Chương 353: Nhất Kiến Chung Tình, Thấy Sắc Nổi Tham!
- Chủ thượng, ngài nhanh lên sân thi đấu đi!
Tiết Tam khuyến khích nói.
- Quên đi, tất cả đều biết hắn đều là người Thúy Liễu bảo ta, nếu hiện tại ta đi tới đánh bại hắn, chẳng phải làm chuyện cười cho bọn họ.
Tiết Tam sửng sốt một chút, như có điều suy nghĩ nói:
- Đúng vậy, màn giả tạo này quá khó coi rồi!
Đúng lúc này, có một người trung niên dỡ xuống giáp trụ của mình, đi lên.
Trong lúc nhất thời, đám quân hán toàn trường phát ra từng trận hoan hô.
Người tới khiêu chiến không phải người khác, chính là Lý Phú Thắng!
- Ngạch…
Trịnh Phàm đưa tay xoa xoa sọ não Tiết Tam, có chút bận tâm hỏi:
- Phiền Lực thắng được không?
Tiết Tam lắc đầu một cái.
- Không đánh lại?
Tiết Tam trả lời ngay:
- Không phải, căn bản mà nói, trừ phi loại siêu thiên tài, bằng không ở điều kiện tương đương nhau, đại gia đều không sử dụng khí huyết, cộng thêm thân thể của A Lực vốn có ưu thế, luận kinh nghiệm chiến đấu... So với Thất đại Ma Vương chúng ta cao hơn, phỏng chừng vô cùng khó.
- Cho nên Lý Phú Thắng sẽ không đánh lại Phiền Lực?
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn đánh không lại.
Lý Phú Thắng đi tới vòng trung ương, chẳng khác gì là làm nổ bầu không khí toàn trường.
Hắn mỉm cười nhìn Phiền Lực, hỏi:
- Một thân công phu này, ngươi học từ ai vậy?
Phiền Lực lau miệng, không chút do dự mà dùng hết sức hô to:
- Theo Trịnh Thủ bị đại nhân nhà ta học được!
Nét mặc già nua của Trịnh Phàm, đỏ bừng.
- Há, thật không?
Lý Phú Thắng hơi kinh ngạc, Trịnh Phàm này, còn có cái gì hắn không biết?
Có điều, nếu lên đài, đều muốn tranh tài tranh tài, Lý Phú Thắng mở miệng đối Phiền Lực hô:
- Đến đi, chỉ cần ngươi có thể đẩy ta té xuống, ta sẽ có thưởng!
Phiền Lực đứng lên, song quyền kích đánh vào ngực mình, trực tiếp lao về phía Lý Phú Thắng.
Đây là tên cộc lộc muốn dùng một đao thử chém chủ thượng mình, cho nên hắn cũng không thật sư lưu ý thân phận của Lý Phú Thắng.
Mắt của Lý Phú Thắng hơi híp lại, cả người lủi về đằng trước, đi thẳng tới trước mặt Phiền Lực.
Phiền Lực hai tay ép xuống, giống như hai mộc chùy to lớn gõ, không chỉ sớm hiểu ý đồ của Lý Phú Thắng, đồng thời còn mượn cơ hội sớm ra tay với Lý Phú Thắng.
Lý Phú Thắng chỉ có thể đem hai tay mình đặc dọc trước người.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, nắm đấm của Phiền Lực nện trện cánh tay Lý Phú Thắng.
Thân hình Lý Phú Thắng vẫn thẳng tắp, nhưng hai chân lại bắt đầu trượt về phía sau, trượt ra ngoài bốn, năm mét.
Lý Phú Thắng thả hai tay xuống vể sau, hắn lại nhìn đại hán trước mặt, chợt phát hiện trong mắt đối phương, tựa hồ có một loại linh động khó mà phát hiện.
Lý Phú Thắng hắn chính là người chém giết trong núi thây biển máu đi ra, đã sớm luyện ra một thân công phu, nhưng đại hán trước mặt này, xét về phương diện kinh nghiệm so với mình không phong phú hơn.
Thú vị, thú vị!
Lý Phú Thắng hơi ép trọng tâm xuống, lần thứ hai vọt lên phía trước.
Khi song phương lần thứ hai rút ngắn khoảng cách, chân sau Lý Phú Thắng đạp đất.
Nhưng mà, Phiền Lực phảng phất lại một lần nữa "Nhìn thấu tất cả", trực tiếp quỳ một chân trên mặt đất.
Đó là phương thức chiến đấu không ra ngô không khoai, lúc song phương giao thủ, tại sao ngươi lại quỳ xuống?
Nhưng chỉ có bản thân Lý Phú Thắng rõ ràng, động tác của mình, lần thứ hai bị đối phương sớm nhìn thấu rồi!
Nguyên bản, mình định công kích về phía đầu hắn, nhưng đối phương quỳ một chân xuống, tương đương để mình nhảy về một phía trống!
Có điều, Lý Phú Thắng dù sao cũng là Lý Phú Thắng, song quyền hắn nắm chặt, đập thẳng xuống phía dưới đầu Phiền Lực.
Lý Phú Thắng tự tin, tốc độ của mình, hẳn nhanh hơn Phiền Lực.
