Chương 322: Là Duyên Phận
- Tướng quân nói phải, thiếp thân chính là con thứ.
Thời đại này, con thứ và con vợ cả, vô cùng khác nhau.
- Cho nên, ngươi cho rằng phụ thân ngươi, vị Chung tướng công kia sẽ vì một thứ nữ như ngươi, sẽ vì cháu ngoại thứ nữ kia, sẽ bỏ đi thanh danh gần như một đời “Trung quân ái quốc”, theo Đại Yến ta sao?
- Không thử, làm sao biết được?
Tay Vương phi bắt đầu hướng dần vào phía trong, nhưng bị Trịnh Phàm đưa tay chặn lại.
Trịnh Phàm được lợi từ mỗi ngày Tứ Nương thuê thùa may vá, chăm sóc mỗi ngày, cho nên sức đề kháng của hắn cũng khá, đặc biệt lúc này, không phải thời cơ “Tinh trùng lên não”.
- Đây không phải vấn đề thử một chút xem, mà ta và ngươi đều rõ ràng, coi như lập Thế tử Điện hạ thành Đế, cũng vẻn vẹn tác dụng lên một phần Càn Quốc, rốt cuộc đến cuối cùng Thế tử Điện hạ vẫn thoái vị, rốt cuộc nhiều lắm phong chức Hầu gia.
Trịnh Phàm dừng một chút, nhìn Vương phi, nói:
- Nha, ngươi hẳn phải biết, dựa theo quy chế Đại Yến ta, Hầu gia chính là đỉnh tiêm, coi như Yến Hoàng đặc biệt khai ân, cuối cùng chỉ cho Thế tử một cái Vương tước. Nhưng đó chỉ là một chức Vương gia hữu danh vô thực mà thôi, còn Chung tướng công, hắn mưu đồ gì?
- Nếu hắn thật sự để ý cái này, Bệ Hạ nhà ta trực tiếp phong Chung tướng công làm Bình Tây Vương không phải thuận tiện hơn sao?
Vương phi nói:
- Động tác này có thể khiến triều đình Càn Quốc nghi kỵ đối với phụ thân ta.
- Xác thực sẽ đưa đến hiệu quả này, nhưng ta phát hiện, những vị tướng công trên triều đình Đại Càn kia, không phải đều ngu ngốc. Đặc biệt trước mắt vẫn là bước ngoặt quốc chiến, một khi làm ra động tác này, không quản trong lòng tướng công kia suy nghĩ như thế nào, không quản trong lòng Càn Hoàng tính toán ra sao. Ta chắc chắn bề ngoài, bọn họ ngược lại sẽ coi trọng Chung gia gấp bội, danh cho Chung gia nhiều quyền lực và tín nhiệm hơn. Tính toán như vậy, đối với Đại Yến ta mà nói, trái lại thiệt thòi.
Động tác trong tay Vương phi, dừng lại rồi.
Trịnh Phàm thì tiếp tục nói:
- Lý do thứ ba, cũng không phải ta người này là một Yến man tử ngông cuồng tự đại, tuy ta thừa nhận Tây quân đúng là một nhánh quân có sức chiến đấu. Nhưng ta không cho rằng Tây quân thật sự có thể đỡ được Thiết kỵ Đại Yến ta.
Trịnh Phàm mỉm cười nói:
- Nếu có thể dựa vào dao giải quyết, cớ sao phải đi cởi quần đánh rắm đây?
Trên mặt Vương phi lộ ra vẻ ảm đạm phai mờ.
Nàng là một người đàn bà thông minh, nhưng nàng vẫn hạn chế rất lớn.
Trịnh Phàm nhắm chặt mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng đánh bắp đùi của mình, hắn cho Vương phi thời gian suy tư.
Hắn sở dĩ lựa chọn vào phòng này với Vương phi, đồng thời ngồi chỗ này nói chuyện nhiều như vậy, tự nhiên không phải muốn tìm lý do từ chối vị Vương phi này.
Mà trong lòng Trịnh Phàm, kỳ thực có tính toán của hắn.
Giây lát sau, Vương phi ngẩng đầu lên, nhìn Trịnh Phàm.
Hai mắt nàng đẫm lệ, làm người ta đau lòng, nói:
- Xin tướng quân dạy ta.
Trịnh Phàm mở mắt ra, nhìn thấy biểu hiện lúc này của nữ nhân, trong lòng hơi hơi thương tiếc.
Nhưng cảm tình là cảm tính, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn.
Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Để Đại Yến ta sắc lập Thế tử Điện hạ làm Càn Hoàng, giúp hắn thượng vị, chí ít trước mắt xem ra thời cơ vẫn chưa chín mùi, ta có có thể nói cho ngươi biết, không quản lần này hai vị Hầu gia tự mình lĩnh quân hay Yến Hoàng Bệ Hạ tại Yến kinh, lúc này sẽ không làm chuyện như vậy. Người Yến ta thờ phụng, vẫn là mã tấu trong tay, mà không phải âm mưu quỷ kế này.
Trịnh Phàm dừng một chút, lại nói:
- Chuyện ngươi suy nghĩ, chỉ phát sinh khi Đại Yến ta lần này tiến công gặp khó. Nhưng vấn đề ở đây lại lặp lại, nếu thế tiến công Đại Yến ta gặp khó, không có Thiết kỵ Đại Yến ta che chở, Thế tử Điện hạ coi như đăng cơ, hắn có thể thủ được bao lâu?
Hàm răng Vương phi cắn chặt môi mình, gần như nhỏ máu.
Trịnh Phàm đưa tay, nắm lên một tia tóc Vương phi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động.
Vương phi nhìn Trịnh Phàm, biểu tình thảm thiết.
Hiện tại nàng rất hận!
Mà Trịnh Phàm ở chung với bảy vị Ma Vương tính cách quỷ dị kia về sau, rất giỏi quan sát loại chi tiết nhỏ này.
Hắn từ trong mắt của nàng, nhìn ra nỗi hận.
Hắn giết chồng của nàng, mà nàng không thể không cố ý lấy mị lực quyến rũ người đàn ông này, nhưng chuyện nàng cầu xin, dưới ngôn ngữ của hắn lại gần như hoàn toàn tan vỡ.
Nàng hận trượng phu của mình vì sao bị chết không rõ lý do như vậy, nàng hận chồng của nàng vì không muốn triều đình nghi kỵ, tự chặt cánh tay, triệt để co quắp ở trong Vương phủ.
Hiện tại nàng hận, trừ bỏ thân thể vẫn chưa già yếu của nàng, tựa hồ vẫn không có cái gì đáng giá để dao động người đàn ông trước mặt này.
- Ngươi là người đàn bà thông minh.
Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Ngươi cũng là một người đàn bà xinh đẹp.
Vương phi nhìn Trịnh Phàm, chờ Trịnh Phàm tiếp tục nói.
- Mặt khác, sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, muộn nhất ngày mai, quân ta sẽ rút khỏi Trừ Châu thành.
Cái này vốn không phải bí mật gì, bởi vì sắp tới lên đường, coi như Vương phi để lộ bí mật, cũng không có giá trị gì.
Nói không chừng lúc này mấy nhánh Thiết kỵ Yến Quốc khác, đã lấy tốc độ nhanh hơn tiến về phúc địa Càn Quốc rồi.
- Quan trọng nhất chính là, ngươi cần kiên trì.
Trịnh Phàm từ trên ghế đứng lên, tiếp tục nói:
- Ngươi và con trai ngươi, đều phải sống sót, chỉ có sống sót, mới có thể chờ đợi cơ hội, mới có tư cách chờ, trước mặt con trai ngươi không có khả năng đăng cơ, nhưng không có ý nghĩa ngày sau hắn không thể. Ta tin tưởng, một ngày này, sẽ không xa, chỉ cần ngươi tin tưởng ta.
Trịnh Phàm nói chính là "Tin tưởng ta", mà không phải "Tin tưởng Đại Yến".
- Tướng quân…
- Ta có thể đồng ý cho ngươi cơ hội này, đợi đến thời điểm thích hợp, ngươi có thể chờ ta lại đây, ta sẽ đem con trai của ngươi, đẩy tới ngôi vị Hoàng Đế đi.
Trịnh Phàm cười cợt.
- Đương nhiên, ngươi có thể không tin, bởi vì ta hiện tại chỉ là một Thủ bị nho nhỏ, nhưng việc ngươi cần làm, ngược lại chỉ cần một chữ “Chờ” mà thôi, không mất mát gì. Hôm nay gặp mặt chỉ làm nền cho về sau chúng ta hợp tác. Đương nhiên, ngươi có thể tìm một vị tướng quân khác, đem tâm tư của ngươi nói cho hắn nghe, nhưng tin tưởng ta, nếu ngươi không chờ nổi, trái lại ngươi sẽ mất đi sự kiên trì của ta.
Trịnh Phàm dừng một chút, mặt tới sát mặt Vương phi, nói:
- Ta nghĩ, chồng ngươi sở dĩ chết ở trong tay người của ta. Có lẽ, thể hiện duyên phận giữa ta và ngươi đi.
Hí…
Bên ngoài, người mù Bắc nghe được câu nói này… Ghê răng!
Nghe một chút, giống kiểu ta giết chồng ngươi, điều này chứng minh ta và ngươi hữu duyên đi!
Chỉ có người không có dây thần kinh xấu hổ mới có thể nói ra những lời này.
Tay Trịnh Phàm, không nhịn được, chạm lên khuôn mặt nhãn nhụi của Vương phi kia.
Vương phi không phản kháng, nàng kỳ thực, đã chuẩn bị kỹ càng.
Trang 162# 2