Chương 345: Chúng Ta Chém Lần Thứ Hai!
Từ sáng sớm tin tức truyền đến Vương sư xuất hiện tại phụ cận, các quyền quý va bách tính trong Trừ Châu thành, đều trông mong kết quả.
Đợi chủ lực Trấn Bắc quân ra khỏi thành về sau, các đại gia càng như hươu cao cổ bình thường, vặn cái cổ muốn biết rốt cuộc binh mã nào sớm trở về.
Khả năng, đối với bách tính bình thường mà nói, cuộc sống của bọn họ sẽ không chịu ảnh hưởng lớn, bởi Yến nhân không hề giống những kẻ man rợ thích ăn thịt người như trong tin đồn.
Yến nhân còn phát lương thực, phát thật nhiều thật nhiều lương thực.
Chỉ là, đối với giới quan viên quyền quý trong Trừ Châu thành mà nói, ảnh hưởng lớn hơn nhiều!
Rốt cuộc khi người của toàn bộ Trừ Châu thành còn chưa mỏi gãy cổ… Một nhánh binh mã đã trở về rồi!
Khi nhìn thấy từng kỵ sĩ cưỡi chiến mã vào trong thành, một luồng tâm tình uể oải bắt đầu chậm rãi khuếch tán trong Trừ Châu thành.
Theo từng tiếng vó ngựa Trấn Bắc quân tiến vào thành, phảng phất tất cả mọi thứ đều bị mạnh mẽ dẫm xuống đáy vựt.
Người mù đứng ở rìa đường, phía sau hắn chính là Nguyệt Hinh vừa mới đi ra từ Ôn gia.
Nguyệt Hinh vẫn nâng cánh tay người mù Bắc, nàng thật sự coi người mù Bắc là người mù.
Khi kỵ sĩ Trấn Bắc quân đi qua trước mặt bọn họ, người mù Bắc rõ ràng cảm giác nữ tử bên cạnh mình hơi run.
Nữ nhân thông tuệ đến đâu, lúc đối mặt với đám dũng sĩ vừa từ chiến trường về, đều sợ hãi, đó là tự nhiên.
Đặc biệt đây còn lại quân đội của địch quốc.
Phía trên giáp trụ Trấn Bắc quân còn lưu lại không ít vết máu chưa lau, gần như mỗi bên yên ngựa đều mang theo thủ cấp.
Thủ cấp, tượng trưng cho quân công, là một loại "Tập tục xấu" vẫn truyền thừa xuống từ xưa, nhưng hiện tại vẫn được xử dụng.
Bởi chiến tranh, vốn khôn phải chuyện gì nhã nhặn!
Mùi máu tanh, bắt đầu từ từ tràn ngập ra, áp lực bàng bạc kinh khủng, một lần nữa bao phủ toàn bộ Trừ Châu thành.
Từng kỵ sĩ uy vũ, từng thủ cấp dữ tợn, từng chiến kỳ thuộc về Càn quân… Đã nói ra kết quả của cuộc chiến này.
Vương sư….. Càn quân…. Thất bại!!!
Càn nhân trong Trừ Châu thành này không biết nhánh Càn quân này chỉ vẻn vẹn đi ngang qua đây.
Bọn họ nghĩ rằng đây là Càn quân do quân gia triều đình phái tới khôi phục Trừ Châu.
Vương sư đến rồi, đầu Vương sư bị treo lên yên ngựa, cờ xí của Vương sư bị kéo dưới đất như chổi lớn dọn phố.
Cho dù tiểu dân không am hiểu chiến sự, cũng có thể nhìn ra, Càn quân thất bại, hơn nữa bại thật thê thảm.
Yến nhân ra khỏi thành đi một vòng, đánh một hồi, thu được thắng lợi trở về.
Tiếng vó ngựa, tiếp tục đánh gạch xanh mặt đường, giống như từng đòn trọng chùy, đập vào lòng của tất cả mọi người trong thành.
Một loại tín ngưỡng, một loại tình cảm, một thứ đồ vật rất mộc mạc từ khi được sinh ra đã mang theo, đang bị cắt xé rách.
Người mù đưa tay, vỗ vỗ tay của cô gái, nói:
- Đừng sợ.
Nữ tử khẽ cắn môi, nói:
- Ta không sợ!
Nữ tử sợ, nhưng nàng sợ sệt, không phức tạp như vậy, bởi một phần ý nghĩa nào đó, nàng đã xem như là một nữa Yến nhân rồi!
Mà lúc này, Trịnh Phàm cưỡi ngựa qua, hắn lưu ý đến người mù, người mù hiển nhiên đã sớm chú ý đến chủ thượng mình.
Lương Trình cũng nhìn thấy người mù, lại nhìn nữ tử nâng cánh tay của hắn.
Hai người ngừng lại, giục ngưa đến trước mặt người mù Bắc ở góc đường.
- Dập đầu, gọi chủ nhân.
Nữ tử rất nghe lời, quỳ xuống trước Trịnh Phàm ngay trên mặt đường.
Nàng rất thông minh, bởi vì Lương Trình đứng sau lưng Trịnh Phàm, cho nên nàng dễ dàng nhìn ra chủ nhân trong miệng phu quân mình.
- Chủ nhân.
Âm thanh của Nguyệt Hinh rất lanh lảnh.
Trên mặt Trịnh Phàm đầy dấu chấm hỏi?
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Nhờ phúc của chủ thượng, thuộc hạ vừa mới cưới vợ.
- Ngạch…
Lão tử đi ra ngoài đánh trận, ngươi đã đi lấy vợ rồi?
Tuy rằng trong đầu còn rất nhiều thứ chưa rõ, nhưng tiểu nương tử người ta đã dập đầu hành lễ ngươi, chủ thượng Trịnh Phàm này tự nhiên không thể không biểu hiện gì.
Trịnh Phàm từ trong lồng ngực móc ra một khối ngọc bội, khom lưng đưa về phía nữ tử đang quỳ gối trước mặt mình.
- Lễ ra mắt, đừng ghét bỏ.
Nguyệt Hinh ngẩng đầu lên, tiếp nhận ngọc bội, thân là nhà giàu, tất nhiên thức rộng rãi, nhìn thấy miếng ngọc bội này về sau, trên mặt của nàng cũng lộ ra một vệt vẻ kinh ngạc.
- Làm sao, ngươi nhận ra khối ngọc này?
Trong lời nói của Trịnh Phàm mang theo ý hỏi.
Kỳ thực, hắn căn bản không nhận thức khối ngọc bội này thế nào?
- Bẩm chủ nhân, đây là Đông Hải Thanh Thúy, tương truyền ở trên hải đảo Đông Hải mới nhặt được, nó rất quý giá và ít ỏi, miếng này lớn như vậy, ta… Ta…
Nguyệt Hinh định nói đồ này quá quý giá không dám nhận, nhưng do dự một chút, vẫn nói:
- Đa tạ chủ nhân ban thưởng.
- Cho ngươi, ngươi cứ nhận.
Ngọc bội bên người Tổ Đông Thành, làm sao có thể là vật phàm?
Tổ Gia quân nhà hắn, ở Đông Hải, quả thực chính là Đông Hải vương.
Không phải quân phiệt nào đều sống cùng cực như Trấn Bắc quân, ngay cả thịt bình thường cũng không được ăn.
Đương nhiên, món đồ này, lại đáng giá thế nào, Trịnh Phàm cho đi đều không đau lòng, bởi Trịnh Phàm không phải kẻ ki bo kẹt xỉn.
- Chủ thượng, thắng rồi?
Người mù Bắc hỏi một câu phí lời.
Lương Trình mở miệng nói:
- Đại thắng, trảm thủ hơn hai vạn, chủ thượng càng lợi hại hơn, tự tay bắt giữ chủ tướng đối phương, đích tôn con trưởng Tổ gia.
- Chủ thượng uy vũ!
- Được rồi được rồi, dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi rồi!
Trịnh Phàm thúc chuyển đầu ngựa rời đi.
Yến quân lần thứ hai vào thành, tựa hồ đánh rơi tất cả tinh khí thần của tòa thành này.
Tại Ôn phủ.
Sau khi nghe hạ nhân báo cáo về sau, trên mặt mọi người Ôn gia trong phòng khách đều lộ ra vẻ vui mừng, như trút được gánh nặng.
Mà Ôn Tô Đồng vừa tiễn cháu rể, lại chậm rãi cầm mũ quan để ở một bên.
Trong lúc nhất thơi, mọi người bên trong Ôn gia đều không dám nói chuyện, thời khắc này, bọn họ cuối cùng đã biết lão nhân này…. Rốt cuộc có ánh mắt sắc bén thế nào?
Ôn Tô Đồng đứng lên, đẩy ra người quản gia muốn nâng mình dậy, tự mình đi ra bên ngoài thính đường.
Hắn tiếp tục đi ra ngoài, qua khỏi sân, vẫn đi tiếp tới cửa Ôn phủ.
Hạ nhân hai bên mở cửa lớn, Ôn Tô Đồng đi ra ngoài đại môn.
Dưới cửa bậc thang có lít nha lít nhít giáp sĩ cầm binh khí trong tay.
Người cầm đầu chính là Lưu Tứ Thành, thủ tướng đời mới của Trừ Châu thành, hôm qua vừa mới đồ diệt không ít quý tộc trong thành.
- Mạt tướng, tham kiến Tiết độ sứ đại nhân!
Lưu Tứ Thành tự mình quỳ sát xuống.
Sau người hắn, mấy ngàn binh sĩ Càn quân cũng đồng thời quỳ sát xuống.
Ôn Tô Đồng đem mũ quan đeo lên trên đầu mình, nói:
- Đao Yến nhân rất nhanh, nhưng không đủ chuẩn… Yến nhân đã chém một lần, chúng ta tới chém lần thứ hai.
Lưu Tứ Thành và đám binh lĩnh dưới trướng đều hô to:
- Tuân mệnh!
…
Trang 174# 1