Chương 325: Làm Thế Nào?!
Trong lòng lão nhân rất kích động, nhưng rất nhanh, tay của hắn lại run cầm cập một hồi.
Hắn bắt đầu sợ sệt, mặc dù hắn bị ép, nhưng hắn đã đeo qua mũ quan này.
Quan trường chìm nổi nhiều năm hắn rõ ràng, cho dù hắn chỉ đeo mũ quan này một ngày, không phải, chỉ cần đeo qua, vậy cả một đời này chạy không thoát được rồi!
Đêm hôm qua, nội tâm hắn vẫn nhận giày vò.
Thời niên thiếu, hắn đọc sách Thánh hiền lập xuống ý nguyện vĩ đại, đó là ghi tên bảng vàng Đông Hoa Môn xướng danh vinh quang, đó là hai tay áo vung lên, vinh quy bái tổ.
Dã tâm của hắn không lớn, chức quan của hắn cũng không lớn, nhưng đời này coi như thuận buồm xuôi gió, tuy có sóng lớn nhưng trên cơ bản đều thuận lợi.
Ai ngờ, lúc tuổi già gần xuống mồ, lại bị nát như vậy.
Đặc biệt, nghe được vị lão hữu kia tự sát toàn gia kia, nội tâm hắn dày vò càng ngày càng mãnh liệt.
Có phải… Mình chọn sai rồi?
Vương sư muốn đánh trở về, muốn trục xuất người Yến, hắn rất cao hứng.
Nơi này chính là Càn Quốc, không thể dung Yến man ngang ngược!
Nơi này là Lễ Nghi chi địa, không thể nào dung Yến man chà đạp?
Nhưng mà, nếu Vương sư đánh trở về…. Mình phải làm sao đây?
Quản gia bên người thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, nhưng kế thừa chức vị cha mình vẫn làm việc trong nhà này, hắn thấy lão gia mình tiều tụy như vậy, trong lòng cũng yên lặng thở dài.
- Đi, mời tất cả các vị đại nhân đến tiền đường.
- Vâng, lão gia.
Rất nhanh, hơi mười tên đại nhân đã tới trước tiền đường.
Bên trong bọn họ, có người được đề bạt vào tối hôm qua, có người nguyên bản ngòi vị trí này.
Lúc này, bọn họ đồng thời được triệu kiến vào, biểu tình của bọn họ đều không giống nhau.
Có vẻ xem thường lộ trên mặt, có vẻ đồng bệnh tương liên, bất đắc dĩ, có người im lặng mất cảm giác.
Sau vài giây trầm mặc về sau, chư vị đại nhân đồng thời hành lễ lão nhân phía sau bàn:
- Tham kiến… Đại nhân.
Trên mặt lão nhân lộ ra một vệt cười khổ, hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình.
Hắn không vội vã nói chuyện, mà tiếp tục vả vào mặt mình, mà bắt đầu đập càng ngày càng mạnh.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
- Lão gia, lão gia!
Quản gia vội vàng tiến lên ngăn cản.
Mặt trái của lão nhân kia đỏ chót, bởi trên mặt hắn không còn bao nhiêu thịt, cho nên không sưng vù lên.
Mọi người phía dưới, nhất thời luống cuống.
Lão nhân bưng nước trà đã sớm lạnh từ lâu, uống một hớp, nuốt xuống hỗn hợp bọt máu, mở miệng nói:
- Hẳn chư vị đã biết rồi, trong thành hiện tại rất loạn, người Yến cũng rất loạn, có người nói Vương sư cách ngoài thành không xa rồi.
Tin tức này bắt đầu từ buổi sáng, mọi người đã biết rồi, mà đều thông qua người hầu phát tin tức lại đây.
- Người Yến tiến vào thành, chúng ta còn ngồi ở trong nha môn, ha ha, cái này gọi là gì.
Lời của lão nhân kia, khiến sắc mặt mọi người tại đây đều biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
- Có điều, lão phu rõ ràng, chư vị đại nhân không giống ta, ta bị ma quỷ ám ảnh, muốn cầu danh vị quan lớn, vì lẽ đó nên lên thuyền giặc.
Mọi người phía dưới, có người kinh ngạc, có người không rõ, có người mờ mịt, nhưng đều lăn lộn ở quan trường, làm sao có thể là kẻ ngu được?
Cho nên rất nhanh, mọi người đều rõ ràng ý trong lời nói của lão nhân kia.
- Khặc khặc khặc...
Lão nhân liên tục ho khan, giây lát sau, hắn dùng ống tay áo xoa xoa khóe miệng của mình, tiếp tục nói:
- Do lão phu đe dọa tất cả các ngươi, tất cả tội lỗi đều thuộc về lão phu, chờ Vương sư lấy lại Trừ Châu, lão phu sẽ mình ôm tất cả tội lỗi, gửi sớ về triều đình. Nhưng lão phu chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, ngày sau các ngươi có thể chăm sóc người nhà lão phu, lão phu ta… Chân thành cảm ơn!
Lão nhân từ trên ghế đứng lên, cúi đầu về mọi người phía dưới.
Chư vị đại nhân phía dưới thì đồng thời quỳ xuống, cùng kêu lên:
- Đại nhân…
Tất cả mọi người, tự nhiên khóc không thành tiếng.
- Tất cả xuống đi, nên bận bịu cái gì, nên làm cái gì, nên chuẩn bị cái gì, các ngươi hẳn biết.
Mọi người đồng ý xin cáo lui.
Lão nhân lại ngồi trên ghế, cả người như bị rút đi một nửa tinh khí thần.
Quản gia hơi đau lòng nói:
- Lão gia, ngài, tại sao ngài phải khổ như vậy?
Lão nhân kia lại cười cười, nói:
- Ngươi nghĩ xem nếu lão phu không nói như vậy, bọn họ sẽ không đem chậu phân ném lên đầu lão phu sao?
- Cái này…
Quản gia.
- Lúc nhận được tin tức Vương sư trở về về sau, bọn hắn đã lên kế hoạch riêng cho mình, nếu lão phu đã đồng ý ngồi lên vị trí này, nhất định phải gánh hậu quả này. So với việc để bọn họ đẩy ta chịu tội, không bằng lão phu tự mình nhận hết. Như vậy, còn níu kéo một chút tình cảm, ngày sau, người trong nhà có thể được trợ giúp một ít.
- Lão gia, ngài quá khổ rồi!
Quản gia rõ ràng, nếu như không phải vì bảo vệ tính mạng toàn gia, lão gia mình tuyệt đối không chịu nhân loại cưỡng bức này của người Yến.
Lão nhân đưa tay, lại cầm lấy chén trà.
- Lão gia, trà lạnh, ta đi pha lại cho ngài chén khác.
Lão nhân gật gù.
Quản gia bưng chén trà đi khỏi phòng.
Lão nhân nhìn gian phòng trống vắng này, trong lòng bỗng nhiên co quắp một trận, trong mắt lộ ra một vệt hoảng sợ.
Bởi vì vừa này, trong lòng mình lại sinh ra một loại ý nghĩ, ý nghĩ để hắn giật nảy cả mình, đó chính là:
Nếu Vương sư bị người Yến đẩy lùi thì tốt biết mấy!
…
Bên trong Phúc Vương phủ truyền ra tin tức, Thế tử phỉ bởi bệnh chấn kinh, cho nên vẫn trong phòng dưỡng bệnh.
Mà lúc này, Thế tử Điện hạ và Vương phi đối mặt nhau dùng bữa trưa.
Hôm nay Vương phi, đổi quần áo trắng, ngày hôm qua đặc thù, nhưng trên thực tế nàng vẫn còn trong giai đoạn để tang chồng.
- Mau mau ăn, chờ một lúc còn phải mang theo hạ nhân đi ra ngoài an táng tốt cho phụ vương ngươi.
- Mẫu phi, bên ngoài…
Trên mặt Thế tử Điện hạ mang theo vẻ cực kỳ hoang mang.
- Bên ngoài làm sao, có liên quan gì đến ngươi không?
- Đại quân, đánh trở về, Mẫu phi!
- Đánh trở về thì đánh trở về, nếu họ đánh trở về, ngươi có thể tiếp nhận vị trí phụ vương, lên chức Phúc Vương mới rồi.
- Không phải, Mẫu phi…
- Nếu đại quân đánh trở về, đã nói rõ với ngươi, Triệu Thiên Niên ngươi không có mệnh kia, hay nói cách khác mẹ con ta không có số ấy, nếu không có mệnh này, vậy thì phải nhận mệnh!
- Nhưng, nhưng A Thanh chết rồi!
Vương phi nhìn Thế tử nói:
- Chết rồi thì thôi, thời điểm phụ vương người vẫn còn, hắn đã nói thân phận của nàng, chẳng lẽ ngươi có cảm tình với nàng?
- Dĩ nhiên không có, chỉ là Mẫu phi, dù sao nàng cũng là thành viên của Ngân Giáp vệ, chờ đại quân trở về, Ngân Giáp vệ sẽ không tin chuyện A Thanh ốm chết.
- Cái này dễ làm, không phải phụ vương ngươi vẫn lưu lại mấy tiểu thuyết gì, nếu người Yến thật sự bại, chờ lúc đại quân Đại Càn, ngươi sẽ phải giết chết đám di nương kia, đem thi thể của vợ ngươi và đám di nương kia chung một chỗ, nói người Yến hung ác!
Trang 164# 1