.
Có điều Phúc Vương dưới suối vàng rốt cuộc có thể nhận cái “Tình” này không, vậy cái này không ai biết rồi.
Lúc trước, bởi quan tài Phúc Vương kẹt chỗ cửa thành mới giúp Yến quân xung phong thành công.
Nói cách khác, Phúc Vương, nha không, di thể của Phúc Vương, có công đối với Đại Yến!
Lúc Trịnh Phàm giục ngựa từ bên này đi qua, nhìn lướt qua quan tài, đột nhiên cảm giác thấy hơi buồn cười, toàn thân Phúc Vương này, từ trên xuống dưới đều là bảo.
Đầu để cho mình chống đỡ quân công, di thể không đầu còn giúp mình phá thành!
- Chủ thượng, phiền phức này xử lý như thế nào?
“Phiền phức” trong miệng Trịnh Phàm, tự nhiên chỉ di thể Phúc Vương.
- Trước tiên chăm nom, đem nơi này dọn dẹp, đừng để người ta phơi thây ở bên ngoài.
- Được.
Tiết Tam gật gù.
Trang 158# 2