Chương 327: Giả
- Ha ha.
Lý Phú Thắng đi ra cửa phòng, đầu Tỳ Thú lười biếng kia lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Lý Phú Thắng uốn lưng xuống.
Lý Phú Thắng vươn mình tới ngồi lên, hạ lệnh:
- Truyền quân lệnh cho ta, đại quân xuất phát!
Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng!
Bên ngoài cửa nam, từng nhánh kỵ binh Trấn Bắc quân đều xuất phát có thứ tự, hai vạn kỵ binh muốn chấp hành nhiệm vụ tác chiến, tự nhiên tất cả không thể chồng chất lao lên như ong vỡ tổ.
Lý Phú Thắng tự mình lĩnh ba ngàn kỵ làm trung quân, sáu tên tướng quân du kích dưới trướng hắn thì lĩnh gần ba ngàn kỵ, căn cứ vào các phương vị do đồn kỵ báo trước, xuất phát về mục tiêu.
Nếu lúc này phía trên có camera quay lại mà nói, từ Trừ Châu thành hướng về khu vực phía nam, tổng cộng có bảy hư ảnh di chuyển nhanh chóng.
Trịnh Phàm và Lương Trình tự nhiên đi theo Lý Phú Thắng, kỳ thực nguyên bản 2,500 kỵ binh Thúy Liễu bảo hẳn làm thân binh doanh lâm thời của Lý Phú Thắng, nhưng thứ nhất binh sĩ Thúy Liễu bảo đã bận việc cả đêm còn không được nghỉ ngơi, thứ hai Lý Phú Thắng cũng phải chăm sóc khát vọng tác chiến của binh sĩ dưới trướng một chút.
Quân đội mạnh mẽ chân chính, nhất định phải là một nhánh quân đội tự tin, bọn họ sẽ không sợ hãi chiến tranh, bọn họ khát vọng chiến tranh, nghe chiến thì vui!
Lương Trình vẫn đang chú ý quan sát bốn phía, không ngừng có kỵ binh truyền lệnh từ trong mỗi đội ngũ thường xuyên tới lui, đảm bảo tính chỉ huy.
Phương thức tác chiến kỵ binh, kỳ thực rất phong phú, so với bộ binh tự do hơn nhiều, đồng thời tính cơ động của bọn họ giúp họ thu được nhiều cơ hội bao quát chiến trường hơn, nhưng làm sao chỉ huy kỵ binh tác chiến tốt, lại cần rất nhiều kiến thức.
Rất hiển nhiên, không quản Lý Phú Thắng rốt cuộc có phải bệnh nhân tâm thần như lời người mù Bắc nói không, nhưng tố chất chỉ huy quân sự của người ta… Cực cao!
Cái này không phải đồ vật lấy từ lý luận suông, mà học được quanh năm suốt tháng trên hoang mạc chém giết kỵ binh Man tộc.
Lúc trước, sở dĩ muốn ở Trừ Châu thành lưu lại hai, ba ngày, bỏ qua nguyên nhân chính trị, thực tế có hai nguyên nhân.
Một là, cần thu tiếp tế bởi vì cần di chuyển đường dài, hơn nữa lúc trước bộ đội không mang theo nhiều đồ tiếp tế.
Hai là, vì tu dưỡng chiến mã, bởi chiến mã vừa đắt giá vừa trân quý, di chuyển đường dài về sau nhất định phải điều dưỡng một hồi, bằng không sẽ tổn thất ngầm về sau này.
Có điều, trải qua tu dưỡng về sau, đã buồn ngủ đến gối, trước lại lại nhô ra một nhánh Càn binh.
So với tiểu gia nhà nghèo Trịnh Thủ bị tính toán tỉ mỉ sống lại khác, Lý Phú Thắng rõ ràng bá khí hơn nhiều.
Phản ứng đầu tiên của hắn không phải cân nhắc thực lực đối phương và tổn thất phe mình có thể xuất hiện, mà chỉ có một chữ:
Chiến!
Lúc này, Lý Phú Thắng vừa mới nghe xong một tên lính liên lạc báo cáo, cười mắng:
- Mẹ nhà nó, đám người Càn lại sợ co mình rồi sao?
Trịnh Phàm ngay bên cạnh Lý Phú Thắng, lúc này không phải phân đoạn ngươi hỏi ta đáp.
Nhưng tâm tình của Lý Phú Thắng, tựa hồ bởi tin tức này, một thấy không đáng, hai lại thả lỏng ra, chủ động quay đầu hô Trịnh Phàm:
- Không biết nhánh Càn quân này nhô ra từ đâu, nhưng khẳng định không phải đến từ phía bắc, đánh giá còn chưa biết tin tức Trừ Châu thành đã đổi chủ, buổi sáng còn đần độn xuất phát về nơi này, hiện tại hắn thấy không đúng, cho nên đang áp sát đi về hướng tây nam về Thanh Sơn huyện.
