Chương 351: Thuyết Phục!
Trịnh Phàm mới vừa vào doanh, thu quân lệnh, nói Lý Phú Thắng thấy mình chậm chạp không về cho nên đã tức giận rồi!
Bế tắc, Trịnh Thủ bị cũng không kịp nhớ nghỉ ngơi, chỉ có thể lập tức đi vào trong đại doanh, vừa mới thông bẩm xong tiến vào quân trướng, Lý Phú Thắng ngồi trên thảm, trực tiếp mở miệng mắng:
- Mẹ nhà nó! Muộn như vậy mới về doanh, Bản tướng để ngươi đi giám sát Thanh Sơn thành thôi, chẳng lẽ ngươi đi đánh Thanh Sơn thành xuống hay sao?
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, hỏi:
- Đại nhân, ngài biết trước rồi sao?
- A, ta biết cái gì?
- Thanh Sơn thành bị thuộc hạ đánh hạ rồi.
"..." Lý Phú Thắng.
Lý Phú Thắng yên lặng một hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Nói tướng tận một chút.
Trịnh Phàm đem chuyện đã xảy ra nói một lần, đương nhiên cái gì Ngọa Long, cái gì địa phương phát triển các loại, tự nhiên phải bỏ qua rồi.
Nghe xong Trịnh Phàm tự thuật sau, Lý Phú Thắng vỗ vào bắp đùi của mình, cảm khái nói:
- Trịnh Thủ bị, vận khí của ngươi, thật không ai bằng rồi!
- Kỳ thực, bởi trận chiến ngày hôm trước của đại nhân, đã đánh vỡ dũng khí của Càn nhân, cho nên Càn nhân sợ võ dũng dưới trướng đại nhân, lúc này đã sợ mất mật không dám chống lại, trực tiếp đầu hàng.
- Lời này tốt nhất không phải nói nữa, tuy nói đánh hạ hay không đánh hạ thành này không có ý nghĩa gì, nhưng trên sổ ghi công, bản tướng vẫn ghi lại công lao này cho ngươi.
- Đa tạ đại nhân!
- Được rồi được rồi, ta nói chính sự.
- Chính sự?
- Ban đêm nhận được quân báo, tên Lý Báo thống lĩnh nửa trấn binh mã, đại phá tám vạn đại quân do Tiết độ sứ Bắc Hà quận lĩnh quân.
Lúc Lý Phú Thắng nói đến chỗ này, thần sắc hơi phẫn nộ.
Bởi vì chuyện của Trừ Châu thành, cho nên nhánh binh mã này của hắn bị trì hoãn mấy ngày, điều này khiến hắn vẫn chưa ra khỏi địa giới Trừ châu, còn chưa tiến đến Bắc Hà quận đây.
Kết quả nhánh binh mã Lý Báo kia, giết vào Bắc Hà quận không nói, còn đánh một trận lớn rồi.
- Dân quân Càn Quốc, vốn rác rưởi.
Trịnh Phàm nói.
Dân quân Càn Quốc, trên cơ bản trồng trọt nhiều hơn đánh giặc, một đội quân dáng dấp như vậy, thật sự không có sức chiến đấu gì.
Hơn nữa, dân quân Bắc Hà quận từng sàng lọc một lần, đem tất cả binh sĩ và dân quân có phẩm chất tốt giao cho vị rể hiền Tiết độ sứ Bắc Hà quận Hàn Lão Ngũ mang lên phía bắc, cũng chính là nhánh quân do Lý Phú Thắng đánh đổ.
Vậy thì đủ để thấy rõ, quân dân Bắc Hà quận, rốt cuộc cặn bã đến mức nào rồi!
- Đều là rác rưởi, ta đánh ba vạn rác rưởi, Lý Báo hắn đánh tám vạn quân, danh tiếng lần này vẫn bị Lý Báo hắn che lại rồi!
Đây là điểm Lý Phú Thắng khó chịu, nội bộ đoàn thể này cạnh tranh gay gắt!
- Hiện tại binh mã Lý Báo đại nhân kia đang làm gì?
- Không nghỉ ngơi, tiếp tục xuôi nam rồi!
Hí, sốt ruột như vậy sao?
Trong lòng Trịnh Phàm nghĩ đến chuyện người mù Bắc nói buổi chiều, kết hợp dữ kiện Lý Phú Thắng nói vị Tổng binh Lý Báo kia, chỉ mang theo vẻn vẹn binh mã nửa trấn.
Xem ra, hai vị Hầu gia Trấn Bắc Hầu và Tĩnh Nam Hầu, trong tay nắm gần hai mươi vạn đại quân vẫn ẩn dấu tại địa giới Trừ quận, chờ đợi đại quân Tam biên trở về giúp.
Quân đội chân chính xuôi nam từ Trừ quận, chỉ có binh mã nửa trấn Lý Phú Thắng và nửa trấn do Lý Báo suất lĩnh.
Tác dụng chính của hai nhánh binh mã này là xuôi nam, tiếp tục xuôi nam, đâm đến lồng ngực của Càn nhân, khiến Càn Hoàng hạ chiếu điều binh mã Tam biên trở về.
Đây là đại phương lược, nhưng trên mức độ nhỏ, lại cuộc thi giữa Lý Phú Thắng và Lý Báo thi chạy, xem ai trước tiên về đến Thượng Kinh trước.
Cái này không chỉ tranh một hơi, còn phát triển đến cấp độ chính trị sâu sắc và hướng phát triển trong tương lai.
Nếu Trấn Bắc quân xuôi nam, tất cả không thể kéo về Bắc Phong quận, nhất định sẽ có hơn một nửa Trấn Bắc quân sẽ tiếp tục lưu thủ xuống.
Nói hiện thực một chút, nơi nào có thể trải qua tháng ngày tốt đẹp, kẻ ngu si cũng có thể lựa chọn, coi như Lý Phú Thắng loại người này, phỏng chừng càng yêu thích ở trên hoang mạckhông kiêng kị mà diệt tộc chơi đùa, nhưng các huynh đệ dưới trướng hắn thì sao?
Có thời điểm, thân là thủ lĩnh, ngươi đại biểu, không chỉ là mình, còn phải đảm bảo lợi ích của tập thể mình.
Chỉ là, nhánh quân đội do Lý Báo quả nhiên nhanh như tên hắn, nếu đuổi, đại khái không theo kịp rồi.
- Đại nhân, thuộc hạ có một cách.
- Ồ? Nói nghe một chút.
Lúc trước hiển nhiên Lý Phú Thắng đã đàm luận qua với đám tướng lĩnh và thủ hạ mình, nhưng khẳng định không có biện pháp gì, mới đến hỏi Trịnh Phàm.
Rốt cuộc, cho đến tận hôm nay, trình độ quân sư của Trịnh Phàm vẫn để Lý Phú Thắng phải tán thành.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, lần này không có sự trợ giúp bên ngoài, chỉ có thể dựa vào mình, có điều hắn thật sự có biện pháp.
- Đại nhân, chúng ta có thể chậm một chút nữa, có thể tiến nhanh hơn so với Lý Báo đại nhân tới Thượng Kinh trước.
- Chậm một chút nữa?
Lý Phú Thắng hơi nghi hoặc một chút, nhìn Trịnh Phàm.
- Đại nhân, Lý Báo đại nhân đã giết vào phúc đại Bắc Hà quận, vào Tây Sơn quận chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng vào Tây Sơn quận về sau, Càn nhân có ngốc cũng rõ ràng Lý Báo đại nhân phải làm gì, cho nên tất nhiên sẽ điều động tất cả quân đội khu vực và phụ cận đến đây. Bọn hắn vì mặt mũi của mình, vì mặt mũi quan gia bọn họ, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản ý đồ Lý Báo đại nhân từ Tây Sơn quận tiến thẳng về Thượng Kinh… Càn nhân tuyệt đối không hi vọng Thiết kỵ Đại Yến ta xuất hiện ngoài kinh thành Càn Quốc.
- Ý của ngươi là, để ta cố ý chậm lại phía sau, để Lý Báo một người đối mặt Càn nhân?
Càn Quốc có rất nhiều binh mã, binh mã trên sổ sách đủ hù chết nhiều người.
Đương nhiên, trên thực tế tuy binh mã Càn Quốc mất giá rất nhiều, nhưng so với Yến Quốc mà nói, không tính thiếu.
Lúc trước Lý Báo đánh tan tám vạn dân quân kia, họ chỉ có thể nói là tạp binh Càn Quốc, không tính gì, nhưng bọn hắn suất quân tiếp tục thâm nhập sâu về sau, nhận được tin tức triều đình có thể tức khắc triệu tập quân đội tinh nhuệ về đây, tiến hành phòng ngự tại Tây Sơn quận, thậm chí tiến hành phòng ngự tại Biện Châu quận.
Nếu nhánh binh mã của Lý Phú Thắng không chịu đi tiếp viện, hoặc trước đó đi hỗ trợ chia sẻ một ít áp lực, Lý Báo muốn đột phá tuyến phòng ngực của Càn nhân phỏng chừng rất khó.
Đương nhiên, nếu Càn nhân quá vô dụng, để Lý Báo đột phá được, vậy thì không còn cách nào rồi!
- Trịnh Thủ bị, sáu trấn Trấn Bắc quân ta, tuy vẫn phân cao thấp, không ai phục ai, nhưng ở trên chiến trường, không thể làm việc để cừu nhân vui, thân nhân buồn được.
Biểu tình và ngôn ngữ củ Lý Phú Thắng bắt đầu trở nên nghiêm túc, hiển nhiên kiến nghị của Trịnh Phàm đã chạm vào vảy ngược trong lòng Lý Phú Thắng.
Trịnh Phàm trả lời ngay:
- Đại nhân, có Lý Báo đại nhân phía trước đi đầu một bước hấp dẫn sự chú ý của Càn nhân, để Càn nhân đem đem quân đội tới ngăn chặn. Như vậy, quân ta mới có cơ hội tìm khoảng trống trên tuyến phòng ngự của Càn nhân, trực tiếp xen kẽ vào, lao thẳng tới Thượng Kinh! Quân tiên phong tiến vào kinh động Thượng Kinh, đây mới là mục đích thật sự của hành động xuôi nam lần này của ta.
Trịnh Phàm dừng một chút, tiếp tục nói:
- Thuộc hạ tin tưởng, Lý Báo đại nhân thâm minh đại nghĩa, hắn đồng ý giúp quân ta tiến hành yểm hộ và dây dưa, trợ giúp quân ta xuôi nam tiến thắng tới Thượng Kinh. Thậm chí, Lý Báo đại nhân vội vàng hành quân như vậy, vốn thay quân tay kéo dài khoảng cách, tạo ra cơ hội cho quân ta, có thể nói là dụng tâm lương khổ, thâm minh đại nghĩa!
- A….
Lý Phú Thắng đăm chiêu.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt Lý Báo, với cái miệng nồng nặc mùi tỏi từ sáng đến tối.
Lý Phú Thắng đã nói sớm, mình là một người thô thiển, hơn nữa mình còn hơi ngốc.
Nhưng trước mặt Lý Báo, Lý Phú Thắng cảm thấy vẫn có ưu thế, bởi vì bên trong bảy đại Tổng binh Trấn Bắc quân, kẻ ngốc nhất chính là Lý Báo!
Thích ăn nhất, thích ăn độc nhất, thích nhất đoạt quân công, thích nhất đoạt cơ hội, thích nhất đoạt tất cả, tướng ăn cũng khói coi nhất!
Nhưng Lý Phú Thắng vẫn cảm khái nói:
- Nhân cách của Lý Báo, để ta vẫn kính nể không thôi.
Trang 177# 1