Chương 341: Ôn Tô Đồng!
Lý Phú Thắng tựa hồ chú ý tới Trịnh Phàm và Lương Trình, mở miệng hô:
- Trịnh Thủ bị, gia tướng này của ngươi, ta thật sự thích!
Đây là biểu lộ lần thứ hai trong ngày của hắn.
Trịnh Phàm rất muốn tác thành cho hai người bọn họ, nhưng Trịnh Phàm rõ ràng, Lương Trình sẽ không rời khỏi mình.
Mất đi mình, không ở bên cạnh mình, cũng không thể nhìn cái Ma Vương khác từng bước từng bước tăng trưởng thực lực mình, mà thực lực của mình vẫn bất động tại chỗ chứ?
Loại này dằn vặt, cho dù là Ma Vương cũng không thể nào tiếp thu được.
Lý Phú Thắng tựa hồ lười biếng tiếp tục nói yêu cầu này, bởi chuyện kiểu này vốn không thật, ý của mình thả ra ngoài, nếu Lương Trình hứng thú, bên ngoài khó nói, nhưng sau lưng nhất định sẽ tìm đến hắn, đợi lúc này, mình lại thao tác thao tác, ngươi có thể quay về rồi.
- Ta đã dặn dò các huynh đệ đem quân kỳ và thủ cấp Càn quân thu hết lại đây, chờ lúc nữa mang về Trừ Châu thành, ngươi nói một chút, đây chỉ là một tòa thành lớn hơn một chút, nhiều người hơn một chút, nhưng tại sao Triệu Cửu Lang lại coi trọng như vậy?
- Trong lòng Tể tướng đại nhân có tính toán, há lại là ta...
- Nói tiếng người…
- Khởi bẩm đại nhân, bởi vì ngày sau trong một quãng thời gian rất dài, binh mã Đại Yến ta chỉ đóng quân ở bên trong tòa thành lớn.
- Vì sao?
- Bởi vì quốc thổ Càn Quốc quá lớn, nhân khẩu của Càn Quốc cũng quá nhiều, coi như đặt xuống Càn Quốc, trong một khoảng thời gian rất dài, địa phương Đại Yến ta có thể khống chế… Rất có hạn, cho nên đóng quân ở bên trong tòa thành lớn tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Cho nên, để bọn họ an ổn, vô cùng quan trọng!
- Được rồi, ta không nên hỏi cái này, ngược lại càng nghe càng khó hiểu, ta chỉ cần giết người là được!
Lý Phú Thắng đưa tay chỉ Tổ Đông Thành trên lưng Lương Trình, hỏi:
- Hắn là ai?
- Thiếu chủ tướng Tổ gia.
- Tổ gia? Vẫn tính có chút bản lĩnh.
Rất hiểu nhiên, công tác tìm hiểu tin tức trên chiến trường đã bắt đầu từ lâu rồi, hơn nữa Lý Phú Thắng cũng phải tập hợp.
Cái “Có chút bản lĩnh” này, hiển nhiên đánh giá không tệ rồi!
Rốt cuộc, quân trận do Tổ Gia quân tạo thành, đúng là cái kiên cố nhất bên trong ba quân trận, hơn nữa sức chiến đấu của Tổ Gia quân xác thực không tệ!
Có điều không tệ này, là so sánh với trình độ Càn Quốc.
So với Man tộc, cái này còn chênh lệnh lớn hơn, có thời điểm Man tộc trông dịu ngoan, nhưng lúc điên lên, sẽ không do dự lấy mệnh ngươi ra đùa giỡn.
Loại tộc người chết trận đến người cuối cùng, bản thân Lý Phú Thắng tự mình trải qua vô số lần.
- Trịnh Thủ bị lại lập một đại công.
Lý Phú Thắng cười cười, chỉ là nụ cười này dưới gương mặt đầy máu me, có vẻ không thân thiện như vậy.
Trịnh Phàm lại chắp tay nói:
- Đây là bổn phận của thuộc hạ.
- Vậy thì thỉnh cầu Trịnh Thủ bị đem người này tạm giam, cha hắn ở phía bắc còn có năm vạn nhân mã, nói không chừng có thể tạo ra được một ít tác dụng.
- Dùng hắn tới khuyên hàng cha hắn, độ khó rất lớn.
Theo Trịnh Phàm, những đại nhân vật này, rất ít phát sinh tình huống bị tư tình trì hoãn, tỷ như Điền Vô Kính, tỷ như Yến Hoàng.
Lý Phú Thắng lắc đầu một cái, lại nhặt một viên lạc rang nhét vào miệng, nói:
- Trước trận, chém con trai của hắn nhục nhã hắn một hồi, cũng rất thú vị.
"..." Trịnh Phàm.
…
Trong Trừ Châu thành, lòng người bàng hoàng.
Vương sư đến rồi!
Đây là câu chuyện mà nhóm đại nhân quyền quý còn chưa bị khám nhà diệt tộc đến người buôn bán nhỏ trong Trừ Châu thành đều biết!
Có điều, khi Yến nhân bắt đầu chia phát lương thực, lúc này bách tính đến Trừ Châu thành lĩnh lương thực vẫn nhiều không sánh được.
