Chương 319: Vương Phi
Có điều chỉ cần Phúc Vương phủ này không bị diệt, ngày sau bọn họ biết đầu Phúc Vương bị ai sung làm quân công, vốn không phải chuyện khó gì.
Cho nên, lúc này giả vờ giả vịt, còn không bằng nói trước luôn.
Thế tử Điện hạ mặt lúc trắng lúc xanh, song quyền nắm chặt.
Trịnh Phàm cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn, có điều lúc này giáp sĩ bốn phía đều bức bách hướng về phía cửa Vương phủ.
Đảm bảo ngươi, là bảo đảm ngươi, nhưng đó phải trên cơ sở ngươi phải hiểu chuyện, làm theo quy củ.
Nếu ngươi dám nhảy nhót, nếu ngươi dám biểu lộ cốt khí gì, nếu ngươi dám chơi đùa vung tay lên kiểu gì.
Vậy thì tiêu diệt cả nhà không cần thương lượng!
Từ cổ chí kim, vương triều thay đổi, cái này vốn là chuyện hết sức tầm thường, đều là quy tắc ngầm song phương đều hiểu.
Trịnh Phàm giết Phúc Vương, nhưng thì làm sao?
Rốt cuộc, lúc khai chiến Trịnh Phàm đã giết vào Miên Châu thành, cũng không phải chuyện hắn phá Trừ Châu thành về sau, hắn mới đến Phúc Vương phủ gây hấn giết người.
- Quan tài phụ vương ngươi, ta đã sai người trông coi rồi, ngày mai sẽ sắp xếp người đi chôn cất.
Thế tử Phúc Vương nghe được câu này, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Đa tạ tướng quân.
Thế tử Phúc Vương này, vẫn còn trẻ, vẫn mang một ít tư thái “Hồn nhiên”.
Nói thật, nhìn tiểu tử này đối với mình giận mà không dám nói gì và không dám ra tay, trong lòng Trịnh Phàm vẫn đúng là thoải mái.
Đại khái thỏa mãn cảm giác hành hạ đối thủ từ thằng cha đến thằng con đi!
Trên đời này, rất ít người có thể tự do tự tại.
Đời trước, bao nhiêu người cõng lấy áp lực vay mua nhà vay mua xe và gia đình, bọn họ làm việc chăm chỉ, rõ ràng được ngủ được mấy tiếng, đồng hồ báo thức đã vang lên, phải cắn răng bò dậy tiếp tục đi làm.
Đời này, mạnh như Sa Thác Khuyết Thạch trước khi báo thù, còn phải đến Vương đình từ chức, một thân một mình đi tới Trấn Bắc Hầu phủ, đòi chết!
Cường giả hào hiệp, cũng có loại hạn chế này, đừng nói tới người bình thường.
Trịnh Phàm cảm thấy tên Thế tử trẻ tuổi này, hắn thật sự muốn giết mình, chí ít muốn rút đao đâm mình, hơn nữa loại kích động này cực kỳ mãnh liệt.
Nhưng hắn rõ ràng, hậu quả của việc kích động, chính là… Bị diệt môn!
Có điều, phản ứng tiếp theo Thế tử Điện hạ lại để Trịnh Phàm bất ngờ, hắn cúi người xuống, khom người nói:
- Kính xin tướng quân vào phủ uống một chén rượu nhạt.
Vào trong này, vốn định tham quan Vương phủ đường hoàng ra dáng.
Nhưng vào lúc này, Trịnh Phàm hơi do dự rồi!
- Hai nước giao chiến, đó là quốc chiến, sống chết có số, hiện nay ngài che chở Vương phủ ta, đây chính là ân tình, tự nhiên phải cảm tạ.
Lời này có vẻ hợp lý, nhưng Trịnh Phàm vẫn chỉ chỉ bốn phía nói:
- Những giáp sĩ này của ta, cũng muốn đi vào, nói không chừng sẽ quấy rầy Vương phủ.
Trịnh Phàm sợ chết!
Tuy nói ban ngày Vương phủ kia đã bị Trấn Bắc quân tiến vào trấn áp tất cả hộ vệ, nhưng không chắc bên trong Vương phủ có ẩn giấu cao thủ gì như lão thái giám hay lão nô quét rác.
- Trừ Châu thành, trước mắt đã là đất của Yến Quốc, quân sĩ Yến Quốc đi nơi nào chẳng được?
Lúc này, âm thanh của người mù Bắc tự nhiên vang lên trong lòng Trịnh Phàm, nói:
- Chủ thượng, sau lưng tiểu tử này có một người hiểu chuyện.
Trịnh Phàm khẽ gật đầu.
Nhìn phản ứng trước của vị Thế tử này, có thể phán đoán vị Thế tử này không phải người êm dịu như vậy, chuyện này chứng minh sau lưng hắn, có một người chỉ điểm hắn, hơn nữa người chỉ điểm hắn nói, vị Thế tử này phải nghe.
- Như vậy, đành quấy rầy rồi!
Trịnh Phàm khách khí một hồi.
Thế tử Phúc Vương làm một tư thế “Xin mời” về sau, các giáp sĩ bên người Trịnh Phàm lập tức nhảy vào bên trong Vương phủ, bắt đầu bố trí và mở đường.
Trong Vương phủ, đình đài lầu các rất tinh xảo, cũng rất có mùi vị!
- Điện hạ, ta nhớ ta từng hạ lệnh không được động vào tài sản riêng của Vương phủ.
Thế tử Phúc Vương lập tức nói:
- Tướng quân, quân của ngài đã đến, Phúc Vương phủ ta từng làm địa chủ, tự nhiên phải lấy ra một phần lực khao quân.
Rõ ràng không trong danh sách xét nhà, lại chủ động lấy gia sản Vương phủ ra cống hiến, điều này có thể nói tương đương cao cả rồi.
Chỉ buồn cười chính là, nếu loại cao cả này thuộc về những tên đầu cơ thì cũng thôi đi, mà vị này rõ ràng là tôn thất phiên vương Càn Quốc.
- Vậy thì đa tạ Điện hạ rồi.
- Tướng quân, khách khí rồi.
Ngồi xuống trong lương đình, hạ nhân bưng lên một ít quả khô và rượu.
Vương phủ trên dưới bây giờ, lòng người bàng hoàng.
- Chiêu đãi đại nhân đơn sơn, kinh đại nhân bao dung.
- Điện hạ nói đùa, có thể vào Vương phủ uống rượu, vốn là phúc khí của loại binh lính vũ nhân như ta.
Thế tử Điện hạ giơ ly rượu lên, đang chuẩn bị mời uống cùng Trịnh Phàm.
Không ngờ Đinh Hào vẫn đảm nhiệm vị trí đầu lĩnh thân binh của Trịnh Phàm, lên trước cầm chén rượu của Trịnh Phàm, uống một hớp, sau đó chọn một ít trong mâm trái cây, nhét vào trong miệng của mình nghiền ngẫm.
Thế tử hơi lúng túng, giơ chén rượu nhìn tình cảnh này.
Trịnh Phàm rất bình tĩnh.
Giây lát, Đinh Hào đối với Trịnh Phàm gật gù, Trịnh Phàm phất tay một cái, ra hiệu hắn có thể xuống rồi.
Sau đó, Trịnh Phàm cầm bầu rượu lên, rót một ít vào bên trong chén rượu của hắn một ít, lập tức lại rót đầy, giơ ly rượu lên nói với Thế tử:
- Để Điện hạ chế giễu rồi.
Thế tử Điện hạ lắc đầu một cái, nói:
- Tướng quân trên người can hệ trọng đại, tất nhiên nên chú ý.
- Uống!
Một chén rượu xuống, Trịnh Phàm cũng không cầm chiếc đũa, mà dùng tay nắm từng chút hoa quả khô nhét vào trong miệng nghiền ngẫm.
Bên ngoài đình nghỉ mát, đều có giáp sĩ thủ vệ, cho nên bầu không khí lúc này, hơi lúng túng.
Thế tử Điện hạ mấy lần há mồm muốn nói, rồi lại nuốt xuống.
Nhưng Trịnh Phàm lại coi như không nhìn thấy động tác ám chỉ của đối phương.
Chuyện cười,
Ngươi muốn nói để ta lui binh đi?
Vạn nhất có cao thủ xuất hiện bỗng nhiên giết ra thì sao?
Ngay tình cảnh này tiếp tục lúng túng một hồi lâu sau, một bóng người xinh đẹp từ bên ngoài đi tới, người tới là một nữ tử, thân mang hoa sam, ung dung tao nhã, sau người nàng còn có mấy hầu gái đi theo.
Những hầu gái kia nhìn thấy những giáp sĩ từ nơi đất khách quê người này, rõ ràng sợ cầm cậm.
Thế tử Điện hạ lập tức đứng dậy, chắp tay đối với vị nữ tử kia hành lễ nói:
- Mẫu phi!
Nha, vị này chính là Vương phi của Phúc Vương sao?
Trịnh Phàm đứng lên, nhìn về phía người phụ nữ kia, mở miệng nói:
- Gặp qua Vương phi.
Không hành lễ, cũng không thèm khom lưng.
Trên thực tế, bây giờ ngươi là thịt cá, ta là dao thớt!
Đứng góc độ của người xâm lược, không vọt thẳng vào đoạt nữ quyến Vương phủ ngươi, kỳ thực đã đủ hiền lành rồi.
Song phương mặt ngoài khách khí, nhưng địa vị cụ thể và chênh lệch rốt cuộc thế nào, đôi bên kỳ thực đều rõ ràng trong lòng.
Mà người mù Bắc đứng sau lưng Trịnh Phàm, trong lòng lại sáng gương.
Trang 161# 1