Chương 352: Chờ Ngài Tới Đánh Bại!
Tốc độ hành quân, đúng thật chậm lại, nếu ban đầu nói chỉ là kiềm chế, vậy hiện tại chính là giữ mình đi!
Không phải không có Càn quân tới đây đánh thử, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, vô tình gặp Trấn Bắc quân đều có kết cục không đẹp gì!
Cái này là chuyện bất đắc dĩ, Tổng binh Lý Báo suất binh đánh tới phúc địa Tây Sơn quận, hiện tại còn cách kinh kỳ Càn Quốc một đường. Trước mặt triều đình Càn Quốc chỉ có khă năng triệu tập phần lớn binh mã đặt toàn bộ trên một đường, không quản như thế nào, đánh trận thế nào, cho dù phương bắc đánh thế nào?
Chỉ cần kỵ binh Yến nhân chưa từng xuất hiện tại kinh thành, mặt mũi đám quan gia, mặt mũi chư vị tướng công, mặt mũi văn võ bá quan, mặt mũi trên sử sách đều được bảo vệ rồi!
Bởi vậy một nhánh quân đội Lý Phú Thắng căn bản chỉ gặp trú quân trong cách thành trì quấy rầy, mà chỉ có đám tướng lĩnh và quan văn có chút truy cầu mới làm như vậy, phần lớn còn lại, kỳ thực còn kém chút trong phủ nha thắp hương khẩn cầu Yến nhân không đến địa giới mình.
Hôm nay, đại quân đóng quân dưới một chân núi, núi gọi là Tương Tư, tương truyền từng có Nữ Thần tơ vương phàm trần cho nên hạ phàm nghỉ chân dưới núi, hơn nữa còn sinh hoạt không xấu hổ với tình nhân mình trong nhà lá mái che trong núi.
Sau đó sự thực chứng minh, vị tình nhân kia chỉ thấp hèn thèm thân thể Tiên Nữ người ta.
Ở chung ba năm về sau, vị tình nhân kia vào kinh thành đi thi, trúng trạng nguyên, sau cưới thiên kim tiểu thư nhà tể tướng, để vị tiểu tỷ tỷ Tiên Nữ kia ở đây mòn mỏi chờ đợi.
Cũng bởi vậy, trên Tương Tư sơn có một tòa phong, gọi là Tương Tư phong, tương truyền vị Tiên Nữ kia từng đứng trên ngọn núi kia cả ngày lẫn đem chờ mong phu quân mình trở về.
- Đây thực sự là một câu chuyện theo khuôn mẫu cũ.
Trịnh Thủ bị đứng ở dưới chân núi cảm khái nói.
Nam nhân phụ tâm, Tiên Nữ, trạng nguyên, thiên kim nhà tể tướng.
Ừm! Tựa hồ nhân dân lao động cổ đại thích tập hợp những yếu tố này sáng tạo ra cố sự.
- Đúng đấy, tại sao vị Tiên Nữ kia không đi kinh thành thiến vị tình nhân kia?
Tiết Tam phụ họa nói.
- Ha ha ha.
Trịnh Phàm nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu Tiết Tam.
Trên núi Tương Tư có một tòa miếu, hòa thượng trong miếu không tiếp thu truyền thuyết này, mà giải thích thành tương tư tương tư, tương tư đã lâu, vọng đoạn trần tư, vì vậy đến tiêu dao tự tại.
Có điều, loại giải thích này vô pháp thỏa mãn nhân dân lao động đối với nhu cầu thỏa mãn thế giới tinh thần văn hóa của họ, cho nên bách tính bốn phía đều chấp nhận cố sự Tiên Tử tỷ tỷ.
Ngôi chùa này, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục tọa lạc trên ngọn núi này, có điều hương hỏa của ngôi miếu này vẫn rất thịnh.
Cường thịnh, chính là phú.
Cho nên đêm hôm quan Trịnh Thủ bị tự mình dẫn bộ hạ khiến hỏa thượng trong núi phải mở sơn môn, sau đó chuyển hết tất cả tiền hàng, lương thảo ra ngoài.
Mẹ nó! Quá nhiều lương thảo và tiền hàng, để Lý Phú Thắng vốn không phải lo lắng vấn đề tiếp tế lương thực, trở nên dư thừa hơn.
Trước khi Lý Phú Thắng dùng bữa, đều hô to một tiếng:
- Càn Quốc, giàu bỏ mẹ!
Điểm này, Trịnh Phàm rất tán đồng, so với cương vực Yến Quốc, Càn Quốc trừ bỏ Tam biên lạnh lẽo bên ngoài, kỳ thực phần lớn địa phương của Càn Quốc chính là "Phong thuỷ bảo địa", tứ đại quốc gia phương Đông, Càn Quốc chiếm vị trí địa lý tốt nhất.
Nhưng việc như vậy, khởi nghĩa nông dân của Càn Quốc nhiều lắm, lúc trước Trịnh Phàm ở Ngân Lãng quận còn gặp qua di dân Càn Quốc lén đi qua muốn làm Yến nhân.
Hai cực phân hoá, quá nghiêm trọng rồi.
Hạn hạn chết, lũ lụt chết.
Ngôi chùa này, không chỉ dựa vào khách hành hương công đức tiền nhan đèn sống qua ngày, trên thực tế, chùa chiền có điền sản rộng lớn, đồng thời chùa chiền Càn Quốc không phải đóng thuế.
Mặt khác, chùa miếu còn có thể cho vay nặng lãi, đặt vào thời hậu thế, ngươi vay nợ nặng lãi không trả nổi, ngươi cứ nhây nhây, chủ nợ chưa chắc làm gì được ngươi.
Nhưng chùa chiền nơi này, dám vay nợ, nếu không trả, trực tiếp thu điền sản của ngươi, đồng thời giúp ngươi bán con bán cái.
Tài sản của chùa chiền lấy phương thức quả cầu lăn cho nên giàu có đến vậy, nói bọn chúng là xã hội đen cho vay nặng lãi đội lốt tông giáo cũng không vấn đề gì.
Đương nhiên, trước mặt lưỡi đao Yến nhân, hòa thượng trong chùa miếu vẫn rất ngoan ngoãn, còn muốn cùng Trịnh Thủ bị nói một chút Phật pháp, khi Lương Trình chém đầu hai tiểu hòa thượng về sau, các hòa thượng rốt cuộc hiểu được hàm ý, chủ động mở ra kho hàng.
Sự tình kiểu này, Trịnh Thủ bị làm rất quyết tuyệt, bởi vì hắn không có gì đáng lo lắng, Yến Hoàng và hai vị Hầu gia, đều là kẻ vô thần từ đầu tới đuôi, cho nên sẽ không sai người đi trừng phạt Trịnh Thủ bị phạm tội nhục thần.
Mà lúc này, bộ đội bắt đầu nghỉ ngơi, ngược lại chính là biến đổi kéo dài công việc.
Lúc trước Lý Phú Thắng nghe được đề nghị này của Trịnh Phàm, có vẻ hơi nhăn nhó, nhưng khoảng thời gian sau đó, lập tức trở nên miệng hiềm thể chính trực.
Trên bãi phía trước, có một đám quân đội đấu vật, lúc đấu vật không cho phép dùng khí huyết, dựa vào sức mạnh thân thể và kỹ xảo của mình ứng đối.
Bởi vì một khi sử dụng khí huyết, rất dễ dàng ngộ thương thậm chí là ngộ sát, đồng thời, đối với vũ nhân mà nói, tầm quan trọng của thể phách và khí huyết, kỳ thực ngang ngửa.
Từ xưa tới nay, chưa từng nghe nói nơi nào từng xuất hiện Võ phu cường giả có thân thể yếu nhược.
Phiền Lực lên sân khấu sau, đã liên tục hạ nốc ao tám người khiêu chiến.
Hết cách rồi, tên Phiền Lực có thân thể không khác gì thép nguội, vốn khiến người ta cảm giác chấn động vô cùng mãnh liệt, cộng thêm Phiền Lực không điểm trì độn nào, cho dù những tên giáo úy tham tướng kia lao vào, thậm chí vị tham tướng du kích Tôn Cốc Nghĩa tham gia, cuối cùng đều bị Phiền Lực ném ra ngoài.
Tiếp theo, tên cộc lốc Phiền Lực này, trong lòng móc ra một khối bánh bao không nhân lớn, ngồi xuống, vừa ăn vừa hô:
- Còn có ai!
Có thể nói, hung hăng đến rối tinh rối mù rồi!
- A Lực sẽ không lớn lối như vậy chứ?
Trịnh Phàm nhìn về phía Tiết Tam đứng bên cạnh mình.
Bởi ngày thường, Phiền Lực đều rất nặng nề ngột ngạt, không muốn biểu diễn cái gì, hôm này biểu hiện của hắn quá khác ngày thường rồi.
Tiết Tam hồi đáp:
- Chủ thượng, A Lực đây chờ ngài lên sân khấu, rồi đợi bị ngài đánh bại!
"..." Trịnh Phàm.
Trang 177# 2