Chương 318: Cha Ngươi, Là Ta Giết
Tại sao phải mang theo nhiều thủ hạ như vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản, tuy nói Trấn Bắc quân đã khống chế cả tòa Trừ Châu thành, bên trong Trừ Châu thành không thể lập ra sóng lớn gì.
Nhưng đây là thế giới vũ lực đã vượt qua lẽ thường, không chắc bên trong Trừ Châu thành có thể cất giấu cao thủ Càn Quốc ở đâu.
Trịnh Phàm không muốn tên của mình trở thành vai phụ phản diện bên trong thế giới này, bị nghĩa sĩ hoặc đại hiệp nào đó, bỗng nhiên giết ra, hô to một tiếng: Yến cẩu, nạp mạng đi!
Sau đó, trảm thủ cấp mình rồi đi!
Tấm thân nghìn vàng không ngồi trong ngôi nhà sắp đổ, Trịnh Phàm cảm giác mình kỳ thực không sợ chết, nhưng xuất phát cân nhắc từ an toàn và cuộc sống của bảy tên thuộc hạ Ma Vương của mình, Trịnh Phàm cảm giác mình nên cẩn trọng hơn đi.
Người mù Bắc làm xong xuôi mọi chuyện của mình về sau, hai tên âm bỉ đều mang theo vẻ lập dị, dứt khoát đi chung, bắt đầu thưởng thức và bình luận phong cách nghệ thuật và kiến trúc Càn Quốc.
- Khổ cực ngươi rồi!
Trịnh Phàm vừa đi vừa nói.
- Không khổ cực, thật không khổ cực, chủ thượng, những việc này thoạt nhìn rối rắm khó xử trí, nhưng chỉ cần đao trong tay mình, vấn đề khó khăn đến mấy, kỳ thực đã đơn giản rồi.
- Thật không?
- Xác thực như vậy, Trừ Châu thành khả năng phải vứt bên ngoài, đại quân vẫn phải tiếp tục xuôi nam, cho nên bố trí gì ở đây, sẽ đưa đến hiệu quả gì, kỳ thực đều tồn tại rất nhiều biến cố. Lúc này Yến Quốc nhờ vào Càn gian, nói không chừng sau khi quân đội chúng ta rời đi, bọn chúng sẽ lập tức phản lại.
Người mù Bắc dứng một chút, lại nói tiếp:
- Cách làm của thuộc hạ, bao quát cách làm của Triệu Cửu Lang, đơn giản làm nền cho vòng thứ hai mà thôi. Trừ Châu thành trải qua đợt sóng này về sau, chí ít, lúc lần sau Yến quân đến, ý chí chống sự của bọn hắn sẽ nhỏ hơn nhiều.
- Ta rất yên tâm cách làm việc của ngươi.
- Thuộc hạ cũng lưu ý mấy gia tộc, ngược lại có thể thâm giao một hồi, nói không chừng ngày sau có thể phát triển, có điều đây là chuyện không chắc chắn, nói chung méo mó có hơn không.
- Ừm.
Lúc sắp đi đến Phúc Vương phủ, phát hiện phía trước truyền đến tiếng kêu la.
- Mẹ nhà nó, còn cậy thế Vương phủ, trợn to mắt chó của các ngươi nhìn một cái, nơi này đã là thiên hạ của Đại Yến!
Một người dùng đầu lưỡi la lên, có vẻ uống hơi nhiều rượu.
Trịnh Phàm và đám người đi tới cửa Phúc Vương phủ, Thế tử Phúc Vương và một đám gia đinh trong nhà ngăn cản ngoài cửa chính, mà trước mặt bọn họ, chính là bốn năm quân sĩ trên người mặc giáp trụ Trấn Bắc quân.
- Mau tránh ra, lão tử muốn vào xem Vương phi, lão tử muốn nhìn một chút xem Vương phi rốt cuộc thế nào!
Tên quân sĩ kia đang không ngừng kêu la, đồng bọn bên cạnh hắn tựa hồ đang lôi kéo hắn.
Tất cả thị vệ trong phủ đã bị giải trừ, phải nương tựa vào đang gia đinh đang run rẩy chân tay kia, làm sao có thể ngăn cản đám Trấn Bắc quân này?
Quan trọng nhất chính là, bọn họ làm sao dám cản?
Trước mắt Trừ Châu thành, có mấy vạn Trấn Bắc quân ở đây!
Coi như Thế tử Phúc Vương, lúc này cũng một mặt tức thẹn, không dám nói mình là Thế tử đi răn dạy đối phương.
Trịnh Phàm vung tay lên, giáp sĩ Thúy Liễu bảo trực tiếp ùa lên, bao vây toàn bộ đại môn Phúc Vương phủ.
Đầu tiên mấy quân sĩ Trấn Bắc quân kia sững sờ, coi như tên quân nhân uống say kia vừa mới đòi nhìn Vương phi, thân thể bỗng nhiên run cầm cầm một hồi.
Khi Trịnh Phàm đi tới, bên trong bốn quân sĩ kia, ba quân sĩ kia đã quỳ một chân xuống:
- Tham kiến Trịnh Thủ bị!
Tuy nói Trịnh Phàm chỉ là ngoại lai, nhưng bản thân chức vị của hắn, đồng thời Lý Phú Thắng còn coi trọng hắn như vậy.
Những tướng quân du kích kia trước mặt Trịnh Phàm còn sĩ diện một chút còn được, nhưng những quân sĩ phổ thông này không dám trước mặt Trịnh Phàm, bất kính chút nào.
Huống chi, bọn họ vốn chột dạ.
Rốt cuộc, vị quân nhân say rượu kia tựa hồ cũng thanh tỉnh một chút, quỳ xuống, nhưng thân thể vẫn còn hơi loạng choà loạng choạng.
- Thời gian nhổ trại, tự ý uống rượu?
Quân kỷ Trấn Bắc quân nghiêm ngặt, trên đường hành quân đánh trận, quân sĩ từ Tổng binh đến lính phổ thông, không được uống rượu.
- Bẩm Thủ bị đại nhân, chúng ta, chúng ta không uống rượu.
Một quân sĩ giải thích.
- Không uống rượu?
Trịnh Phàm cúi người xuống, nhìn khuôn mặt đỏ ngầu kia.
- Đại nhân, chúng ta thật sự không uống rượu, chỉ là lúc trước làm xong nhiệm vụ tuần hành về sau, giáo úy đại nhân chúng ta đưa một ít món ăn thịt lại đây, để chúng ta nếm thử phong vị người Càn.
Trấn Bắc quân, từ trên xuống dưới, đều là một đám ăn hàng, điểm này, Trịnh Phàm tin tưởng.
- Sau đó thì sao?
- Đại nhân, trong mấy món ăn đưa tới, có một món ăn gọi là Túy Nga, vị huynh đệ này của ta, tửu lượng của hắn quá kém, sau khi ăn mấy khối thịt … Đã như vậy rồi.
Túy Nga?
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, sau đó nhìn kỹ mặt ba người khác, xác thực không đỏ, cũng không có dấu hiệu bị say.
Nói cách khác, tên quân nhân nhìn mặt say khướt kia, thuộc loại tửu lượng kém khủng khiếp trong truyền thuyết.
- Còn không mau lôi hắn đi, ấn đầu hắn vào mấy thùng nước, để hắn thanh tỉnh hơn một chút, đừng các đại nhân khác nhìn thấy.
- Tạ đại nhân, tạ đại nhân!
Ba người kia lập tức vách tên quân sĩ kia rời đi, sự thực chứng minh, nếu bọn họ thật sự muốn kéo, có thể ngăn cản được hắn, đánh giá đội này khả năng thông đồng từ trước, muốn nhìn dáng dấp của vị Vương phi kia.
Trịnh Phàm ra hiệu hộ vệ tản ra, chắp tay đối với Thế tử Phúc Vương đứng đằng sau đám người mặc đồ tang kia, nói:
- Để Thế tử Điện hạ chấn kinh rồi.
Phúc Vương lập tức đẩy gia đinh trước người, đi xuống bậc thang, trực tiếp đối với Trịnh Phàm chắp tay, nói:
- Đa tạ Tướng quân giúp đỡ, Nguyên Niên vô cùng cảm kích!
- Ngươi không cần cảm ơn ta.
- Không, nếu không có tướng quân che chở, nữ quyến Vương phủ ta, hôm nay... Hôm nay... Ai, tướng quân, ngài chính là đại ân nhân Phúc Vương phủ chúng ta!
- Ngươi không cần cảm kích ta.
- Tướng quân, ngài chớ từ chối, ngươi chính đại…
Trịnh Phàm cắt ngang:
- Ta chính là người giết cha nguơi.
"..." Thế tử.
…
Tình cảnh, một lần hết sức khó xử.
Thế tử Phúc Vương kiên trì nói cảm ơn, mà đem tư thái hạ thấp như vậy, trong lòng lúc này cũng muốn tìm một "Chỗ dựa", nếu Trịnh Phàm ra tay giúp Vương phủ giải vây, hắn đã nghĩ thuận cột trèo lên.
Ai biết được, đang cố gắng bò kéo quan hệ, lại gặp phải đúng câu này.
Thù giết cha, không đội trời chung!
Không phải nói Trịnh Phàm nhất định phải làm xấu phong cảnh như vậy, cố ý không cho Thế tử mặt mũi như vậy, mà cái này vốn là chuyện không thể che giấu nổi.
Đầu của Phúc Vương do bản thân hắn cầm đến trước mặt hai vị Hầu gia.
Phúc Vương phủ cần hắn đến bảo vệ, đương nhiên cái này cũng là ý của Triệu Cửu Lang.
Đối xử tử tế với tôn thất Càn Quốc, cũng là một thủ đoạn làm tan rã ý chí chiến tranh của Càn Quốc.
Đối xử tử tế tôn thất, cũng có thể khiến cho Càn Hoàng chừa chút hi vọng, không cần thiết chết dập.
Trang 160# 2