Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 355: Tới Biện Hà!

Chương 355: Tới Biện Hà!



- Trịnh Thủ bị!
- Có mạt tướng!
- Ngươi là thiên tài, ta lại là người vụng về.
- Đại nhân, cái này…
- Nhưng người thông minh, yêu thích đi đường tắt, cho rằng thiên địa vạn pháp, đều có đường tắt đi ra, bình thường sẽ quên chân phải đạp đại địa. Thân là quân nhân, tự nhiên có thể thu được loại khí thế kia, mà trên người Trịnh Thủ bị, ta lại không nhìn thấy.
Trịnh Phàm nghe vậy, thân thể rùng mình.
Đây cơ hồ nói mình "Rất sợ chết" rồi.
- Ta từng nghe Thanh Sương chỉ điểm người khác nói, Võ giả nên có một loại khí thế quyết chí tiến lên, Nho gia nuôi chính là Hạo Nhiên Chính Khí, Đạo gia nuôi chính là Thiên Địa chi khí, Thuật sĩ nuôi chính là Phương Ngoại chi khí.
- Đây là lời… Thanh Sương đại nhân nói?
- Đúng vậy, ta chỉ thuật lại lời hắn thôi, cũng không biết những lời này có tác dụng gì đối với ngươi không, nhưng nếu là thiên tài, hẳn luôn có một ít liên hệ.
Trịnh Phàm đơn gối hướng Lý Phú Thắng quỳ xuống, chắp tay nói:
- Đa tạ Quách đại nhân chỉ điểm!
Không gọi Lý Phú Thắng, mà gọi chính là Bản họ hắn, chuyện này có ý mang theo một loại tôn trọng, bởi người ta chỉ điểm ngươi những thứ này, kỳ thực đã tính bằng nữa chữ Thầy rồi!
- Kỳ thực, dưới cái nhìn của ta, làm Võ phu thoải mái hơn, không cần nghĩ tới quá nhiều thứ, cũng không cần đi tính toán quá nhiều, trong đầu duy nhất cần nghĩ tới, là làm sao đánh chết đối thủ của mình. Con người nghĩ càng ít, giống như con ngựa giảm đi phụ trọng, ngược lại có thể giúp nó đi nhanh hơn, xa hơn.
- Mạt tướng thụ giáo!
- Được rồi, đứng lên đi, quỳ thì quỳ, nhưng chớ giống đám văn nhân kia, làm nhiều lễ nghi như vậy làm gì. Lý Báo trận này, như phát điên, ta còn thực sự cảm thấy có chút xin lỗi lão huynh đệ này rồi!
Lý Báo liên tiếp mấy ngày đều suất quân chủ động khai chiến, càng đánh càng khó đột phá, càng đánh càng bị vây quanh càng sâu, trước tiên không nói tổn thất, nguyên bản muốn tiến lên như thường lại bị Lý Báo chủ động biến thành "Gậy ông đập lưng ông".
Đương nhiên, bởi vậy Lý Báo đã hấp dẫn phần lớn binh mã kinh kỳ Càn Quốc.
Tuy hắn vẫn mang, tuy hắn vẫn rất khó chịu…. Nhưng hắn vẫn nhìn thấu tính toán của Lý Phú Thắng, chủ động lựa chọn phối hợp!
Đây chính là quân nhân, đây chính là Trấn Bắc quân thời kỳ này, bởi vì bọn họ có một cùng chung mục tiêu, giống sơ đại Trấn Bắc Hầu lập xuống lời thề.
Dù cho Trịnh Phàm, từ chỗ Lý Phú Thắng biết được dộng thái của Lý Báo về sau, cũng không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
So với những Tổng binh Trấn Bắc quân này, Trịnh Phàm chân tâm cảm giác mình, cách cục thật nhỏ, thật bẩn...
Bọn họ đều không nghĩ đi bảo tồn thực lực, thậm chí sẽ vì đại cục suy nghĩ, đi chủ động hi sinh lợi ích của mình.
Đối với những quân đầu lĩnh kia, không có đồ vật gì quý giá hơi đám binh mã dưới trường mình.
- Ai, có thời điểm ta kỳ thực cũng rất vui mừng, lúc trước ta đem ngươi đến chỗ này, bằng không ngươi phỏng chừng đến chỗ Lý Báo ngốc kia rồi!
Đặt xuống Trừ Châu thành, tương lai chỗ tốt trước tiên không đề cập tới, riêng phần quân nhu tiếp tế, quả thực quá đầy đủ, phải biết bản thân Trừ Châu thành chính là trụ sở hậu phương chính là Tam biên Càn Quốc.
Trừ bỏ đánh Tổ Đông Thành kia, một nhánh quân đội Lý Phú Thắng này cho tới bây giờ, kỳ thực đều rất thanh nhàn.
- Lý Báo đại nhân, thâm minh đại nghĩa.
Đây là than thở phát ra từ chân tâm.
Lý Phú Thắng cười cợt nói:
- Cũng không thể để con báo ngốc kia thật sự đánh hết người, bằng không ngày sau gặp mặt không tốt!
Lý Phú Thắng liếm môi một cái, trong mắt xuất hiện huyết quang quen thuộc kia.
- Không tiếc bất cứ giá nào, vọt tới thành Thượng Kinh, để đám Triệu quan gia Càn Quốc biết… Yến nhân ta thế nào!

Thành trì cổ đại, kỳ thực bỏ một số ít địa phương loại "Một người giữ quan vạn người phá" kia, kỳ thực loại thành trì kẻ địch gần như không thể công phá được, gần như không có.
Hiện thực không giống như game online có hệ thống qua ải gì đó.
Cho nên thường thường sẽ cho người ta một loại cảm giác, tòa thành này ở đây, kẻ địch không vào được, phải chết dập dưới tường thành.
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, đồng thời để đảm bảo chắc chắn hơn, trong chiến tranh cổ đại thường thường xuất hiện tình cảnh đại quân song phương quanh xung quay một tòa thành, bao vây cô lập tòa thành đến khi đối phương nhận thua mới thôi.
Trong lịch sử đời trước của Trịnh Phàm, dân tộc du mục phương Bắc xuôi nam, kỳ thực không khó, chỉ cần vương triều Trung Nguyên rơi vào trình trạng suy sụp, mất đi dã chiến, hoặc năng lực càn quét ngoại quân, tường thành tuy dài như vậy, nhưng chỉ cần tùy tiện phá một chỗ cũng có thể đi vào rồi.
Giống hiện tại, Thượng Kinh Càn Quốc cách đám người Lý Phú Thắng một đoạn này, thành trì ven đường gì, quân trại gì, cửa ải gì, không cần nhìn!
Hoặc là, các ngươi ra khỏi thành chiến với bọn ta, hoặc là co bên trong không đi ra, để lão tử tiếp tục thâm nhập sâu!
Cho nên nghiêm ngặt về mặt ý nghĩa mà nói, nếu như ngươi hoàn toàn không muốn đường lui, không muốn quên nhà mà nói, tự nhiên không tồn tại thành trì nhất định phải công phá mới có thể đi qua.
Đêm đó, Lý Phú Thắng tự mình chém giết ba tên tù binh Càn quân, mệnh lệnh ba tên kỵ sĩ, đem đầu ba người này treo lên trên trường thương, đi dạo toàn quân.
Lập tức, Lý Phú Thắng rút đao hướng nam, nhắm thẳng vào Thượng Kinh!
Một hồi, màn tập kích không kém lần trước Thiết kỵ Đại Yến xuyên qua Tam biên Càn Quốc, lần thứ hai xuất hiện!
Bởi vì Lý Báo cực kỳ ra sức, hấp dẫn phần lớn hỏa lực, thậm chí các tướng lĩnh Càn Quốc tựa hồ còn dự định ăn toàn bộ nhánh quân Lý Báo, cho nên vẫn không biết trước mắt Lý Phú Thắng có một lỗ trống rất lớn.
Ba ngày liên tục hành quân, dọc theo đường đi, chỉ cần có quân đội dám ngăn cản trước, trực tiếp quân đi đánh tan, đại bộ đội vẫn duy trì thế hành quân nhanh chóng.
Đây là một loại hành quân không thèm nếm xỉa, không để lại đường lui, thậm chí là một loại tiến quân của dân cờ bạc đánh bạc, không tiếc đem toàn quân mình và Lý Báo không tiếc vào lòng địch.
Rốt cuộc, sau ba ngày, gót sắt Yến quân đã đi đến một bên Biện hà!
Nơi này, nguyên bản là một bến đò, chỉ bởi nguyên nhân mặt sông đóng băng, cho nên tạm thời thuyền không cách nào thông hành, có điều, cạnh bến đò khẳng định có thành trấn, cho nên nơi này không ít miệng người, cộng thêm đánh trận phía trước, nơi này khả năng trở thành một vị trí di chuyển then chốt.
Thanh âm gót sắt cuồn cuộn, thức tỉnh ánh bình minh yên tĩnh, tiếp theo chính là tiếng hét chói tai kinh hoàng của Càn nhân, bên kia bờ sông, nhất thời tan tác thành một mảnh.
Yến nhân đến rồi, Yến man tử đến rồi, Yến cẩu đến rồi!
Trịnh Phàm cười trên lưng ngựa, Trịnh Phàm bỗng nhiên nhại lại đứa trẻ, hai tay đặt trên mép, đồng thời hô lớn:
- Chạy mau, Yến cẩu đến rồi!


Trang 179# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất