Chương 326: Cùng Ta Xuất Kích
Vương phi dừng một chút, lại nói tiếp:
- Lão nương ta lại làm tóc tai bù xù một chút, dáng dấp như vậy báo lên trên, nói không chừng quan gia còn thấy đáng thương, Vương vị của ngươi có thể được bảo vệ, còn có thể nhận thêm một chút ban thưởng, không cần sống mệnh mỏi như phụ vương ngươi.
- Mẫu phi, cái này…
- Gặp chuyện cần phải quyết đoán, phụ vương ngươi đã đi rồi, cõi đời này chỉ còn hai mẹ con ta sống nương tựa lẫn nhau, tuyệt đối đừng ôm hi vọng ông ngoại ngươi, lúc trước nếu ông ngoại ngươi coi trọng ta, đã không để vi nương gả tới Phúc Vương phủ này.
- Mẫu phi, nhi tử biết rồi.
- Hừm, ăn cơm đi, xế chiều đi chôn cất cho phụ vương ngươi, không thể để phụ vương ngươi vẫn không được ngủ yên.
- Đúng vậy, Mẫu phi.
…
Quan thủ thành đời mới của Trừ Châu thành đã triệu toàn bộ lính của mình lại đây, tất cả đầy đủ hơn hai ngàn người.
Lúc Trịnh Phàm và Lương Trình lại đây, vừa vặn nhìn thấy bọn họ.
- A, đây là tới thỉnh chiến.
Trịnh Phàm nói.
Đêm hôm qua, vị tướng quân thủ thành đời mới này, đồ sát không ít nhà quyền quý, cướp đoạt không ít tiền hàng.
Bây giờ, khi nghe đến tin tức Vương sư tới về sau, hắn chủ động triệu tập toàn bộ nhân mã của mình, yêu cầu đồng thời xuất chiến với Yến quân.
Đây thực sự là một chuyện rất kỳ quái, lúc trước Yến quân vào thành, hơn ngàn thủ quân Trừ Châu thành này, trừ bỏ lúc đầu hơi chống cứ bên ngoài, rất nhanh tan tác như chim muông.
Nhưng hiện tại, bọn họ lại có dũng khí, dám tác chiến với người Càn.
Sức chiến đấu của bọn họ, tự nhiên không ra hình thù gì, nhưng so sánh dũng khí hai lần kia, tự nhiên thấy biến hóa cực lớn.
Một bởi bọn họ rõ ràng, mình đã làm chuyện phạm tội ngập trời, một khi Càn quân đem Trừ Châu thành khôi phục, bọn họ tuyệt đối không có đường sống, thậm chí ở toàn bộ Đại Càn, bọn họ đều không có chốn dung thân.
Tối hôm qua bản thân thoải mái, đánh cướp các kiểu, buổi sáng tỉnh táo về sau, lập tức phải đối mặt với lo lắng rồi.
- Binh sĩ cỡ này chỉ có dũng khí nhất thời, chỉ gặp khó một thoáng, tự nhiên sẽ sụp đổ.
Lương Trình nói.
- Ngụy quân mà, ngươi còn muốn yêu cầu cao bao nhiêu?
- Chủ thượng nói đúng lắm.
- Ha ha.
Giáp sĩ Trấn Bắc quân không ngăn cản Trịnh Phàm, Trịnh Phàm có thể trực tiếp đi vào cái nhà nhỏ này.
Đây chỉ là một tòa nhà bình thường, hắn đi vão đã thấy Lý Phú Thắng và đầu Tỳ Thú đang nằm lười biếng một chỗ kia.
Con Tỳ Thú này huyết thống tự nhiên không thể sánh bằng hai vị Hầu gia kia, nhưng nói thật so với vật cưỡi của Hứa mập mạp, quả thật cao hơn không biết bao nhiêu lần, cộng thêm lớp vảy đen toàn thân, trông nó cực kỳ uy vũ.
Nếu sau này mình cũng được phân phối một đầu Tỳ Thú thì tốt rồi, về sau còn có thể để các Ma Vương dưới tay đi nghiên cứu làm sao cải tiến huyết thống của nó.
Có điều thật thú vị, Hoàng Đế Càn Quốc thích phân phát lão bà cho thủ hạ mình, Yến Hoàng thì thích phân phát vật cưỡi.
Trịnh Phàm vừa đi vào nhà, liền nhìn thấy Lý Phú Thắng đang ngồi trên giường, hai thân binh đang giúp hắn mặc giáp.
- Trịnh Thủ bị, ngươi để ta rất kinh ngạc, sáng sớm ngươi phái người đưa tới tình huống trưng thu tiền hàng và lương thảo, ta đã xem qua rồi.
Hả?
Ừm!
Sau khí Trịnh Phàm trở về, kỳ thực đã quên bém mất chuyện này, trực tiếp ngủ thiếp đi, nhưng đám làm việc xác thực đáng tin, rất sớm sẽ đưa kết quả tới chỗ Lý Phú Thắng.
- Hầu gia xác thực không nhìn lầm người, ngươi, xác thực không giống đám binh lính chúng ta… Được việc!
- Đại nhân quá khen rồi!
- Đừng khiêm nhường như vậy, Trấn Bắc quân chúng ta không quen kiểu này, ngươi không biết lúc mỗi lần bọn họ nghị sự vì đoạt vị trí làm quân tiên phong, kém chút chửi nhau rồi.
- Đúng.
- Đồn kỵ đến báo, ngoài thành xuất hiện Càn quân, tin tức mới nhất, người tới cũng không ít, không dưới 30 ngàn, khà khà.
Trịnh Phàm phát hiện, mắt của Lý Phú Thắng, lại bắt đầu ửng hồng rồi.
Mẹ nó! Đây là nín tàn nhẫn!
- Ta mang hai vạn kỵ xuất kích, lưu một vạn ở trong thành tiếp tục thu lương và trấn áp trong thành.
- Đại nhân…
- Ta biết ngươi muốn nói gì, có phải cảm thấy hiện tại dư luận xôn xao, người toàn thành đều biết Vương sư bọn họ đều tới phụ cận rồi?
Lý Phú Thắng cười gằn nói:
- Ha ha, lão tử cố ý để bọn họ đem tin tức thả ra ngoài, cố ý để những đồn kỵ liên tiếp thả tin tức bên ngoài. Ta biết mục đích của Triệu Cửu Lang và các ngươi làm hôm qua là gì, nhưng ta người này, đầu có khá ngốc, không nghĩ tới việc như vậy, cũng không biết cụ thể nên làm thế nào, cho nên không kiên trì đi làm.
Lý Phú Thắng dừng một chút, lại nói:
- Nhưng ta hiểu được một chút, biện pháp khiến người ta tan vỡ hi vọng nhất, không phải một gậy đánh chết hắn, mà trước tiên cho bọn hắn chút hi vọng…. Cuối cùng, đem hi vọng này giẫm nát trước mặt bọn hắn.
Mặc giáp xong xuôi, Lý Phú Thắng đứng lên, quát to:
- Mẹ nhà nó, Trừ Châu thành này lúc trước nghe tiểu tử ngươi kiến nghị, tuy lấy được thành, nhưng cảm giâc vô cùng nhạt nhẽo vô vị. Cũng may, cũng không biết ba vạn Càn quân này từ đâu nhô ra, có điều không đáng kể, cuối cùng cũng coi như có cái để đánh.
- Trấn Bắc quân ta đại chiến với Man tộc hoang mạc trăm năm! Càn Quốc không phải thích nói Trấn Bắc quân chỉ hữu danh vô thực thôi sao? Tốt… Lần nảy để lão tử cho người Càn nhìn một cái, cái gì mới là Thiết kỵ mạnh nhất đương đại!
…
Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, lúc này Lý Phú Thắng cho người ta cảm giác như vậy.
Trịnh Phàm suất binh đánh trận, phần lớn vẫn hưởng thụ loại cảm giác Chúa Tể giục ngựa lao nhanh, thiên quân vạn mã dựa theo tâm ý của mình xung phong, nói đơn giản, kiểu này vì… Tinh tướng!
Lý Phú Thắng không phải vậy, Lý Phú Thắng là loại thuần túy thích giết chóc.
Người mù Bắc từng nói, con mắt là nơi khó nói dối nhất, trong mắt Lý Phú Thắng đã đỏ chót, đang điên cuồng giải thích lúc này hắn khát vọng máu tươi thế nào?
- Trịnh Thủ bị, theo ta cùng đi chứ?
Cái này kỳ thực là một loại lấy lòng, một là mang ngươi mở mang hiểu biết, dù sao tuy nói chiến công Trịnh Phàm không tệ, nhưng đây chỉ là tiến công chớp nhoáng cùng du kích chiến, cộng thêm đối thủ chỉ là loại cốc lốc như Lang Thổ binh kia.
Hai là dẫn ngươi thêm tư lịch, tuy nói tọa trấn phía sau, ổn định tình hình cũng có công lao, nhưng bên trong truyền thống nhận thức và thị giác của người Yến, chỉ có cầm quân công đẫm máu mới có vốn liếng ổn định nhất, những công lao còn lại, không khỏi thua kém một bậc.
Cái này trong mắt rất nhiều người thời hậu thế, trừ bỏ làm công chức bên ngoài, những ngành nghề khác đều là làm công!
Nói thật, Trịnh Phàm vẫn thích đi xem loại đại chiến cấp bậc mấy vạn này rốt cuộc thế nào, huống hồ công tác bên trong thành đã có đám người mù Bắc lo, cho nên sẽ không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, lúc này Trịnh Phàm yên tâm chắp tay hành lễ nói:
- Đa tạ Đại nhân!
Trang 164# 2