Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 323: Tiểu Duệ

Chương 323: Tiểu Duệ



Thời loạn lạc, mệnh của Vương phi, phần lớn thời điểm kỳ thực so với con gái bách tính bình thường, còn thê thảm hơn.
Nguyên bản thân phận cao quý của nàng, ngược lại sẽ trở thành đồ chơi mua vui của quý tộc Đế quốc xâm lược.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra ngoài.
Rốt cuộc, Trịnh Thủ bị vẫn khống chế bản thân, bảo vệ hình thượng thanh minh của mình.
- Tướng quân, những lời ngài vừa nói kia, thật không giống những lời thần tử nên nói.
- Những lời này cũng giống những lời Vương phi vừa nói, không nên xuất phát từ một Vương phi.
- Tướng quân, vậy thiếp thân chờ ngài. Hoặc ngài có thể trước tiên thu một chút, đây là thành ý của thiếp thân?
- Chủ thượng.
Âm thanh người mù Bắc tự nhiên vang lên trong lòng Trịnh Phàm.
- Làm sao rồi?
- Ngoài tường căn phòng này, còn có người thứ ba.
Bước chân Trịnh Phàm, bỗng nhiên ngừng lại.
Người thứ ba?
- Đúng vậy, chủ thượng, vừa mới ẩn núp lại đây.
- Vậy ngươi đang làm gì thế?
- Hiện tại thuộc hạ đã đứng sau lưng nàng rồi.
"..." Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn về phía Vương phi, nhíu nhíu mày, mở miệng nói:
- Ta không vội vã.
- Thiếp thân lại không lọt vào mắt tướng quân sao?
- Không, ta nói rồi, ngươi rất đẹp.
- Đó là phận của thiếp thân, chẳng lẽ không làm tướng quân ngài động tâm sao?
- Hơi.
- Thân phận Vương phi, không thể khiến tướng quân hứng thú sao?
- So với Hoàng thái hậu, còn hơi kém hơn không ít.
- Ha ha ha a...
Vương phi che mặt mà cười.
Trịnh Phàm cũng cười cợt, trong lòng lại nói:
- Xác nhận không nguy hiểm?
- Thuộc hạ đang nhìn chằm chằm nàng đây.
- Hắn là ai?
- Nhìn giả vờ giả vịt, hẳn là quý nhân Vương phủ, khả năng là tiểu lão bà Phúc Vương.
- Vậy ta phải đi ra ngoài rồi?
- Xin chủ thượng yên tâm, để thuộc hạ xử lý.
- Được.
Trịnh Phàm vung tay đối với Vương phi, đẩy cửa ra, đi ra cửa phòng.
Sau khi Trịnh Phàm đi ra, Thế tử chắp tay đối với Trịnh Phàm, tư thái và biểu tình, xem ra hơi khó chịu.
Có lẽ, thực sự bởi “thân phận” hiện tại của Trịnh Phàm, đối với vị Thế tử trẻ tuổi này, hơi phức tạp rồi.
- Thế tử Điện hạ, xin ngài bảo trọng thân thể.
- Tướng quân cũng vậy.
Trịnh Phàm cười cười, đi qua người Thế tử, giáp sĩ bên người bắt đầu thu đội, hộ vệ Trịnh Phàm rời Vương phủ.
Rời khỏi Vương phủ về sau, Trịnh Phàm tiếp tục du đãng trên mặt đường.
Không bao lâu, Trịnh Phàm nhìn thấy người mù từ bóng tối bên trong ngõ hẻm đi ra.
- Giải quyết rồi?
Trịnh Phàm hỏi.
Người mù gật gù.
- Nữ nhân kia là ai?
- Là Thế tử phi.
- Ha ha, Hoàng Đế Càn Quốc này, thật sự thích phát vợ cho người ta, ha ha ha.
Trịnh Phàm dừng một chút, lại hỏi:
- Người đâu?
- Chết rồi.
- Chết thế nào?
- Chết chìm.
- Ngươi không thể lựa chọn phương thức ôn nhu hơn được sao?
- Không phải thuộc hạ động tay.
- Hả?
- Chủ thượng ngài đi rồi, Vương phi đã đem Thế tử gọi tới, do Vương phi để Thế tử, dìm chết Thế tử phi trong bể nước hậu viện.
- A, nàng cũng thật là nữ nhân độc ác, chung quy Tứ Nương chúng ta vẫn đáng yêu nhất.
Người mù hít một hơi, trong đầu hiện ra hình ảnh Tứ Nương dùng cực hình!
Sau đó, hắn rất chân thành đáp:
- Đương nhiên.