Nhưng mà, Phiền Lực căn bản không để lộ ra bài, chỉ thấy hai tay hắn bỗng nhiên ấn xuống mặt đất, đem trọng tâm mình hoàn toàn ném về phía trước, đầu thuận thế đập về phía trước một cái!
Ầm!
Nắm đấm của Lý Phú Thắng còn chưa nện trên đấu Phiền Lực.
Đầu Phiền Lực đã đán vào vị trí đồng ngực của Lý Phú Thắng.
Lý tổng binh trực tiếp bị đập bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất, tuy rằng không ngã chổng vó, nhưng cũng bị một trận lảo đảo lùi về sau mới ổn định lại thân hình.
Khóe miệng Phiền Lực nứt ra, một lần nữa đứng lên, đối với Lý Phú Thắng giơ lên ngón trỏ, lắc lắc, nói:
- Ngươi so với Trịnh Thủ bị nhà ta, quá kém!
"..." Trịnh Phàm.
"..." Lý Phú Thắng.
"..." Tiết Tam.
- Ha ha ha ha ha!
Lý Phú Thắng cất tiếng cười to, hô to:
- Bên trong quân ta, lại tìm được một vị đại tướng!
Đây vốn là một biểu hiện cực kỳ rộng rãi, đã hóa giải lúng túng, cũng thể hiện phong độ, cũng coi như bảo vệ Phiền Lực.
Khi mọi người dự định đồng thời hô to vài tiếng đem bầu không khí lúng túng này đẩy đi, Phiền Lực lại lớn giọng nói lần thứ hai:
- Đánh không lại là đánh không lại, đừng nói câu gì khách sáo.
"..." Lý Phú Thắng.
Trịnh Phàm che mặt.
- Chủ thượng, nếu không được, ngài đi lên kéo A Lực về đi?
Tiết Tam đề nghị.
- Không đi, tuyệt đối không đi.
Trịnh Phàm trực tiếp từ chối.
Nếu mình đi lên về sau, Phiền Lực sẽ trực tiếp ngã xuống đất, thống khổ kêu lên:
- A, khí thế thật là mạnh, ta nhận thua!
Hoặc, càng ngu hơn, nói:
- Các hạ là ai, lại mạnh như vậy!
- A, các hạ không phải là Trịnh Thủ bị Trịnh Phàm của Thúy Liễu bảo Ngân Lãng quận sao!
Đừng cười!
Con hàng Phiền Lực kia có khả năng nói như vậy đấy!
Tiết Tam cũng rơi vào tình huống khó xử, Phiền Lực do hắn khuyến khích đi lên, mục đích là vị tạo điều kiện cho chủ thượng tinh tướng một chút, nhưng đảo đi đảo lại, thành kéo cừu hận rồi.
- Người mù đâu?
Trịnh Phàm hỏi.
Nếu người mù Bắc ở đây, có thể dùng lực lượng tinh thần câu thông, nói với Phiền Lực vài câu, vấn đề có thể giải quyết rồi!
- Ngạch, không biết, hình như hắn mang vợ hắn đi ngắm phong cảnh rồi.
- Ngắm phong cảnh.
Trịnh Phàm hơi kinh ngạc.
- Hừm, giống trước kia, đầu tiên kết hôn sau đó chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.
Trong lời nói Tiết Tam mang theo vị chua nồng đậm.
Vừa nghĩ đến cái chân dài kia, Tiết Tam còn hận đến nghiến răng.
Có điều, đây chỉ là đố kỵ đơn thuần mà thôi, Tam gia vẫn có phẩm cách, không đến nỗi động tâm tư với vợ bằng hữu mình.
Mà lúc này, trên Tương Tư phong.
Người mù ngồi ở chỗ đó, cầm trong tay đàn nhị hồ của hắn.
Bên cạnh người mù Bắc có một tên lính quèn ngồi bên cạnh.
- Phu quân, ngươi tin tưởng nhất kiến chung tình không?
Người mù Bắc thật muốn hồi đáp:
Ngươi mù?
Có điều ngẫm lại cũng thoải mái rồi.
Bởi người mù Bắc tuy mù, nhưng tuổi tác hắn không lớn, bằng không lúc trước trong Hổ Đầu thành, vị phu nhân tuần giáo úy kia, cũng không đến nỗi thường thường mời hắn giúp giải quyết khó khăn.
Nghiêm ngặt về mặt ý nghĩa mà nói, Thất Đại Ma Vương thêm một chủ thượng, tổng cộng tám người, A Minh cùng Lương Trình, đều mang phong cách khác nhau, người mù Bắc thuộc loại người có tính cách trầm ổn nội hàm.
Nhưng cả ba đều có điểm chung, ba người này đều rất tuấn tú.
Khả năng bởi mấy ngày nay vẫn đang hành quân, sinh hoạt không khỏi khô khan một ít.
Khả năng nữ tử này thông minh, nàng có thể bình tĩnh tiếp thu sắp xếp của gia tộc, nhưng nàng cũng hi vọng, tình cảm của mình, có thể càng tốt đẹp hơn, có thể được tô điểm hơn.
Quan trọng nhất chính là, mấy ngày nay ở chung, nàng xác nhận vị phu quân này của mình…. Rất có mùi vị!
- Tất cả nhất kiến chung tình, đều gặp sắc nảy lòng tham.
"..." Nguyệt Hinh.
Trang 178# 1