Chương 340: Ta Hơi Buồn Nôn!
Trịnh Phàm bò dậy, vừa vặn lúc này có một đám kỵ sĩ từ xẹt qua bên người Trịnh Phàm, chờ bọn họ đi rồi, Trịnh Phàm nhìn thấy một kỵ binh vòng trở lại, không phải Lương Trình thì ai?
Trên người Lương Trình đều là máu tươi, có điều máu tươi con hàng này đều là màu đen.
- Chủ thượng.
- Chơi đùa vui không?
Lương Trình có chút hàm súc cười cợt.
Trịnh Phàm chú ý tới, giáp trụ trên người Lương Trình có bao nhiêu nơi tổn hại, hiển nhiên lúc theo Xung trận doanh đồng thời phá trận, cũng chịu thương tổn và nguy hiểm vô cùng lớn.
Có điều năng lực sinh tồn trên chiến trường của Lương Trình thuộc loại siêu lỳ, những khác không đề cập tới, chỉ là bản thân hắn mang theo huyết thống Cương thi thôi, đã tương đương với việc mở ra thanh HP chiến đấu.
- Giúp ta bắt hắn lại, ta cảm thấy đây là một con cá lớn!
Trịnh Phàm chỉ chỉ Tổ Đông Thành đã hôn mê bên cạnh mình.
- Được.
Lương Trình tiếp tục giục ngựa rời đi, đại khái qua một khắc đồng hồ, Lương Trình đã thúc ngựa trở về, trên lưng ngựa có một tên Càn binh đang vỡ đầu chảy máu.
Hiện tại bắt một tên Càn binh chẳng khác gì bắt sơn dương dã ngoại, chỉ có điều theo diện tích Trấn Bắc quân đuối rộng, muốn bắt sống Càn binh cần chạy thêm một khoảng cách.
- Phù phù!
Tên Càn binh kia bị Lương Trình trực tiếp ném xuống ngựa té xuống đất.
- Đừng có giết ta, van cầu các ngươi, đừng có giết ta, đừng có giết ta...
Tên Càn binh này, đã bị sợ vỡ mật.
Xem dáng dấp hắn khá trẻ, hẳn lần đầu tiên ra chiến trường, đáng thương chính là, gặp ai không gặp, trực tiếp đối mặt với Trấn Bắc quân, hơn nữa còn gặp phải tên Tổng binh điên cuồng nhất trong sáu trấn Trấn Bắc quân.
- Đừng sợ, ta không giết ngươi, ngươi nói cho ta, hắn là ai?
Trịnh Phàm đưa tay chỉ Tổ Đông Thành.
Tên Càn binh này ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tổ Đông Thành, sửng sốt một chút.
Hiển nhiên, hắn nhận thức, càng hiển nhiên, hắn đang do dự có nên trả lời hay không?
Mà lúc này, đao của Lương Trình trực tiếp gác lên cổ Càn binh kia, cảm giác lạnh lẽo để hắn như dán vào mặt Tử Thần.
- Hắn, hắn là Tổ tướng quân.
- Tổ tướng quân?
- Thiếu chủ tướng Tổ Gia quân.
- Con trai của Tổ Trúc Minh?
Trịnh Phàm hỏi.
Tổ Gia quân Trịnh Phàm tất nhiên biết đến, đây cũng là một đội quân được phân phối lên phía bắc.
- Chà chà!
Trong lòng Trịnh Thủ bị đắc ý, số phận mỉnh quả thật có một không hai, đời trước mở phòng vẽ chuyện tranh châm biếm luôn bị phong sát.
Đời này ngược lại đi đến đâu cũng có thể nhặt được công lao.
- Tổ Gia quân, lúc trước hẳn làm quân chủ lực trong tiền trận?
Trịnh Phàm hỏi.
- Đúng, đúng thế.
- Há, được rồi, ngươi đi đi.
- A?
Tên Càn binh này có chút bất ngờ.
Sống đao Lương Trình vỗ vỗ về phía sau đối phương, nói:
- Cút!
Tên Càn binh này lập tức kích động liên tục lăn lộn chạy đi.
Nhìn động tác nhảy nhót của hắn, nhìn vẻ mặt kích động kia của hắn, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
Đơn giản đến mức, cái tên này mới vừa chạy ra không được mấy chục mét, bị một tên Trấn Bắc quân giục ngựa lại đây, một đao chém lăn.
- Chủ thượng lại lập xuống đại công rồi.
Lương Trình chúc mừng nói.
- Cũng được!
- Tổ Gia quân quả thật có chút môn đạo, nếu như lúc trước xung trận không phải Trấn Bắc quân, đổi làm những bộ đội khác, muốn xông vỡ quân trận của bọn họ rất khó.
- Ngươi cảm thấy Trấn Bắc quân thế nào?
Lương Trình do dự một chút, hồi đáp:
- Như hổ như sói.
- Đúng đấy!
Trịnh Phàm cảm khái.
- Có điều xin chủ thượng yên tâm, binh sĩ của chúng ta sau này, không hề kém hơn của Trấn Bắc quân.
- Điểm này, ta tin!
Trịnh Phàm vỗ vỗ mặt Tổ Đông Thành, nói:
- Nâng lên.
Lương Trình lập tức khom lưng, đem Tổ Đông Thành chống ở trên vai mình.
Hai người dắt ngựa, bắt đầu hướng đi về phía sau.
Phía trước, địa phương lúc trước xung trận, có binh sĩ Trấn Bắc quân đang trị thương cho đồng đội.
So với chiến công mà nói, nhưng tổn thất chiến tranh này thật không tính là gì, hơn nữa trên chiến trường, cũng không có bầu không khí bi thương nào cả.
Bão cát lớn trên hoang mạc, đủ để đánh bóng phần lớn tạp chất dư thừa, bao quát cả loại tâm tình sinh ly tử biệt, đồng đội chết trận cùng lắm ra đi sớm một bước so với mình thôi, không có chút thương tâm nào.
Tiếp xúc càng lâu, ngươi càng có thể phát hiện bầu không khí nhánh quân đội này.
Bọn họ, rất thuần túy, thuần túy đến mức, khiến người ta đáng sợ.
Nhưng người mù từng trêu chọc qua, chờ bọn hắn đặt xuống giang sơn trên đất Càn Quốc về sau, có thể bị Hủ hóa hay không?
Bọn họ Hủ hóa, sau đó Trịnh Phàm mới có lối thoát độc lập cho mình.
Cái này không nhất định phải quyết tâm đi tạo phản, nhưng ít ra đến mưu cầu tính độc lập cho bản thân đi, Trịnh Phàm là một người Xuyên Việt giả, phấn đấu không phải dập đầu người khác, không quá đáng chứ?
Chỉ là, lúc này nhìn nhánh quân đọi Trấn Bắc quân này, trong lòng Trịnh Phàm bỗng nhiên xuất hiện tâm tình thật tốt, nếu bọn họ cứ thuần túy như vậy thật tốt.
Đánh xong Càn Quốc, lại đánh Tấn Quốc, đánh xong Tấn Quốc lại diệt Sở Quốc, thống nhất phương Đông về sau, lại quét ngang hoang mạc diệt Vương đình Man tộc, sau đó xuất binh phương Tây.
Hô….
Không đúng, nói như vậy, mình chẳng phải vẫn là Yến cẩu Yến Hoàng sao?
- Chủ thượng, còn có một phương pháp.
- Hí, ngươi học tập năng lực của người mù Bắc rồi sao?
- Không phải, chỉ là thuộc hạ vừa vặn có thể cảm nhận được tâm tình trong lòng của chủ thượng.
- A, vậy ngươi nói, còn có biện pháp gì?
- Trấn Bắc Hầu có một quận chúa.
- Ta đã thấy, cọp cái!
- Trông thế nào?
Lương Trình hỏi.
- Đẹp.
- Nếu như chủ thượng không nỡ lòng phá hủy bọn họ, ngược lại có thể đi thu nhận bọn họ.
- Vậy thì ngươi mang chủ nghĩa lý tưởng quá, cho dù cơm nước nhà người ta tốt, chung quy là người khác, không thể ngon bằng nhà mình.
- Thuộc hạ thụ giáo.
Mà lúc này, phía trước có một người ngồi, người kia máu me khắp người, như bị bôi lên một tầng dầu lại một tầng dầu đỏ, quả thực chán đến khiến người ta khó có thể chịu đựng.
Nhưng hắn một người tự ngồi trong vũng máu, trước mặt đặt một đĩa lạc, một đĩa thịt khô, không có rượu, nhưng ít thức ăn này lại theo từng dòng máu nhỏ giọt từ trên xuống đưa vào bên trong miệng mình.
Tất cả phảng phất chỗ hắn ngồi, không phải chiến trường vừa mới chém giết, mà tiểu trà lâu trong thành.
Có điều, không quản hoàn cảnh thế nào, tâm cảnh của hắn đều lạnh nhạt tự tại như vậy.
Giống lão gia gia vào lúc tuồi già thích ngồi ngường cửa phơi ánh nắng mặt trời.
- Ta hơi buồn nôn.
Trịnh Phàm nói.
- Ta hơi hoài niệm.
Lương Trình nói.
Trang 171# 2