- Nhánh Càn quân này không phải cố ý đến tấn công thu phục lại Trừ Châu thành?
Bao quát Trịnh Phàm bên trong, phần lớn bách tính và giới quyền quý Trừ Châu đều cho rằng nhánh Càn quân bỗng nhiên xuất hiện ngoại thành Trừ Châu thành, hẳn là Vương sư cố ý đánh lại đây.
Nhưng nhìn dáng dấp, nhánh này không phải!
Nhánh quân đội này rốt cuộc thuộc thành phần nào, rốt cuộc tới từ đâu, hiện tại một chốc một hồi không rõ ràng, nhưng nhìn đối phương đần độn chủ động tiến về Trừ Châu thành, lúc này lại thấy không đúng bắt đầu hoảng hồn chạy về phía một huyện thành gần đây.
Đây chỉ là một nhánh... Càn quân qua đường!
Cũng khó trách, Trừ Châu thành vào đến quá nhanh, vẫn chưa làm ra cái gì ra dáng chống lại đã rơi vào tay của Trấn Bắc quân, đồng thời đồn kỵ Trấn Bắc quân trải dài ra ngoài, gần như ngăn cách toàn bộ tòa thành lớn này với ngoại giới.
Đồn kỵ Trấn Bắc quân từng tay đôi chém giết với Man tộc hoang mạc không rơi xuống hạ phong, đồn kỵ Càn Quốc làm sao có thể là đối thủ của họ?
Hơn nữa, bản thân người Càn Quốc không ngờ tới, người Yến đã nhảy qua Tam biên, trực tiếp đến nơi này, hơn nữa còn lấy thế Sét đánh không kịp bưng ta nuốt gọn toàn bộ Trừ Châu thành.
Loại ngăn cách này, tự nhiên không thể hoàn toàn chặn tin tức này, khẳng định vẫn có một ít tin tức sẽ bị lan truyền ra ngoài, nhưng ở thời đại này, bản thân việc lan truyền tin tức tự nhiên có tính lạc hậu.
Đồng thời, lúc quân đội đang hành quân, thời gian và tính hiệu lực tiếp thu sẽ mất giá rất nhiều.
Nói chung, dưới các loại nguyên nhân thúc đẩy, dẫn đến nhánh Càn quân gần ba vạn người này, giống như Chúa cứu thế kém chút va vào Trừ Châu thành.
Nghĩ đến, hắn nhánh tướng lĩnh quân đội kia phát hiện không đúng, tướng lĩnh ngu xuẩn thế nào hắn cũng phải biết lúc muốn phân tiền trung hậu quân cần phải thể đồn kỵ đi trước thám thính tình hình, thậm chí càng sớm phái người đi Trừ Châu thành bên kia thông báo Trừ Châu thành chuẩn bị đón tiếp đại quân.
Sau đó, đối phương hẳn phát hiện, người phái ra đi tới Trừ Châu thành và đồn kỵ vung ra ngoài thánh thính không trở về, linh cảm có chuyện không lành về sau, xuất phát từ bản năng của người làm tướng, cho nên lựa chọn áp sát về một huyện thành.
- Ha ha, lão tử không phải mèo, sao có thể bị nó đùa một chút rồi bỏ chạy?
Lý Phú Thắng tiếp tục nói:
- Truyền lệnh xuống, toàn quân tăng tốc!
Trịnh Phàm rõ ràng, đây dự định chặn đứng đối phương trước khi bọn hắn đến Thanh Sơn huyện.
Kỵ binh chỉ khi nào dã ngoại mới có thể phát huy sức chiến đấu lớn nhất và thu được ưu thế lớn nhất, tuy Trịnh Phàm chưa đi qua Thanh Sơn huyện lần nào, nhưng thời đại này huyện thành khẳng định có tường thành, một khi để Càn quân tiến vào trong thành trú ẩn, dù cho tường thành huyện thành kia không cao to lắm, vẫn có thể khiến Trấn Bắc quân đau đầu!
Cho nên lựa chọn chiến thuật nhảy vọt này, bản thân không muốn gặm trong thành Càn Quốc ở Tam biên, coi như thật sự phải công thành, vậy cần phải tấn công kinh thành Càn Quốc.
Lúc đánh kinh thành, chết nhiều người hơn nữa, tiêu hao tính mạng nhiều binh sĩ Yến Quốc hơn nữa, cũng không cảm thấy tiếc.
Dưới mệnh lệnh của Lý Phú Thắng, toàn quân bắt đầu tăng tốc, không tiếp tục giữ sức chiến mã.
Rốt cuộc, lính liên lạc phía trước đến báo, nói tiền quân đã phát hiện quân trận của đối phương.
Lý Phú Thắng lập tức hạ lệnh để hai tướng quân du kích suất quân co quanh bọc đánh qua, chặn đối phương tiếp tục áp sát về phía Thanh Sơn huyện.
- Ha ha, đuổi tới rồi.
Trang 165# 1