Chương 324: Vương Sư Đánh Tới
Tiểu cô nương được gọi là Tiểu Duệ quỳ sát xuống, đối với Trịnh Phàm rất chăm chú dập đầu, mở miệng nhẹ giọng nói:
- Gặp qua chủ nhân.
Tuy rằng sợ sệt, nhưng không quá rụt rè, hơn nữa nhìn tư thế dập đầu, rõ ràng nàng được gia giáo rất tốt.
Đây không phải nói giỡn, loại đồ chơi như lễ nghi này, người dân bình thường sẽ không chú ý thái quá.
- Nhà ai?
- Gia chủ tiểu nữ trước kia từng làm thị lang Thượng Kinh, hiện tại cả nhà tiểu nữ đã tự sát rồi.
- Hô…
Trịnh Phàm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
- Lúc nô gia đi qua, mấy nam nhân nhà kia đang bức bách nữ quyến nhà mình tự sát, tiểu cô nương này không muốn chết chạy trong sân, bị gia gia nàng duổi theo đâm một kiếm, còn may gặp phải ta cấp cứu kịp thời.
Nói xong, Tứ Nương chỉ chỉ phía sau lưng Tiểu Duệ, nơi đó chỗ quần áo rách có một lỗ hổng, có điều bị Tứ Nương xử lý qua rồi.
- Đáng tiếc, dùng Mỹ Dung châm để đền bù vẫn rất khó làm biến mất vết sẹo của nàng.
Tứ Nương tiếc hận nói.
- Sau này sẽ có biện pháp.
Người mù Bắc nói.
Hiện tại các Ma Vương không có năng lực đi làm cái này, nhưng sau đó chờ thực lực của mọi người khôi phục lại một ít, biến mất một vết sẹo không phải chuyện đơn giản sao?
- Ngươi nói xem, mình muốn tự sát thì tự sát đi, còn một mực kéo toàn gia theo làm gì, lão gia tử trong nhà và mấy tên nam nhân kia đều bị điên theo vậy.
Tứ Nương nói.
- Ta không muốn chết, ta không muốn chết...
Tiểu Duệ tựa hồ hồi ức đến hình ảnh đáng sợ gì đó, bắt đầu hoàng loạn nói.
- Ngoan, không có chuyện gì, hiện tại không sao rồi.
Tứ Nương động viên nói.
- Toàn gia tự sát, mới có thể chứng minh mình thanh minh, nói không chừng còn có thể lưu danh sử sách.
Người mù Bắc nói.
- Được rồi, điều này rất khó nói cái gì đúng, cái gì sai?
Trịnh Phàm chẳng muốn mất công mất sức nghĩ đến những chuyện này, lại nói:
- Mệt thì nghỉ ngơi, còn sức thì tiếp tục làm việc đi.
…
Một giấc này, Trịnh Phàm không được yên giấc lắm.
Có lẽ bởi vì đêm nay Tứ Nương không ngủ cùng mình, cho nên Trịnh Phàm mơ một giấc mơ.
Hắn mơ mình ngồi sau phía bức rèm che đầu, Vương phi ngồi trên đùi hắn đội mũ Phượng quan.
Cùng lúc đó, bên ngoài rèm châu, có một tòa Đại điện, trên trong có Long ỷ, Thế tử Phúc Vương trên người mặc Long bào ngồi trên Long ỷ, vừa nghe động tĩnh sau mảnh, vừa tiếp thu đại lễ bách quan quỳ lạy.
Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng!
Tiếng vó ngựa dồn dập, thức tỉnh mộng đẹp của Trịnh Phàm.
Mở mắt ra về sau, Trịnh Phàm lại còn hơi hơi dư vị, đồng thời cười cợt, tự giễu nói:
- Mẹ nó, quả nhiên là một tên biến thái!
Đúng lúc này, Lương Trình xốc lều đỏ lên, bẩm báo:
- Chủ thượng, ngoài thành phía tây nam bốn mươi dặm phát hiện một nhánh Càn quân.
- Càn quân? Tây nam?
Nếu từ hướng tây nam lại đây, vậy khẳng định không phải về giúp biên quân Càn Quốc.
Kỳ thực, dựa theo tốc độ bôn ba một đường này của Yến quân, coi như biên quân Càn Quốc vừa mới bắt đầu không do dự trở về giúp cũng không thể đuổi tới trong ngày hôm nay.
Phải biết, Yến Quốc đều dùng kỵ binh!
- Địch có bao nhiêu quân?
- Cụ thể không biết, nhưng hẳn hơn hai vạn.
Trịnh Phàm lập tức đứng dậy mặc giáp, sau đó cùng Lương Trình đồng thời đi ra ngoài.
Trên đường, kỵ sĩ Trấn Bắc quân đang nhanh chóng triệu tập, không ngừng đồn kỵ từ ngoài thành đi vào, đồng thời lớn tiếng la thông tin về địch.
Không ngừng có kỵ binh từ trong thành được điều ra ngoài, chuẩn bị đi ngênh địch.
Trịnh Phàm khẽ cau mày, nói:
- Đang làm gì?
Trừ Châu là địa phương mới chiếm lĩnh, tuy rằng dưới các biện pháp dụ dỗ và đe dọa tối hôm qua, ngược lại dựng lên một đám "Ngụy quân" nha môn.
Nhưng cả tòa thành này, kỳ thực vẫn trong một loại trạng thái hoảng loạn.
Lúc này, cứ như vậy để tin tức Càn quân xuất hiện lẫm liệt lan truyền ra ngoài, chẳng phải để bách tính và giới quyền quý Càn Quốc động tâm sao?
Phải biết bất luận quần thể gì, bất cứ lúc nào, đại đa số trầm mặc đều là quân chủ lực, đúng lúc này tuyệt đối không thể cho bọn họ hi vọng.
Mắt của Trịnh Phàm híp híp, đúng lúc này một tên kỵ sĩ giục ngựa đến, đi tới trước người Trịnh Phàm về sau, chắp tay nói:
- Trịnh Thủ bị, Tổng binh triệu kiến.
Trịnh Phàm chắp tay với hắn nói:
- Tuân lệnh.
Trịnh Phàm xoay người lên ngựa, cùng Lương Trình đồng thời đi về chỗ Lý Phú Thắng.
Tối hôm qua Lý Phú Thắng ở trong một nhà dân, không lựa chọn dinh thự nhà phú hộ, bởi dựa theo nguyên kế hoạch, ngược lại hai ngày nữa phải xuất phát, tùy tiện tìm một chỗ ngủ một giấc cũng được rồi!
Trịnh Phàm giục ngựa tiến lên trên đường phố, bên người không ngừng có đội ngũ kỵ binh và đồn kỵ đi qua, Yến quân trong thành và ngoài thành, tự nhiên bắt đầu vận động.
Đồng thời xao động còn có lòng người Trừ Châu thành.
Trong này, lúc này có không biết bao nhiêu tên đang len lén đánh giá tình huống bên ngoài, nhìn ra Trịnh Phàm ngứa ngáy, rất muốn giương cung lắp tên…
…
Nơi uy nghiêm nhất, đồng thời là kiến trúc trung tâm tượng trưng quyền lực nhất Trừ Châu thành, chính là Thái Thú phủ, có điều Càn Quốc không gọi là Thái Thú, mà là Tiết độ sứ.
Chỉ là, hôm qua lúc Yến quân phá thành, Tiết độ sứ Trừ quận cũng không ở Trừ quận, mà ở phía nam cách Trừ Châu thành khoảng tám mươi dặm.
Cho nên con cá lớn này không bị bắt.
Nhưng lúc này, ở trong Thái Thú phủ, một ông lão tóc trắng xóa đang ngồi, trên mặt hắn mang theo vẻ say rượu và ểu oải sâu sắc.
Tối hôm qua, hắn uống rượu cả đêm, rượu là Hoa Đào Nhưỡng, Ô Xuyên sản xuất nhiều rượu ngon, rượu càng ngon tự nhiên giá cả càng đắt.
Có điều tối hôm qua Yến quân xông vào phủ hắn, đem đao vắt ngang cổ toàn bộ thành viên gia tộc hắn.
Lão nhân này…. Lựa chọn khuất phục.
Hắn đã đáp ứng yêu cầu của người Yến, làm Tiết độ sứ đời mới của Trừ Châu thành, người Yến bắt đầu nhét đám quan lại cho hắn, bản thân hắn cũng tìm một ít, trong vòng một ngày, cuối cùng cũng coi như dựng lên một gánh hát hoàn chỉnh.
Hiện tại trước mặt mọi người đang đều trong phủ nha, nhưng không ai thật sự làm việc, kỳ thực bọn họ đều không có tâm tư gì đi làm.
Có điều hôm nay mọi người đã đến phủ nha "Đi làm" từ rất sớm, ngày thường lười nhác kéo dài, ngược lại không thấy chút nào.
Nhưng mà, sau khi ngồi vào vị trí của mình, mỗi người ghé tai nhau nhỏ giọng nói, đơn giản đêm qua nhà ai bị khám nhà diệt tộc, nhà ai bị điểm tên đề bạt lên.
Người Yến đến quá nhanh.
Đao của người Yến đến cũng quá nhanh.
Đám quan lại vừa mới “Quy hàng” này, vẫn còn chưa thích ứng với thân phận của mình.
Cũng may, hiện tại "Tiết độ sứ đại nhân" trên danh nghĩa của bọn họ, tựa hồ cũng có tâm tình giống bọn họ.
Một buổi sáng, mọi người chỉ người như vậy, Tiết độ sứ đại nhân cũng không truyền xuống bất luận chính lệnh gì, từng người từng người đều biến thành tượng gỗ sống sờ sờ.
Một quản gia dáng dấp hạ nhân đi vào phủ nha, đi đến phòng của lão gia mình, tiến đến bên tai nói vài lời.
Lập tức, bên trong ánh mắt vẩn đục của lão nhân, toát ra một vệt hi vọng và vẻ kích động.
Hắn dùng hai tay run rẩy của mình bắt đầu đặt mũ quan của mình trên bàn.
Vương sư, Vương sư đánh trở về rồi!
Trang 163# 2