So sánh với họ, giới quý tộc, quyền quý thì có vẻ rụt rè hơn nhiều.
Thậm chí, đám quan gia trong nha môn kia, vào lúc này còn đang hoảng loạn bàn tính các phương án.
Mà lúc này, người mù Bắc và một lão già từ từ cất bước trên tường thành Trừ Châu thành.
Đây là một tòa thành có tường thành cao nguy nga chót vót, làm vị trí thủ phủ Trừ Châu, tự nhiên xây dựng nó không thể keo kiệt.
Nhưng tường tòa thành này, vào ngày Yến nhân tiến vào, lại không đem đến hiệu quả ngăn căn gì.
Người mù Bắc đưa tay chỉ điểm phần phát lương thực phía dưới, nói:
- Ôn đại nhân cho rằng động tác này thế nào?
Ôn đại nhân, Ôn Tô Đồng, cũng chính là người có chức quan lớn nhất Trừ Châu thành trên danh nghĩa.
Hôm qua, người mù Bắc tự mình dẫn người đi phủ đệ hắn, hạ lệnh đem đao gác lên trên cổ tộc nhân hắn, ép buộc lão nhân này phải mang mũ quan.
Ôn Tô Đồng lắc đầu một cái, lúc này cũng không biết thế nào, không sợ, trực tiếp trả lời người mù Bắc, người hắn cảm thấy đáng ghét không gì sánh được, nói:
- Dân là kẻ ngu!
Người mù Bắc gật gù, không hề tức giận, trái lại phụ họa nói:
- Nhưng.
- Nếu Bắc tiên sinh biết tạo ân với tiểu dân, căn bản không làm cái gì, coi như bọn họ biết lương thực này do Yến nhân phân phát, coi như bọn họ biết đây là tồn lương của quý tộc nhà giàu, nhưng chung quy bọn họ không thể đứng chung một chỗ với Yến nhân. Chỉ cần các nhà giàu và quý tộc trong thành động đậy, bọn họ vẫn biểu thị phẫn hận đối với Yến nhân, coi Yến nhân là Yến cẩu.
- Điểm này, ta biết!
- Nếu biết, vì sao còn như vậy làm như vậy?
- Lương thực quá nhiều.
"..." Ôn Tô Đồng.
- Ôn lão, Ôn lão, trước mắt trong nha môn, phỏng chừng không ít người đang viết thư tự biện chứ?
- Thì làm sao?
- Không có gì, ta chẳng qua cảm thấy, ánh mắt của Ôn lão, kỳ thực có thể nhìn được lâu dài hơn.
- Cái gì gọi là lâu dài hơn?
- Hiện tại trong lòng Ôn lão hẳn rất thống khổ, một là lưu ý mình sẽ bị viết thế nào trong sử sách, hai là để ý an nguy của tộc nhân mình.
- Ha ha.
- Kỳ thực, cái này vốn không mâu thuẫn, một điểm đều không mâu thuẫn, giống lúc trước Ôn lão nói, dân chúng trước mắt tranh cướp lương thực do Yến nhân ta phân phát, bọn họ sẽ không vì điều này mà khăng khăng một mực đứng về Đại Yến ta, bởi vì…. Dân là kẻ ngu!
Lão quan gia kia, nhíu mày hỏi:
- Bắc tiên sinh, ngươi bảo lão phu đi ra, rốt cuộc muốn nói cái gì?
- Ý của ta là, Ôn lão, ngươi nói xem những hậu nhân kia xem sử sách, có mấy ai không ngu?
- Việc hậu thế, ai hiểu rõ?
- Vậy thì nhìn về phía trước, Thái Tổ Hoàng Đế Càn Quốc ngươi bắt nạt cô nhi quả phụ người ta, đoạt quốc bất chính, nhưng cái này có cản trở hiện nay Triệu gia vẫn thống trị Càn Quốc không?
Người mù Bắc dừng một chút, lại nói tiếp:
- Không có, một điểm đều không có, Triệu gia, Triệu gia quan gia, vẫn cùng các ngươi đọc sách Quân phụ, các ngươi vẫn là thần tử của hắn.
- Ý của Bắc tiên sinh là…
- Nếu Đại Yến ta có thể lât đổ Đại Càn, lấy Yến thay Càn, thử hỏi ai sẽ lưu ý quyết định ngày hôm nay của Ôn lão ngài đây?
- Bắc tiên sinh, ngài thật hoang đường.
- Ta không hề cảm thấy lời giải thích của mình có lý lẽ chí lý gì, ta chỉ muốn Ôn lão ngài đỡ buồn mà thôi, nhưng không biết Ôn lão, trước mắt ngài hi vọng một lúc nữa quân đội lại đây…. Là Yến quân hay Càn quân
Ôn Tô Đồng không trả lời.
- Ta rất thưởng thức sự chân thành của Ôn lão.
- Lão phu không nói gì.
- Không nói Càn quân, đã là một loại thái độ, Ôn lão, ngài ngược lại là người sắp xuồng mồ, hiện tại tự nhiên vì gia tộc đăm chiêu lự một ít, các con cháu nhà ngươi đều rất trẻ.
- Bắc tiên sinh đang đe dọa lão phu?
Trang 172# 1