Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 346: Đả Kích Tổ Đông Thành!

Chương 346: Đả Kích Tổ Đông Thành!



Tổ Đông Thành bị ném vào bên trong lều vải, Tiết Tam phụ trách trông coi.
Những người còn lại, đều ngồi vây chung một chỗ, trong giữa là một đống lửa, phía trên thả một khẩu nồi sắt, trong nồi thả nồi lẩu, bên trong luộc đủ thứ thập cẩm.
Tứ Nương ngồi sau lưng Trịnh Phàm, giúp Trịnh Phàm bóp vai.
Nguyệt Hinh thì rất hiểu chuyện bắt đầu bận việc luộc đồ ăn trong nồi sắt, thường thường cầm muôi lớn quấy mấy lần, có thể thấy được, nàng không thích ứng vị cay này, thỉnh thoảng nghiêng đầu ho khan.
- Luộc được rồi.
Nguyệt Hinh nói.
- Dọn ra đi.
Người mù Bắc nói.
- Dạ, phu quân.
Nguyệt Hinh cầm lấy bát, một người xới một chén, đưa đến tay mỗi người.
Tứ Nương mở miệng nói:
- Đệ muội, lấy cơm lên.
- Được.
Nguyệt Hinh bị sai khiến không biểu hiện không vui chút nào, đứng dậy lại đi xới cơm.
Mỗi người ăn một chén cơm tẻ lớn, ăn uống rất thoải mái.
Nguyệt Hinh không thể ăn cay, chỉ có thể tận lực ăn nhiều cơm hơn một chút, lúc ăn cơm, nàng cũng quan sát bốn phía.
Chỗ thông minh của nàng ở chỗ, nàng không phải cẩn thận từng li từng tí một lén lút đánh giá, mà thoải mái quan sát mỗi người.
Bởi vậy, mỗi người cảm nhận được ánh mắt của mỗi người, lại liếc mặt nhìn người mù Bắc, rồi gật đầu và cười cười đối với Nguyệt Hinh.
Theo Nguyệt Hinh, vị nam nhân mặc giáp trụ kia, rất oai hùng, trên người hắn lưu lại vết máu vẫn chưa lau đi, hẳn vừa mới chém giết trong chiến trường ra.
Có điều người này có vẻ rất lạnh lẽo, chỉ cần ngồi gần hắn thôi đã cảm nhận được hàn ý kinh khủng.
Bên người đàn ông này, có một người đàn ông khác, người đàn ông này cho người ta cảm giác giống văn sĩ Càn Quốc phong lưu tiêu sái, có điều hắn không thích ăn cơm, nhưng có vẻ rất khát nước, không ngừng cầm túi nước uống.
Hắn hẳn giống mình, rất sợ cay đi!
Vị hán tử to xác kia, ăn cơm nhanh vô đối, hắn không dùng bát ăn cơm, mà khi những người khác dùng cơm, còn lại một thùng cơm, bị hắn bưng trước mặt, hắn trực tiếp dùng muôi lớn xới cơm nhét cơm vào miệng.
Còn vị huynh đệ thấp lùn kia, cầm cơm nước, sau đó nhìn nàng một mắt, cuối cùng lại nhìn trượng phu nàng một mắt, hận hận rời đi.
Người lùn này, hình như có mâu thuẫn với trượng phu mình!
Cuối cùng, Nguyệt Hinh đưa mắt đặt trên người Trịnh Phàm và Tứ Nương.
Đây là chủ nhân, vị tỷ tỷ bên người chủ nhân này, hẳn là chủ mẫu?
Nguyệt Hinh cẩn thận quan sát Trịnh Phàm.
Nam tử này…. Nhìn bình thường không có gì lạ… Nhìn khí chất hắn cũng thường thường không có gì lạ... Động tác ăn cơm của hắn cũng thường thường không có gì lạ…
Nhưng một người thường thường không có gì lạ như vậy, lại có thể khiến phu quân mình nhận hắn làm chủ thượng?
Ăn cơm xong, Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Dọn dẹp một chút!
Nói dọn dẹp một chút, đương nhiên không phải chỉ thu thập bát đũa, mà ngày mai đại quân phải khởi hành rồi.
Trịnh Phàm đi tới vị trí lều giam Tổ Đông Thành.
Tiết Tam vừa mới thả xuống bát đũa, lau miệng, nói:
- Chủ thượng, hắn tỉnh rồi, đang giả bộ ngủ đấy.
Tổ Đông Thành vẫn nhắm hai mắt.
Trịnh Phàm nói:
- Đái cho hắn tỉnh.
Tổ Đông Thành mở mắt ra.
Trịnh Phàm ngồi xổm bên người Tổ Đông Thành, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của Tổ Đông Thành.
- Ngươi nói ngươi là một võ tướng, gương mặt lớn lên đẹp như vậy làm chi?
Tổ Đông Thành nghiêng mặt sang bên, nhìn Trịnh Phàm, không nói lời nào.
- Hắn là người câm, dùng nước đái trị hắn.
"..." Tổ Đông Thành.
- Được rồi.
Tiết Tam chuẩn bị mở ra dây lưng.
- Hà tất phải nhục nhã người khác?
Tổ Đông Thành mở miệng nói.
- Người là tù nhân, còn dám to mồm ở đây?
- Ngươi tên là gì?
Tổ Đông Thành hỏi.
Đùng!
Một bàn tay Trịnh Phàm đánh vào mặt Tổ Đông Thành.
Tổ Đông Thành sửng sốt rồi.
- Chú ý cho kỹ thân phận của ngươi, nói thật, đừng tưởng rằng ngươi là cái gì thiếu chủ tướng Tổ Gia quân to tát lắm, ba vạn đại quân của ngươi, không phải cuối cùng đều biến thành sơn dương chạy trốn khắp núi?
- Vậy ngươi giữ ta lại làm gì, tại sao không giết?
- Tẻ nhạt, ta muốn sỉ nhục sỉ nhục ngươi.
- Ta họ Tổ, tên Đông Thành.
- Thì đó, sớm biết điều như vậy thì tốt, ta đây gọi là Trịnh Phàm, Thủ bị Thúy Liễu bảo Ngân Lãng quận Đại Yến.
- Là ngươi?
- Xem ra ta rất nổi tiếng!
- Xác thực rất nổi danh, không ngờ tới, ta lại rơi vào tay ngươi.
Trịnh Phàm cưởi khẩy nói:
- Đây là vinh hạnh của ngươi.
- Ngươi bắt ta làm cái gì?
- Còn chưa nghĩ ra, có điều suy nghĩ bước đầu, ngươi có thể khuyên phụ thân ngươi quy hàng Đại Yến ta hay không?
Tổ Đông Thành nhìn Trịnh Phàm như nhìn một kẻ ngu ngốc.
- Được rồi, lời này của ta hơi ngớ ngẩn rồi!
Trịnh Phàm vẩy vẩy tay, hắn kỳ thực chưa nghĩ ra cách xử lý Tổ Đông Thành thế nào, cho nên sau khi ăn xong tới xem một chút, một là vì tiêu cơm, hai là thử tới xem tù binh hắn bắt về thế nào?
Lý Phú Thắng cũng không có ý định cầm Tổ Đông Thành làm cái gì, cũng không phải là Lý Phú Thắng không coi ai ra gì, thân là một tên tướng già, kỳ thực rất rõ ràng, ngươi bắt bí lấy một đứa con trai của người ta để ép người ta làm phản… Cái này quá mức ngây thơ rồi.
- Không bằng chúng ta thay đổi không khí buổi nói chuyện đi, ngươi nói xem, ngươi có gì để trao đổi với ta, chúng ta tới làm giao dịch?
- Giao dịch?
- Chỉ là mua bán, đàm luận thôi mà.
Trên mặt Tổ Đông Thành lộ ra một nụ cười trào phúng.
Ầm!
Tiết Tam một quyền tiếp tục đánh, má phải Tổ Đông Thành sưng lên.
- Chủ thượng, ta sai rồi, ta kích động.
- Không, ngươi làm rất khá.
Tổ Đông Thành phun một ngụm máu nước bọt, nói:
- Yến cẩu, binh sĩ Tổ gia ta, đầu gối không mềm.
- Được được được, biết rồi, biết rồi, ta vào ngươi tâm sự một chút đi, ngươi biết chúng ta sau đó phải làm gì không?
Tổ Đông Thành không nói lời nào.
- Ngươi phối hợp với ta một hồi, nói không chừng ngươi có thể lấy được một ít bí mật quân sự từ chỗ ta, vạn nhất có thể chạy đi, còn có thể đi báo tin đây, phải không?
- Các ngươi tiếp đó, phải làm gì?
- Xuôi nam.
Trịnh Phàm trực tiếp đưa ra đáp án.
- Xuôi nam?
Tổ Đông Thành hơi kinh ngạc nói.
- Không tin?
- Chỉ những người các ngươi ở đây thôi cũng muốn xuôi nam sao, làm sao…
- Há, ngươi sai rồi, lần này xuôi nam, có hai mươi lăm vạn Thiết kỵ.
- Không thể... Không thể... Không thể...
- Ta trước cũng không nghĩ tới, nhưng sự thực trước mắt, ở trêm địa giới Trừ quận, hai mươi lăm vạn Thiết kỵ đã phân tán ra các đường, thời điểm chúng ta đến, căn bản không quan tâm phòng tuyến Tam biên của các ngươi, trực tiếp đi xuyên qua.
- Làm sao các người dám!
- Không cái gì không dám, Bệ Hạ chúng ta thích chơi đùa như vậy, nhưng Bệ Hạ các ngươi dám chơi đùa thế sao? Ngươi nói một chút, cha ngươi dám bắc phạt mà không xuôi nam sao?
Tổ Đông Thành trầm mặc rồi.


Trang 174# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất