Chương 321: Chung Gia
Trịnh Phàm vỗ tay một cái, không muốn tiếp tục nói chuyện nhảm với nữ nhân này.
- Xin tướng quân thay ta truyền lời.
- Chuyện này, phạm kỵ húy.
Tự ý trần thuật lập Hoàng Đế, cho dù là ngụy Hoàng Đế, vua bù nhìn, đều đại diện việc ngươi “Miệt thị” Hoàng quyền.
Có điều đây kỳ thực do Trịnh Phàm chối từ, bởi vì bất luận hai vị Hầu gia hay Yến Hoàng, đều là người theo chủ nghĩa thực dụng, hắn trần thuật chuyện này cũng không phải lo bị vạch tội.
Có điều, sau một ngày, đại quân một lần nữa hướng nam xuất phát, chờ ngày sau lính biên phòng Càn Quốc về giúp, Trừ Châu thành này đại khái được “Khôi phục”, ngươi tự nhiên làm ra một tên “Vua bù nhìn”, không bao lâu lại bị diệt, cái này không phải tự mình quất vào mặt mình, đồng thời cho Càn Quốc kinh nghiệm sao?
Nữ nhân này, xác thực đẹp đẽ, chín rục mật đào.
Nhưng tâm tư nhiều quá, tâm tư nhiều thì thôi, còn rất ngây thơ, trái lại khiến người ta bởi vậy cảm thấy hơi vô vị rồi.
Trịnh Phàm đứng dậy nói:
- Không quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.
Trịnh Phàm dự định cáo từ, vào lúc này, Vương phi bỗng nhiên đứng dậy.
Trịnh Phàm cả người "Lộp bộp" một hồi, bị hành động lần này của đối phương làm sợ hết hồn.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, chẳng lẽ nàng cũng là cao thủ?
Nhưng mà, Vương phi chỉ nhẹ nhàng cúi về phía Trịnh Phàm, như cáo từ Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm vững vàng một hồi hô hấp, gật gù, xoay người rời đi.
- Chủ thượng, một đóa hoa đẹp như vậy, khá đáng tiếc rồi! Chủ thượng có thể thích làm gì thì làm, Tứ Nương coi như biết, cũng không nói cái gì.
- Ha ha, ta không thích nữ nhân môi cá nhám.
Trong lòng Trịnh Phàm cười nhạt hai tiếng, tiếp tục đi ra ngoài.
Chỉ là, hắn vừa mới đi ra đình viện, Trịnh Phàm lại không thể không dừng bước, chỉ bởi Vương phi mở miệng nói:
- Tướng quân, thiếp thân họ Chung, là nữ nhi Chung gia.
Người mù Bắc vẫn nghe trộm bên ngoài, thân thể bỗng nhiên chấn động.
Hai người đồng thanh kêu hai tiếng “Mẹ nó” trong kênh giao tiếp bí mất của mình.
- Chủ thượng, nếu nữ nhân này môi cá nhám, vậy chúng ta sứt môi rồi!
Trịnh Phàm rất tán thành, xoay người, nhìn về phía Vương phi, nói:
- Vậy Thế tử Điện hạ chẳng phải là?
Vương phi gật đầu, nở nụ cười xinh đẹp, hồi đáp:
- Cháu ngoại … Chung tướng công Chung Văn Đạo Tây quân.
Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Trời này, thực sự càng ngày càng lạnh!
Vương phi thì mở miệng nói:
- Mời tướng quân vào nhà sưởi ấm một hồi.
- Vậy thì, đa tạ Vương phi rồi.
- Tướng quân khách khí rồi.
Vương phi đi phía trước, Trịnh Phàm theo phía sau, hai người đi ra đình, đi về phía hậu viện.
Bên ngoài đình, Thế tử Điện hạ nhìn Mẫu phi và Trịnh Phàm đi về phía hậu viên, cả người đang phát run, móng tay tự nhiên cấu vào bên trong thịt.
Sau đó, ánh mắt của hắn bỗng nhiên lại rơi trên người mấy tên thái giám và nha hoàn kia.
Trong mắt mấy nha hoàn và thái giám kia cũng toát ra vẻ kinh ngạc.
Người mù Bắc lại mở miệng nói:
- Bên trong bọn họ có Ngân Giáp vệ, đánh chết!
Chớp mắt, mười mấy tên giáp sĩ lập tức rút ra binh khí của mình, chém tới những thái giám và nha hoàn này.
Trong chớp mắt, mấy nha hoàn và thái giám kia đều bị chém giết.
Thế tử Điện hạ thở dài nhẹ nhõm.
Người mù Bắc lại đi tới bên cạnh người mù Bắc, mở miệng nói:
- Điện hạ, coi như ngươi không tin tướng quân ta, cũng phải tin Vương phi.
- Cái này…
Thế tử Điện hạ cắn cắn môi, nói:
- Ta, ta không…
- Tướng quân nhà ta hẳn có sự việc quan trọng cần đàm luận với Vương phi, hoặc nói cách khác, Vương phi có sự tình cực kỳ quan trọng cần tướng quân chúng ta đàm luận. Bọn họ sẽ nói chuyện gì, ta cảm thấy, Điện hạ ngài biết trong lòng.
