Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 350: Đầu Hàng!

Chương 350: Đầu Hàng!



Lúc này mọi người nở cụ cười, Trịnh Phàm vung lên roi ngựa, nói:
- Ngọa Long ta không dám nghĩ, ta cũng không cảm giác mình có loại mệnh cách này, lại nói…
- Kẹt kẹt…
Lúc này, cửa thành Thanh Sơn thành bị mở ra rồi!
Đằng sau cửa thành kia bị đồ vật gì đó ngăn cản, cho nên không thể mở ra bất ngờ, khẳng định bên trong có người trước tiên thanh lý vật chắn mới mở cửa ra.
Trong cửa thanh, có ba kỵ đi ra, một người mặc quan bào bị trói thành bánh trưng.
Lúc này Lương Trình phái người tiến lên kiểm tra, giây lát, tên kỵ binh kia trở về thì thầm với Lương Trình, sau khi Lương Trình nghe xong, sắc mặc hơi quái dị, có điều vẫn đánh ngựa trở lại trước mặt Trịnh Phàm, chắp tay nói:
- Chủ thượng, quân coi giữ trong thành đã trói Huyện lệnh lại, rồi mở thành đầu hàng chúng ta!
"..." Trịnh Phàm.
Thời khắc này, Trịnh Phàm thật sự cảm giác mình thật sự có Thiên Mệnh chủng!
Nếu trên đỉnh đầu không có Lý Phú Thắng, nếu phía trên nữa không có có Trấn Bắc Hầu cùng Tĩnh Nam Hầu, nếu không còn Yến Hoàng, nếu không còn Ngụy công công… Nếu không phải dưới tay mình chỉ có 2,500 kỵ binh… Nếu không có nhiều yếu tố như vậy.
Trịnh Thủ bị thật sự lấy ánh mắt ra hiệu cho người mù Bắc, sau đó nhanh chóng khoác Long bào rồi!
Có điều, Trịnh Phàm luôn luôn cẩn thận, lập tức mở miệng nói:
- Có quỷ kế hay không?
Lương Trình lắc đầu một cái, nói:
- Bọn hắn không dám chơi quỷ kế.
Trá hàng, dụ địch thâm nhập, lại giết ngược lại, ngươi cũng phải xem đối thủ có trình độ thế nào?
Binh lính bản địa Thanh Sơn huyện cộng thêm một nhóm đào binh và bách tính địa phương.
Đám người này có thể chơi đùa trá hàng cao cấp như vậy sao?
Thời cổ đại, rất ít người thích chơi kế “Trá hàng” này, bởi vì rất nhiều lúc kế này lại diễn biến ngược lại.
Nghe Lương Trình trả lời, Trịnh Phàm yên tâm rồi.
Tuy nói không dự định đánh tòa thành này, nhưng nếu người ta đã mở cửa thành ra đón mình, mình không thể từ chối được?
Chẳng lẽ ngươi đến nói người ta:
Không, các ngươi đi về trước, tiếp tục thủ thành, chờ lần sau ta đến công thành!
Trịnh Phàm không phải Lý Phú Thắng, không có ham muốn giết chóc mãnh liệt như vậy, lập tức kỵ binh bắt đầu đi về phía trước, toàn thể đội ngũ tiến lên.
- Ty chức Khổng Minh Đức, Huyện chủ Thanh Sơn huyện, tham kiến đại nhân!
- Ty chức Trương Hoành Tề, giáo úy Càn quân, tham kiến đại nhân!
Một tên là Huyện chủ địa phương một tên là giáo úy Càn quân.
Tên bị trói thành bánh chưng kia, hẳn là Huyện lệnh Thanh Sơn huyện rồi!
Tên Huyện lệnh bị nhét miệng này, vẫn "Ô ô ô" giẫy giụa, ánh mắt mang theo oán giận, lúc nhìn về phía hai người bên cạnh và Yến nhân, biểu hiện cực kỳ căm hận!
Trịnh Phàm chỉ chỉ tên Huyện lệnh này, nói:
- Chém đầu.
Huyện lệnh nghe được tiếng ra lệnh này, giãy dụa mãnh liệt hơn rồi!
Trịnh Phàm nở nụ cười, tuy nói hắn cảm thấy lúc này mình cười… Không đúng!
Bởi bất luận làm sao, trước mắt nếu vị Huyện lệnh này đã bị thủ hạ cho áp đi ra xin hàng, hiển nhiên bởi vì hắn dự định thủ vững, không dự định đầu hàng.
Tên này có khí tiết xương cứng, cũng là người đáng tôn kính.
Hắn hẳn đã nhận mệnh, nhưng phỏng chừng mình rút miếng nhét miệng của hắn về sau, đối mặt với Yến nhân chiêu hàng, hắn muốn nhổ nước bọt trên mặt đất, mắng to một tiếng:
- Phi, Yến cẩu, ta XXX, thề sống chết không hàng!
Kết quả, Trịnh Phàm trực tiếp nhảy bước.
Lương Trình tiến lên, một đao xuống, chém chết vị Huyện lệnh này.
Kỳ thực, vị Huyện lệnh chí có chút khí tiết ra hồn, bởi nếu hắn đã dự định thủ thành, còn dám sử dụng đào binh thủ thành, đồng thời còn xếp thế lực bản đại Thanh Sơn huyện bất bình đi thủ thành tiếp, điều này đã chứng mình năng lực và trình độ nghiệp vụ của vị Huyện lệnh đại nhân này, xác thực… Kém!
Khổng Minh Đức và Trương Hoành Tề quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Hiển nhiên, bước nhảy này để song phương đều không quen lắm.
- Chủ thượng, vào thành không?
Lương Trình hỏi.
- Vào đi, sau đó đi ra.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Sau đó, một màn tiếp theo khiến toàn bộ bách tính Thanh Sơn huyện kinh ngạc xuất hiện.
Yến quân khí thế như cầu vồng nhảy vào trong thành, sau đó đi vòng một vòng trong thành, dưới con mắt mọi người, lại ra ngoài thành.
Dân chúng bối rối!
Binh sĩ bối rối!
Khổng Minh Đức và Trương Hoành Tề cũng bối rối!
Trịnh Phàm lại giục ngựa đi tới trước mặt hai người.
Hai người này tự nhiên biết vị nam tử trẻ tuổi này mới là thủ lĩnh của đám binh mã Yến nhân này, bận bịu cúi đầu.
Trịnh Phàm cởi bội đao mình xuống, trực tiếp bỏ xuống đưa trước mặt hai người, nói:
- Ta họ Trịnh, gọi Trịnh Phàm, cũng không biết các ngươi đã nghe nói tên của ta chưa? Hôm nay, ta thấy các ngươi hợp mắt, cây đao này, đưa cho hai người các ngươi.
Tay Trịnh Phàm chỉ Khổng Minh Đức, nói:
- Ngươi, là Huyện lệnh Thanh Sơn huyện.
Khổng Minh Đức nhìn đao trên đất, lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Phàm, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh phản ứng lại, dập đầu nói:
- Đa tạ đại nhân.
Trịnh Phàm lại chỉ vào Trương Hoành Tề, nói:
- Ngươi là Thủ bị Thanh Sơn huyện.
- Đa tạ đại nhân!
- Phái người đi Trừ Châu thành đưa tin cho Ôn Tô Đồng, nói các ngươi đã quy phụ Đại Yến ta rổi!
- Ty chức tuân mệnh.
- Ty chức tuân mệnh.
Dứt lời, Trịnh Phàm vung tay lên, đám quân sĩ đi theo sau lưng Trịnh Phàm rời khỏi Thanh Sơn huyện.
Trương Hoành Tề và Khổng Minh Đức quỳ trên mặt đất thật lâu không đứng lên, liếc mặt nhìn nhau.
Cả hai đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương, Yến nhân rốt cuộc chơi đùa sao?
Kỳ thực, Trịnh Phàm cũng không muốn chơi đùa thật.
Lúc trước hắn vừa nói tòa thành này là nơi thích hợp phát triển, nhưng chưa bao giờ nghĩ ngày hôm nay bắt tòa thành này!
Mà hiện tại Yến quân không lưu lại một binh một tốt tại Trừ Châu thành, làm sao có thẻ trông coi tòa Thanh Sơn thành này?
Trịnh Phàm thật sự muốn lưu lại ít binh ở chỗ này, nhưng lưu ít sẽ không hữu dụng, nếu lưu nhiều vậy tất nhiêm bị Lý Phú Thắng nghiêm trị, đây là hành động không tuân thủ quân lệnh.
Loại sai lầm này trên chiến trường, bất luận Trịnh Phàm được ai xem trọng, cũng không đỡ được.
Hắn cũng không phải không nghĩ tới lưu một Ma Vương tại đây, sớm sắp xếp nơi này.
Nhưng thời gian sau nơi này có thể phát sinh biến hóa, thậm chí có thể đổi chủ, bảy vị Ma Vương, mỗi một người đều chiếm vị trí quan trọng trong lòng Trịnh Phàm hơn cả thiên quân vạn mã.
Thứ hai kế tiếp còn phải tiếp tục xuôi nam, hiện tại ném ai ở đây đều không thích hợp, bởi người bị lưu lại kia còn phải lo lắng mình có bị đột nhiên nổ chết hay không?
Quan trọng nhất chính là, sau này mình có thể được phân phối đến Thanh Sơn huyện hay không?
Cho nên, Trịnh Phàm chỉ có thể lưu manh tùy tiện phong hai chức quan, sau đó trực tiếp rời đi.
Chuyện phong quan này, không phải vấn đề lớn, theo phong cách làm việc của giới thượng tầng Yến Quốc, khẳng định có thể hiểu được, rốt cuộc không có đạo lý người ta đã mất công mở cửa thành mời ngươi vào, ngươi lại trực tiếp không để ý.
Có điều, bởi sự chậm trễ này, khiến Trịnh Phàm và binh lính đuổi theo kịp đại quân, đã tới đêm khuya.


Trang 176# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất