Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 335: Chiến (Hạ)

Chương 335: Chiến (Hạ)



Đối mặt kỵ binh xung phong áp bức, không khác gì người đời sau đối mặt với xe gắn máy chạy hết tốc lực đâm về phía mình, ai có thể không sợ?
Tất cả đều là người, đều là người sống sờ sờ, ai nguyện ý chết như vậy?
Đặc biệt đám binh lính cầm thương hàng đầu tiên, coi như trường thường của bọn họ có hể đâm vào chiến mã của đối phương, coi như trường thương của bọn họ có thể đâm trúng kỵ binh của đối phương, nhưng bản thân chiến mã mang theo quán tính có thể va bọn họ văng ra ngoài, dưới loại va chạm này, bọn họ có thể trực tiếp chết đi, nếu may mắn hơi một chút, chỉ sợ xương cốt trên người gãy gần hết, cuối cùng tắt thở.
Trạng thái kia, sống tạm thêm một khắc chính là chịu đựng dặn vặt thêm một khắc.
- Đao phủ thủ!!!
- Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!
Đao phủ thủ bắt đầu vào chỗ, bọn họ đứng ngay sau khiên binh, nhưng sau khi phát sinh xung trận, sẽ nhanh chóng thoát ly tấm khiên bảo vệ xung phong lên.
Điều bọn họ cần phải làm chính là, đợi đồng đội phía trước đỡ kỵ binh xung về sau, sẽ tiến lên chém giết kỵ binh đối phương.
Sau bọn họ chính là Cung tiễn thủ và Nỏ thủ, kỳ thực, sát thương chủ lực của quân trận do bọn họ tạo ra.
Tuy rằng Tổ Đông Thành xuất thân từ tướng môn, nhưng tướng môn của hắn thực sự hơi “Keo kiệt”, nói cho cùng Tổ gia phát đạt, vẫn phải dựa vào bản lĩnh cá nhân Tổ Trúc Minh, đồng thời phải cảm tạ hải tặc đông nam hàng năm cung cấp hàng ngàn, hàng vạn thủ cấp hỗ trợ lót đường.
Đây là một người giỏi học tập chiến tranh và nghiên cứu chiến tranh, trước khi có ý chỉ truyền tới điều Tổ Gia quân lên phía bắc, Tổ Trúc Minh kỳ thực đã suy tư phương pháp khắc chế kỵ binh rồi.
Không, xác thực nói, trăm năm qua, tướng quân Càn Quốc chỉ cần trong lòng còn có nhiệt huyết còn có giấc mơ, mỗi buổi tối đều ngồi bất động, cân nhắc đối ứng với kỵ binh người Yến.
Thất bại trăm năm trước kia, vẫn là vết thương không lành trong lòng người Càn, rất nhiều người sợ Bắc phạt, nhưng người ước mơ Bắc phạt thành công, lại càng nhiều!
Tổ Đông Thành ngồi ở trên lưng ngựa, từng đạo mệnh lệnh thông qua lính liên lạc truyền qua.
Chiến trường biến hóa trong nháy mắt, người làm tướng chính là đại não của một nhánh quân đội, chỉ khi nào đại nào chỉ huy, thân người mới làm ra động tác đối ứng.
Có điều, thời điểm này tính phối hợp sẽ xảy ra vấn đề, hoặc vì tướng lĩnh quá mức tầm thường, vô pháp đưa ra quyết định chính xác, hoặc tố chất binh lính không được.
Ngươi thiên tài đến đâu, nếu thân thể thiếu hụt hoặc tàn tật, ngươi để hắn làm việc nặng rất khó.
Đây là lý do để tướng lĩnh và binh sĩ dưới trướng mình cần rèn luyện.
Hồi trước, vì mua chuộc binh quyền, Hoàng Đế khai quốc Càn Quốc lập ra quốc sách, từng điều động các binh lính tinh nhuệ nhất vào Cấm quân, thời đại kia Cấm quân Càn Quốc mới là lực lượng vũ trang quân sự cường đại nhất.
Một khi nơi nào Đế Quốc chiến sự, Cấm quân sẽ xuất binh ra bình loạn.
Có điều nhánh Cấm quân tinh nhuệ nhất của Hoàng Đế Càn Quốc Thái Tông từng bị chôn vùi trong lần bắc phạt trước, từ đó có sự tích “Ngân Lãng”.
Hai la, trải qua năm tháng thái bình, để Cấm quân tự mình ăn mòn đi.
Tuy nói giữa Yến Quốc và Càn Quốc không phát sinh chiến tranh quy mô lớn, nhưng Cấm quân Càn Quốc đã thoái hóa đến trình độ, ngay cả phản loạn trọng nội quốc cũng không thể bình định nổi.
Lúc trước tây nam Thổ Ty phản loạn, kỳ thực vừa bắt đầu lấy Cấm quân làm quân chủ lực, còn Tây quân làm phụ, ai ngờ hơn mười vạn Cấm quân tự nhiên trong thung lũng bị Lang Thổ binh đánh lén đắc thủ, dẫn đến toàn tuyến tan vỡ, lúc này mới khiến cục diện tây nam triệt để thối nát.