Thế tử Điện hạ tựa hồ nghĩ tới điều gì, hô hấp bắt đầu tăng lên.
- Điện hạ, tối nay tất cả công việc trong Trừ Châu thành, đều do tướng quân nhà chúng ta phụ trách, tướng quân chúng ta được Trấn Bắc Hầu, Tĩnh Nam Hầu và Yến Hoàng thưởng thức. Tuy nói chức quan hiện tại không cao, nhưng tiền đồ, tự nhiên không thể đo lường.
- Ta, ta…
- Điện hạ, ngài cần phải trường thành lên, đừng để người ta dễ dàng nhìn thấu tâm tư của mình.
- Đa tạ, đa tạ tướng quân giáo huấn, Nguyên Niên thụ giáo.
- Điện hạ cân nhắc, nha, đúng rồi, những giáp sĩ này cũng tư binh tướng quân ta, bọn họ không truyền ra bên ngoài, điểm này Điện hạ có thể yêm tâm đi!
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Người mù Bắc một lần nữa đứng lại, không nói nữa.
Bạn nhỏ bên người này còn quá non trẻ, tuy rằng hiểu được một ít đạo lý biết chịu nhục, nhưng rốt cuộc vẫn là nhi tử phiên vương, so với loại hoàng tử từ nhỏ phải biết sinh tồn bên trong thâm cung… Chênh lệch quá lớn!
Có điều, người thoạt nhìn như vậy, mới càng dễ dàng được nâng đỡ… Thượng vị!
Chà chà, con gái Chung Văn Đạo, cháu ngoại Chung Văn Đạo… Ha ha, chuyện này… Thú vị rồi!
…
Vương phi tự mình đẩy cửa ra, tiến vào gian phòng, bên trong gian phòng, chậu than đã được đốt, bên trong không có bất kỳ hạ nhân nào phụng dưỡng.
Trịnh Phàm đi tới một bên cái ghế, ngồi xuống.
Vương phi chủ động đến quỳ sát giữa hai chân Trịnh Phàm.
Tiếp theo, Vương phi tự mình nâng ủng Trịnh Phàm lên, giúp Trịnh Phàm cởi ủng, lại lấy một loại động tác rất nhẹ nhàng, cởi chiếc ủng còn lại.
Sau đó, Vương phi rất thuần thục đem ủng Trịnh Phàm đặt bên chậu than.
Tất cả những động tác này đều rất tự nhiên, Trịnh Phàm ngồi rất tự nhiên, Vương phi cũng làm rất tự nhiên.
- Tướng quân, mệt mỏi không?
Nói xong, Vương phi bắt đầu giúp Trịnh Phàm bóp chân.
Trịnh Phàm hưởng thụ loại phục vụ này, hơi hơi cúi đầu xuống, đem mặt của mình tiến đến trước mặt Vương phi.
Lửa chậu than hoa đem mặt Vương phi chiếu rọi hơi ửng hồng.
- Ta rất hiếu kì, ngươi làm như vậy đáng giá sao?
- Tướng quân cứ nói giỡn, thiếp thân đã nghe nói qua tên của tướng quân, bao quát cả chuyện tướng quân phế bỏ một vị hoàng tử tại Yến kinh, thiếp thân cũng từng nghe nói qua.
Trịnh Phàm nghe vậy, phía sau lưng lại dựa vào ghế, hơi nhắm mắt lại, nói:
- Không thể không nói, đề nghị của ngươi, xác thực khiến người ta động tâm, chỉ là ta vẫn cảm thấy làm như vậy, không quan trọng.
Vương phi thì lại mở miệng hỏi:
- Vì sao?
- Nguyên nhân có ba, một là Phúc Vương phủ ngươi, rốt cuộc có thể kế vị không?
Từ cổ chí kim, trừ bỏ dòng dõi Hoàng Đế tuyệt tự, mới tính đến phương thức dùng phiên vương kế thừa ngôi vị.
Còn lại, chỉ có thể thông qua tạo phản, nhưng mà Phúc Vương phủ là Vương phủ phiên vương, tháng ngày trước đây quá mức cẩn thận chặt chẽ, không nói có nuôi dưỡng tư binh hoặc kết giao văn võ hay không, đánh giá ngay cả trong Trừ Châu thành này thôi, cũng không có bao nhiêu uy vọng chân chính.
- Tướng quân, ngài hẳn rõ ràng Phúc Vương phủ chiếm cứ một danh phận Triệu gia, chỗ dựa vào chân chính vẫn trên người phụ thân ta, tướng công Tây quân.
Tây quân chính là một tập đoàn quân sự phiên trấn Càn Quốc có sức chiến đấu, mà Chung Văn Đạo là lãnh tụ của rất nhiều tướng quân Tây quân.
- Vấn đề ngay chỗ này, có lẽ Chung gia trước đây chính là lãnh tụ Tây quân, ngươi vẫn như cũ bị gả cho phiên vương, chuyện này có nghĩa, ngươi không phải đích nữ Chung gia.
Trang 162# 1