Chương 344: Chờ Tới Mộ Ngươi, Dập Đầu Một Thể!
Nhưng một nhóm hiện tại tiến vào, không phải binh mã chăm sóc, mà nhánh quân đội theo người mù Bắc và Ôn Tô Đồng từ lâu thành về, trên đường đụng phải A Minh và Tiết Tam.
A Minh và Tiết Tam vừa bình ổn một nhóm loạn tắc, vừa vặn đi ra.
Nhìn thấy người mù Bắc về sau, lúc này Tiết Tam ra chào hỏi.
Ai biết, câu nói tiếp theo của người mù Bắc, kém chút để Ôn Tô Đồng tức đến giật râu dê mình xuống.
Người mù lại trực tiếp mở miệng hỏi một câu:
- Lão tam, ngươi muốn lão bà không? Chỉ cần ngươi hé miệng, đợi lát nữa ta giúp ngươi có lão bà.
Tiết Tam là nhân vật sáng suốt cỡ nào, đều là Ma Vương.
Bình thường không biết có tâm tình tính toán người kia hay không, nhưng tâm tư trong nội tâm tuyệt đối không ít.
Lúc này Tiết Tam thấy rõ ràng cái gì, lập tức từ chối.
Sau đó, bận bịu không dắt phái người đi thông báo Tứ Nương cùng Phiền Lực, mang thủ hạ đi tới Ôn phủ xem cuộc vui.
Các Ma Vương đều rất vui vẻ, cũng rất chờ mong, cho dù A Minh rất lười nhác, lúc này khóe miệng cũng mang theo ý cười.
Có thể nhìn người mù Bắc ngày thường vẫn yêu thích tính toán người khác, bị người khác tính toán lại.
Chà chà! Thoải mái!
Tuy nói bọn họ biết được đây là một hồi thông gia, nhưng đối người mù lại không đồng tỉnh chút nào.
Rốt cuộc, ngươi cưới lão bà, hay người ăn thiệt thòi gì?
Dựa theo hình thức tư duy của Ma Vương, tình thân, tình bạn cái gì, chẳng là cái gì?
Người mù Bắc đứng bên cạnh Ôn Tô Đồng, nhắm hai mắt, hai tay đặt ở dưới thân.
Ôn Tô Đồng ho khan một tiếng, nói:
- Gọi Nguyệt Hinh ra.
Có hạ nhân xuống gọi.
Mà lúc nghe được câu này, sắc mặt không ít người nhà họ Ôn biến sắc.
Rất hiển nhiên, bọn họ đại khái rõ ràng gia chủ mình định làm gì rồi?
Rốt cuộc đệ tử cao môn, kiến thức khẳng định cao hơn nhiều so với bách tính thông thường.
Trong lúc nhất thời, người nhà họ Ôn trong phòng khác, có người xấu hổ, có người kinh hoảng, có người vui mừng, cũng có người... Bất an.
Xấu hổ, còn có chút lương tâm.
Kinh hoảng, là ngơ ngơ ngác ngác.
Vui mừng, là không có đầu óc.
Bất an, ngược lại tính là người thông minh.
Người biết tin tức ngoài thành xuất hiện Vương sư, lúc này Ôn gia gả nữ, nếu sau đó chờ Vương sư trở về khôi phục Trừ Châu, vậy nhà họ Ôn từ trên xuống dưới, chẳng phải không còn chỗ trống cứu vãn sao?
Người mù vẫn không nói lời nào.
Nhưng giáp sĩ ngoài cửa cũng khiến tất cả thành viên nhà họ Ôn từ trên xuống dưới không dám nói lời nào.
Tình cảnh… Rất yên tĩnh.
Nhưng có người không thích loại này yên tĩnh, một trận kèn Xoona truyền đến… Vui mừng… Cát tường!
Tuy rằng chỉ có hai thanh âm kèn Xoona, nhưng dưới hoàn cảnh đông vui trong nhà Ôn gia như vậy, không hiện ra chút cô đơn nào!
Mà người thổi kèn Xoona, chính là lão già và đồ đệ mặt rỗ của hắn!!!
Theo lời Tiết Tam, người mù đón dâu, chuyện lớn như vậy cần được trang trọng một chút.
Chỉ tiếc thời gian không cho phép, không kịp thổi ra bài nhạc thường dùng trong kết hôn, nhưng như vậy cũng tốt, càng hiện ra phong vị địa phương.
Thanh âm kèn Xoona, để Ôn Tô Đồng rất thích ý híp mắt, ngón tay đặt ở trên khay trà, nhẹ nhàng đánh tiết tấu.
Lão gia tử, thật vui vẻ!
Giây lát, một người hầu dẫn một vị nử tử mặc áo đỏ đi tới.
Lúc nhìn thấy cô gái này, nụ cười cười trên sự đau khổ của người khác, bỗng nhiên đọng lại rồi!
Hắn rất không lễ nghi chỉ vào nữ nhân này, lắp bắp nói:
- Nàng... Rất xấu?
Nữ tử mười sáu tuổi, trên thế giới này, kỳ thực tầm mười bốn, mười lăm tuổi lập gia đình là chuyện bình thường, sớm hơn một chút cũng không có gì lạ.
Nhưng thời hiện đại, mười sáu tuổi vẫn tính còn bé, cách tuổi lập gia đình, còn rất sớm.
Con gái rất cao, mới mười sáu tuổi, nhưng đã cao hơn 1m75.
Trên mặt mang theo một vệt trẻ con phì, giữa khuôn mặt, lại có một mị thục chảy ra, vóc người không gầy lại không béo.
Tuy rằng mười sáu tuổi, nhưng đã trổ mã thành một mỹ nhân rồi.
Trong lòng Tiết Tam gào thét, gu thẩm mỹ của đám nam nhân thế giới này bị sao mà bảo cô nương này xấu?
Chỉ riêng đôi chân dài này thôi, đã điên đảo không biết bao nhiêu người.
Tứ Nương thì nở nụ cười ha ha, nói:
- Dựa theo thẩm mỹ người đương thường, nữ tử cao như vậy, đương nhiên xấu rồi!
Thời hiện đại, nữ nhân có vóc người cao, chân dài, vân vân, kỳ thực là tiêu chuẩn cái đẹp.
Nhưng trên thế giới này, nữ nhân quá cao, thật sự không ai thèm lấy, bởi vợ cao như vậy, nam tử làm chồng tự nhiên cảm thấy lép vế?
Cô nương không ai thèm lấy, tự nhiên là cô nương xấu rồi!
Đặt tại Yến Quốc còn tốt, phong tục Yến Quốc thô lỗ, nhưng ở Càn Quốc, người nước Càn rất chú ý con gái rượu, nữ tử gia đình giàu có càng bị bắt quấn chân hình ót sen từ nhỏ.
Mà cô gái này… Không quấn chân.
Hắc! Vừa cao vừa lớn vừa không chịu quấn chân, đương nhiên là xấu rồi!
Tâm Tiết Tam đang chảy máu…. Thông gia… Vì đại kế của chủ thượng, hi sinh bản thân có làm sao!
Vừa nghĩ lúc trước người mù còn cố ý hỏi mình "Lão tam, ngươi muốn lão bà không?”
A a a a a a a a!!!!
Có tới việc người mù hỏi mình có thể thay hộ hắn hay không?
Mẹ kiếp, người thật sự coi người mù Bắc là người mù!
Phiền Lực ha ha cười, hắn cảm thấy cô gái này, rất đẹp, rất thích hợp làm vợ người mù Bắc.
Thái độ A Minh ngược lại thờ ơ, nếu cô gái này xấu, nói không chừng hắn còn cao hứng một chút, nhưng rõ ràng nàng không xấu, hắn lại mất hứng thú rồi!
Bên trong đám Ma Vương, hắn là nam nhân lạnh nhạt đặt song song với Lương Trình, bọn họ đối với nữ nhân xinh đẹp, kỳ thực không có cảm giác gì.
Tứ Nương lấy một vòng tay xuống, chờ gót chân nàng chuẩn bị bước vào phòng lớn, Tứ Nương dưới tay nắm lấy tay của nàng, đeo vào tay trên tay của nàng.
Nữ tử tuy kinh lại không hoảng hốt, thoải mái nhìn Tứ Nương người phụ nữ đẹp khiến người ta mê người, hơi cúi nói:
- Cảm tạ tỷ tỷ.
Tứ Nương gật gù, nữ tử đi vào phòng lớn, hướng bốn phía hành lễ:
- Gặp qua gia gia, gặp qua chư vị thúc bá.
Ôn Tô Đồng đưa tay chỉ người mù Bắc đứng bên cạnh hắn, nói:
- Nguyệt Hinh, gia gia thay ngươi tìm phu quân.
Nữ tử chủ động đi tới trước mặt người mù Bắc, hành lễ nói:
- Gặp qua phu quân.
Hành lễ xong về sau, trực tiếp đứng phía sau người mù Bắc.
Không nhăn nhó, không bàng hoàng, không ai oán, phảng phất tất cả đều là chuyện đương nhiên.
- Sách, cô gái này sẽ không là Ngân Giáp vệ chứ?
Tiết Tam nhỏ giọng nói.
- Ôn lão đầu kia không ngốc như vậy, chỉ có điều cô nương nhà người ta thông minh, không lập dị mà thôi.
- Ôi, ôi…
Tiết Tam đau lòng:
- Một cô nương khỏe mạnh, lại phải lấy một thằng chồng tàn tật, ai!
Tứ Nương đưa tay, đặt trên đầu Tiết Tam, nói:
- Ngoan, không ai xem thường ngươi tàn tật.
"..." Tiết Tam.
Không có sính lễ, không có bà mối, tất cả cứ đơn giản như vậy, thậm chí quá mức đơn giản rồi.
Người mù Bắc mở miệng nói:
- Ta đi rồi.
Ôn Tô Đồng gật gù, cũng không níu kéo ở lại ăn cơm.
Lúc người mù Bắc đi ra ngoài, cô gái ia mở miệng nói với Ôn Tô Đồng:
- Gia gia, ta và phu quân xin phép đi.
Nói xong, nữ tử đi theo sau người mù Bắc, mà chủ động đưa tay, nâng cánh tay phải hắn, nói:
- Phía trước có bậc thang, phu quân chậm một chút.
Tiết Tam cắn răng nói:
- Ngược cẩu!
Đợi hai vợ chồng trẻ vừa rời khỏi phòng, Ôn Tô Đồng mở miệng hô:
- Đầu dập, hay không dập.
Người mù không quay đầu lại, nói thẳng:
- Giữ lại, sau đó đến mộ ngươi, dập một thể.
Người nhà họ Ôn nghe vậy, dồn dập biến sắc, ngày "Vui mừng" này, chú rể lại phát ngôn một câu như vậy.
Có điều, ngày hôm nay người nhà họ Ôn, giải thích "Giận mà không dám nói gì", mà còn lặp đi lặp lại.
Ôn Tô Đồng không tức giận chút nào, trái lại còn cười hô to:
- Nhớ mang theo rượu Hoa Đào Nhưỡng!
Trang 173# 2