Bất luận Tổ Gia quân hay Tây quân, kỳ thực đều đạp trên thi thể Cấm quân đứng lên, khi quân đội trung ương không cách nào gánh trách nhiệm, địa phương phiên trấn lớn mạnh là điều chắc chắn không thể nào tránh khỏi.
Phiên trấn, đương nhiên sẽ không xuất hiện tình huống binh không nhận biết tướng tướng không biết binh.
Trong lòng bàn tay Tổ Đông Thành toát mồ hôi lạnh.
Hắn rõ ràng, Tổ Gia quân mình có thể đứng lên được hay không, phải dựa vào trận chiến này rồi!
Nếu Yến quân đối diện lựa chọn đột phá bên mình, vậy phải thử một chút xem, người Yến ngươi rốt cuộc có một bộ răng lợi sắc bén gặm chúng ta không?
- Nổi trống!
Tổ Đông Thành hạ lệnh.
Tùng tùng tùng tùng thùng thùng!
Tiếng trống trận truyền đến, Tổ Gia quân bắt đầu tuỳ theo nhịp trống bắt đầu biến trận.
Tổ Đông Thành tin tưởng năng lực chỉ huy của mình, chắn chắc không hề kém tướng lĩnh Yến man tử, nhưng hắn không biết chính là…
Yến quân đối diện, căn bản…. Không có người chỉ huy.
Lúc này sáu ngày Thiết kỵ Trấn Bắc quân tự nhiên đến khoảng cách nhất định, tất cả binh sĩ bắt đầu giương cung lắp tên.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Hai cánh mưa tên quăng bắn xuyên qua.
Đám kỵ sĩ trên chiến mã vừa giương cung lắp tên vừa hai chân ôm chặt lưng ngựa, trọng tâm và chiến mã chạy băng băng tạo thành một loại cân bằng.
Binh lính cầm thương bên ngoài quân trận tử thương không ít, đồng thời gần như không cách nào tránh khỏi, hai cánh quân trận bắt đầu bị áp súc trở về.
Con người đều sợ chết, lúc trước đối mặt kỵ binh xung phong, trong lòng đã rất sợ hãi, bây giờ mũi tên đột kích, lùi về sau một chút, lùi về phía sau một chút, đây là bản năng!
- Bắn cung!
Tổ Đông Thành ra lệnh một tiếng, trong quân trận Cung tiễn thủ và Nỏ thủ bắt đầu phản kích.
Kỵ kỹ Trấn Bắc quân không giống lần trước thăm dò mà né tránh mưa tên, ngược lại tiếp tục tiến về phía trước, đồng thời tiếp tục giương cung lắp tên, bởi vì khoảng cách kéo đến gần vừa đủ, không cần bắn nữa, có thể vặt đầu người rồi!
Trong lúc nhất thời, tốc độ tử thương trong quân trận Tổ Gia quân đã bắt đầu tăng lên nhanh chóng, đặc biệt là binh lính ngoại vi, bọn họ không có khiên chắc bảo vệ, áo giáp trên người không thể bảo vệ được bọn họ, từng người từng người như bức tượng điêu khắc, từng đầu từng đầu bị rơi trên mặt đất.
Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh, đây cũng là sự vô tình của chiến tranh, nhưng đây là chuyện không thể nào tránh khỏi, nếu bên ngoài quân trận không có đám binh lính kia chặn lại, lần sau đối mặt với kỵ binh, căn bản không cách nào chịu đựng được.
Có điều, Trấn Bắc quân bên này cũng bắt đầu xuất hiện tử thương, từng kỵ binh bị bắn trúng đều ngã chổng vó xuống ngựa, hoặc chiến mã trúng tên ngãn nhào trên mặt đất.
Nhưng hai nhánh kỵ binh Trấn Bắc quân này không hề trì hoãn mà gia tốc, tiếp tục rút ngắn khoảng cách, đồng thời tiếp tục giương cung lắp tên.
Đây chính là đổi mệnh, đây chính là dũng khí!
Kỵ sĩ ngã ngựa chưa chết, rất nhanh tụ tập cùng nhau bắt đầu bắn cung, tận lực yểm hộ đồng đội của mình.
Gần rồi, gần rồi, gần rồi…. Rất gần rồi!
- Biến trận!
Tổ Đông Thành hạ lệnh.
Binh lính cầm khiên bắt đầu lùi lại, Đao phủ thủ bắt đầu tiến về phía trước, chuẩn bị nghênh tiếp kỵ binh xung trận, đồng thời xe bắn trên trong quân trận bắt đầu lên cót.
Ưu thế của xe bắn trên chính là tầm bắn xa, lực sát thương lớn, nhưng điểm yếu chính là tốc độ rất chậm.
Vèo! Vèo! Vèo! ...
Mỗi xe bắn tên bắn ra, đều có một vòi máu tươi bắn tung tóe lên.


Trang 169# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất