Chương 320: Muốn Làm Càn Đế
Lúc trước chủ thượng có thể cùng Thế tử Điện hạ giả vờ giả vịt, làm bộ, trước bắt đầu bày ra cái giá đối với Vương phi, cũng dễ hiểu.
- Thiếp thân gặp qua tướng quân.
Vương phi bỏ khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt của nàng.
Thế tử đã lớn như vậy, Vương phi tự nhiên không phải thiếu nữ hoa quý gì, chỉ là da dẻ được bảo dưỡng vô cùng tốt, cộng thêm rất có khí chất, loại khí chất này, không phải phải dựa vào quần áo và hóa trang, thuần túy dựa vào thân phận và địa vị tạo nên.
Hơn nữa thân thể đẫy đà...
Người mù Bắc khẽ lắc đầu…. Ôi! Đây là khẩu vị chủ thượng yêu thích.
- Tướng quân, thiếp thân có thể nói chuyện riêng với tướng quân được hay không?
Thế tử Điện hạ nghe nói như vậy, trên mặt lần thứ hai đỏ bừng.
Hắn không phải không tin mẫu thân mình, nhưng mẹ mình và người ngoài đơn độc ở chung, ngay cả không tính phát sinh cái gì, nhưng cái này hoàn toàn không hợp lễ nghi.
Nếu truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nghĩ thế nào?
Huống hồ, tên tướng lĩnh Yến Quốc này, chính là kẻ thù giết cha mình!
Trịnh Phàm gật gù nói:
- Tất cả xuống đi.
"..." Người mù.
Giáp sĩ bốn phía đều lui ra rồi, người mù cũng xuống, có điều lúc người mù xuống, còn dùng tay ra dấu “Mời” Thế tử Điện hạ xuống.
Thế tử Điện hạ cắn răng, cũng xuống.
Trong đình, chỉ còn dư lại Trịnh Phàm và Vương phi.
Trịnh Phàm ngồi xuống, Vương phi chủ động đi tới, giúp Trịnh Phàm rót rượu, đưa cho Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm tiếp nhận chén rượu, không uống mà đặt trên bàn.
Trời mới biết trong móng tay ngươi có độc hay không!
Vương phi khẽ mỉm cười, khí chất nàng thành thục, dung nhan còn chưa già yếu, tuy không tuyệt sắc nhất, nhưng nhất cử nhất động của nàng, kỳ thực đều tỏa ra mị lực vô cùng.
Ừm!...
Vẫn kém Tứ Nương của mình nhiều.
Trong lòng Trịnh Phàm đánh giá.
Tứ Nương kỳ thực không phải tiểu cô nương, nhưng Tứ Nương bên trong thế giới này, quả thực là tồn tại BUG, không người nào có thể so sánh!
Vương phi tựa hồ biết tâm ý của Trịnh Phàm, bưng chén rượu lên, uống một hớp, lại đem chén rượu đưa về phía Trịnh Phàm.
Ngay cạnh chén rượu, lưu lại vết ấn môi đỏ.
Hí…
Trịnh Phàm tiếp nhận chén rượu, vẫn không uống như cũ, để xuống.
Trời biết bên trong son môi của ngươi có bôi độc dược hay không!
Đúng, Trịnh Thủ bị sợ chết, rất sợ chết!
Hết cách rồi, bất kỳ người đàn ông nào, giết chồng người ta về sau, ngồi trước người đàn bà của hắn, ngươi đều hơi hoảng sợ theo bản năng?
Còn việc đồng ý cùng đối phương ở cùng nhau trong lương đình, đây là do Trịnh Phàm có niềm tin trong lòng, đầu tiên, tuy rằng giáp sĩ bên ngoài không có trong lương đình, nhưng bên ngoài đã làm thành một vòng bảo vệ.
Lực lượng tinh thần của người mù Bắc đã bao trùm bốn phía.
Ngoại trừ trường hợp Vương phi chính là đại cao thủ, bằng không hắn không sợ uy hiếp gì cả.
Trịnh Phàm tin tưởng lấy thực lực Bát phẩm Võ phu của mình, kết hợp thêm Ma Hoàn, đối phó một người phụ nữ, hẳn không khó.
- Xin hỏi quý danh của tướng quân.
- Trịnh Phàm.
- Uy danh của Trịnh tướng quân, thiếp thân đã nghe nói qua.
Tuy nói triều đình Càn Quốc đã đổi trắng thay đen chuyện binh sĩ Yến Quốc phá Miên Châu thành, nhưng Phúc Vương phủ tự nhiên có tư cách hoặc dùng con đường khác để biết được chân tướng đêm đó.
Chỉ là, đó là phiên bản lần thứ nhất công phá Miên Châu thành.
Khả năng, không tốn thời gian dài, phiên bản Trịnh Phàm lần thứ hai tấn công Miên Châu thành lại sắp xuất hiện, bởi vì đầu của Phúc Vương, đây chính là điểm nhấn của lần thứ hai tấn công Miên Châu thành.
Vương phi khẽ mỉm cười, triển lộ ra một vệt khí chất phong tình, nói:
- Trịnh tướng quân, thiếp thân đường đột mời tướng quân nói chuyện cùng nhau như vậy, do có việc cần tướng quân đàm luận.
Trịnh Phàm suy đoán, người đứng sau Thế tử, chỉ điểm ngôn ngữ cử chỉ Thế tử, hẳn là vị Vương phi này rồi.
Nhìn nàng rất ôn hòa, nhưng nàng chính là một bông hồng có gai.
- Trừ châu này, tự nhiên là địa bàn của người Yến rồi.
Vương phi nói.
- Ừm.
Trịnh Phàm không mặn không nhạt đáp một tiếng.
- Thiếp thân đa tạ tướng quân che chờ Vương phủ ta.
- Cái này, Thế tử Điện hạ đã cảm tạ ta rồi.
- Không, tướng quân, ở Càn Quốc cảnh ngộ của Phúc Vương phủ ta vốn rất gian nan, chư vị tướng công trên triều đình đều chờ lấy cái cớ gõ Phúc Vương phủ, đám quan gia đối với Phúc Vương phủ ta, cũng không tốt lắm.
Đối với tôn thất, người nắm quyền khẳng định không hảo cảm.
Trịnh Phàm không lên tiếng, tiếp tục nghe, hắn ngược lại thật sự muốn nhìn một chút, trong hồ lô vị Vương phi này, rốt cuộc bán loại thuốc gì!
- Bây giờ, Thiên binh Đại Yến tới, Phúc Vương phủ ta đồng ý với người Yến, đầu phục với người Yến.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Lời của Vương phi… Sai rồi!
- Tướng quân, từng lời của thiếp thân, đều chân tâm.
- Ta không có ý này, ý của ta là, trước mắt trừ bỏ khom người phục Yến Quốc, Phúc Vương phủ ngươi… Còn lựa chọn thứ hai sao?
Ngoài chòi nghỉ mát, người mù Bắc vẫn đang yên lặng nghe trộm, khóe miệng hơi cong lên.
Chủ thượng xác thực trưởng thành rất nhanh!
Trước khi mua bán, trước tiên phải ép khí thế của đối phương xuống.
- Vậy thiếp thân nói lỡ rồi!
- Vương phi có lời gì, xin nói thẳng. Trời… Rất lạnh!
- Nếu tướng quân sợ lạnh, có thể theo thiếp thân vào nhà nói chuyện, thiếp thân sẽ sai người thu xếp chậu than, giúp tướng quân sưởi ấm.
Trong lúc nhất thời, hô hấp của Trịnh Phàm trở nên nặng hơn nhiều.
Thành thật mà nói, câu nói này của Vương phi, thêm hoàn cảnh song phương hiện tại, nếu Trịnh Phàm liều mạng đánh đổi, không để ý bị trách phạt, đem Vương phi… Lên giường.
Nhưng đối phương là Vương phi, dù cho phiên vương Càn Quốc vẫn bị khinh thường như heo nuôi, đối phương vẫn là Vương thất.
Một Vương phi trước mặt ngươi, đem tư thái hạ thấp xuống như vậy, nàng mưu đồ gì?
- Xin Vương phi nói thẳng.
Trịnh Phàm lại giục một lần.
Đêm nay rất tốt, bên trong Trừ Châu thành, bất cứ lúc nào cũng sẽ truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào khóc, để bóng đêm này không còn cô tịch nữa.
- Tướng quân, thiếp thân muốn cầu chính là, không biết tướng quân có thể báo cho Bệ Hạ Yến Quốc đồng ý để Thế tử Phúc Vương phủ ta, đăng cơ Càn Đế.
Ánh mắt của Trịnh Phàm bỗng nhiên ngưng lại.
Vương phi rất chăm chú nhìn Trịnh Phàm, tựa hồ đang chờ mong Trịnh Phàm phản ứng.
Người mù, người mù, người mù?
Trong lòng Trịnh Phàm hô to.
Mẹ nó, ta biết ngươi khẳng định đang nghe trộm!
- Chủ thượng.
- Làm sao bây giờ?
- Rau trộn đi.
- Tốt, ta rõ ràng.
Lời ít ý nhiều, sau khi xin ý kiến tư vấn bên ngoài về sau, Trịnh Phàm nhìn dung mạo Vương phi rất xinh đẹp kia, nói:
- Tạo sao ngươi lại muốn vậy?
Ý của nữ nhân kia chính là, để con trai của nàng, cũng là vị Thế tử này, đăng cơ làm Hoàng Đế giả.
Người Yến có thể nâng đỡ một con rối chính quyền, giúp đỡ thống trị cùng phân hoá Càn Quốc.
Loại này cử động, trong lịch sử không hiếm thấy, Trịnh Phàm quen thuộc lịch sử, tự nhiên có thể kể ra đầy vị vua bù nhìn trong lịch sử.
- Tướng quân, nếu phải cúi đầu, tại sao không triệt để hơn một ít? Tướng quân che chở Phúc Vương phủ ta, đây là ân đức, thiếp thân biết chờ Đại Yến xâm chiến Đại Càn về sau, Phúc Vương phủ còn tác dụng gì nữa đây?
- Chuyện như vậy, ta không cách nào quyết định.
Trang 161# 2