Tối nay Trừ Châu thành, có người đang tính kế, có người đang bàng hoàng, có người đang giãy dụa, có người thì phiền muộn.
Có một trí sĩ trước Công bộ thị lang, rõ ràng không hề xét nhà, dẫn gia đình hắn đi, nhưng hắn lại dẫn già trẻ nhà mình cùng nhau treo cổ tự sát.
Có một quan Thủ bị Trừ Châu thành, được sự trợ giúp của người Yến trở thành người có binh quyền đứng đầu Trừ Châu thành, hắn vội vàng dẫn hơn hai ngàn thủ hạ mình bắt đầu tịch thu tài sản và giết cả nhà các đối tượng.
Có vị một lão nhân đức cao vọng trọng, đáp ứng yêu cầu của người Yến, làm người đứng đầu quan văn Trừ Châu thành, hắn ngồi trong đình viện mình, một người rất tịch mịch uống rượu.
Có người một tay nắm bầu rượu một tay nắm bội kiếm, đi trên đường phố, cố sức chửi người Yến, nói thẳng chớ hung hăng, đợi Vương sư đến, sẽ khiến đám người các ngươi bắt đầu chạy trối chết, trong lòng chưa kịp bừa bãi phát tiết ra, đã bị Trấn Bắc quân tuần hành giới nghiêm dùng tên bắn chết.
Thi thể hắn, bị một vị giáo úy Trấn Bắc quân buộc vào thân ngựa, kéo trên đường phố, máu thịt be bét.
Có người ý đồ đục nước béo cò, trong thành tụi này thừa dịp binh mã loạn lạc mò một cái, đưa tay mò về phía đám nhà giàu mà ngày thường bọn họ tuyệt đối không dám động vào.
Mỗi người một vẻ, nhưng bất luận thế nào, kỳ thực đều kinh hoàng bên trong yên lặng chờ đợi, trong nhà đều cung phụng thần thánh, bất luận điêu khắc hay chân dung, bên trên bàn thờ đều phong phú hơn ngày thường không ít.
Nếu trên trời có Thần linh, có lẽ sẽ kinh ngạc cho rằng Trừ Châu thành năm nay lại đón năm mới sớm rồi!
Đối với quân sĩ Trấn Bắc quân mà nói, bọn hắn không cần đi chấp hành nhiệm vụ tuần hành, hoặc không cần phóng ra ngoài làm đồn kỵ, tất cả đều ăn no nên rồi tiến vào giấc ngủ.
Mấy ngày giục ngựa lao nhanh, bọn họ kỳ thực đã sớm mệt mỏi, đây là thời điểm cần nghỉ ngơi.
Trong thành, tình cờ truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc, đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là thanh âm điều hòa trong giấc mộng của bọn họ mà thôi.
Luận máu tanh, luận tàn khốc, trên hoang mạc triệt để hơn những thứ này nhiều.
Những thứ trước mắt này, kỳ thật chỉ là mưa bụi mà thôi.
Khả năng, dưới cái nhìn của bọn họ, người Càn Quốc hơi lập dị, rõ ràng kết cục đã định, lại còn cố muốn phát ra âm thanh và tâm tình.
Hà tất phải làm vậy?
Đây là một hồi so sánh sức mạnh không cân bằng, mà kỵ sĩ Trấn Bắc quân tiến vào cửa thành về sau, kết cục đã không cách nào thay đổi.
Nhưng bức tranh chiến tranh, vừa mới… Khai bút.

- Quân kỷ Trấn Bắc quân, xác thực không tệ.
Trịnh Phàm nói.
- Chủ thượng, điều này bởi chiến sự tiến triển thuận lợi, quân đội còn chưa thấy máu chân chính.
Trịnh Phàm gật gù, hắn đồng ý cái nhìn của người mù Bắc, quần thể quân đội này một khi triệt để đổ máu, sức phá hoại nó tạo thành sẽ cực kỳ khủng bố, đến lúc đó chủ tướng muốn đi ngăn lại, chỉ sợ không ngăn nổi.
Hơn nữa, Tổng binh trấn quân đội này, vẫn là tên điên Lý Phú Thắng kia.
Người điên kia, đã cực kỳ khắc chế, trời biết hắn có thể khắc chế tới khi nào.
- Chủ thượng.
Tứ Nương đi tới, bưng tới một cái chậu rửa mặt, bên trong thả hai cái khăn bông nóng.
Trịnh Phàm và người mù Bắc mỗi người dùng một khăn lau mặt.
Lúc này, Trịnh Phàm nhìn thấy bên người Tứ Nương có một tiểu cô nương rụt rè, tiểu cô nương kia tầm mười ba mười bốn tuổi.
- Lại đi nhặt?
Trịnh Phàm nói trêu.
Thói quen của Tứ Nương, cứ thấy hạt giống tốt, lại thu về bồi dưỡng.
Có điều một nhóm tiểu nương tử kia, vừa chưa hoàn toàn lớn lên, ngược lại hiện tại vẫn chưa phát huy tác dụng gì.
Có điều, Trịnh Phàm tin tưởng, gián điệp do Tứ Nương bồi dưỡng ra, khẳng định đáng tin hơn Ngân Giáp vệ nhiều, bản thân hắn gặp phải mấy lão bà Ngân Giáp vệ, kỳ thực chủ nhà đã sớm nhìn thấu thân phận họ.
- Tiểu Duệ ngoan, chào chủ thượng đi!


Trang 163# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất