Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 356: Ngũ Đại Kiếm Khách?!

Chương 356: Ngũ Đại Kiếm Khách?!



Biện hà chính là kênh đào năm đó Càn Quốc tiêu tốn nhân lực và vật lực to lớn đào bới, đương nhiên trên danh nghĩa vì mở kênh đào, nhưng cân nhắc đến lúc đó Càn Quốc đang đứng dưới áp lực quân sự kinh khủng của Yến Quốc, cho nên mục đích thật sự của việc đào kênh đào này, kỳ thực đã không cần nói cũng biết rồi.
Ban đầu con kênh đào này từng khiến mấy lần vỡ đê đổi dòng, khiến bách tính phụ cận chịu nhiền tai họa, nhưng những năm gần đây, kênh đào này ngược lại được quy củ hơn nhiều, mượn ưu thế tiếp giáp thành Thượng Kinh, cho nên tạo thành một chỗ giao thông then chốt phồn vinh.
Biện hà có nhánh sông có thể tiến thẳng vào Thượng Kinh, năm đó Thứ Diện tướng công bình định phản loạn Tây nam về sau, chính là đi thuyền vào thành Thượng Kinh, hai bên bờ sông được bách tính Thượng Kinh lấp đầy, mọi người tranh nhau đi ra ngắm phong thái của Thứ Diện tướng công.
Ở Càn Quốc, Đông Hoa Môn xướng danh, đó là thời điểm huy hoàn nhất của đời người ngươi, mà có thể thu được tư cách đi quan thuyền tiến vào Thượng Kinh, đây chính là đỉnh phong của cuộc đời ngươi.
Thứ Diện tướng công lần kia rốt cuộc hơi xa xôi, trong ấn tượng của bách tính trong kinh thành, khoảng cách hai lần gần nhất chính là, năm năm trước Tư Mã tướng công được ba đạo Thánh chỉ triệu hoán, nhận được tư cách đi thuyền vào Thượng Kinh.
Vị Tư Mã tướng công truyền kỳ này, thửa nhỏ mệnh danh là thần đồng, năm đó hắn đi Sở Quốc du lịch từng chém qua Hắc xa tại Hắc đầm cứu giúp bách tính, thời tráng niên vào chốn quan trường an tâm viết sách.
Văn nhân, quan chức, bách tính, tự nhiên đem hai con đường ven sông chen đến ruồi còn không lọt, chính vì tận mắt nhìn thấy vị Tư Mã tướng công này.
Có điều, Tư Mã tướng công lần thứ hai vào kinh, lúc đó dù sao cũng hơn năm mươi tuổi, màu da rất đen, mà bụng phệ, không hề giống người đọc sách, càng giống binh già hơn.
Riêng điểm này thôi đã không phù hợp với thẩm mỹ của bách tính Thượng Kinh rồi.
Bách tính nơi này, tầm mắt tự nhiên cao nhất.
Chân chính gây nên náo động lớn nhất, vẫn là ba năm trước, Kiếm Thần Bách Lý Kiếm Càn Quốc nhận chiếu quan gia, vào kinh.
Kiếm Thần, Kiếm Tiên, Kiếm Thánh.
Một thanh kiếm, một bình rượu, tiếu ngạo thiên hạ!
Hơn nữa tuổi tác Bách Lý Kiếm, tuy không tính nhỏ, nhưng không tính lớn, một ngày kia, hắn toàn thân áo trắng hông đeo trường kiếm, vào kinh, triệt để làm nổ bầu không khí thành Thượng Kinh.
Bách tính mỗi thời đại đều có ít truy cầu, mọi người cũng hầu như không tự chủ đặt một ít hi vọng của mình trên người khác, ảo tưởng một ngày nào đó mình cũng có thể như hắn.
Một ngày kia, quan gia tự mình xuất cung, đến dưới cầu Ngọc Long nghênh Bách Lý Kiếm rời thuyền.
Đến nay, một màn ngày đó vẫn được bách tính Thượng Kinh ngồi cùng nhau lấy làm đề tài nói chuyện say sưa.

- Ba năm này, sư phụ, ta nhớ thời điểm ngươi cũng có thể từ nơi này lên thuyền một đường tiến vào Thượng Kinh, ai!
Tiểu kiếm đồng tay cầm lá trà bỏ vào miệng nói.
Trước mặt kiếm đồng kia, có một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm ngồi, nam tử này đầy tóc dài, đi cuốc gỗ.
Lúc này, trước mặt nam nhân kia có một bình rượu gạo, hắn từng điểm từng điểm cẩn thận từng li từng tí một uống.
Sống nơi này rất khó, giá cả tại Thượng Kinh rất đắt, riêng rượu gạo thôi đã đắt hơn bên ngoài gấp đôi.
Nơi này vẫn còn chưa tính bên trong kinh thành, mà chỉ là một cái bến đò.
- Đi đi, sư phụ ta sẽ không ngửi bước chân sau của Bách Lý Kiếm, hắn đã ngồi qua thuyền, sư phụ ta vốn không lạ gì!
- Sư phụ, nhưng ta muốn ngồi thuyền.
Tiểu kiếm đồng oan ức lắp bắp nói.
- Ngồi thuyền gì, đướng sông này đã kết băng, làm sao ngồi được?
Nam tử cầm bầu rượu lên, lại nhấp một miếng.
Lúc để bầu rượu xuống, ánh mắt đảo qua bốn phía, theo lý thuyết, trong ngày đông, đặc biệt mấy ngày nam Biện hà kết băng, trên những bến đò này sẽ cô quạnh không ít, nhưng gần đây trên phía bắc xuất hiện chiến tranh, lưu dân tránh né chiến loạn có thể nói như làn sóng này nối làn sóng khác tới, cho nên cho dù ngày thường thuyền liên tục tới, chưa chắc nhiều người đi lại như hiện tại.
Có người nói, ngày hôm trước Yến nhân từng tới tấn công Tây Phong độ, cách nơi này tầm, bảy mươi, tám mươi dặm, có điều đều bị quan binh đẩy lui rồi.
Quan gia vì hành động lần này còn phát thường tiền tài, khao thưởng tam quân.
Nghĩ đến cũng thú vị, Yến cẩu đã giết đến Biện hà, những binh lính kia còn không thấy ngại cầm bạc thường. Phi! Triều đình nuôi không lũ rác rưởi các ngươi.
Rượu gạo, tất nhiên uống không say, nhưng vị kiếm khách họ Viên này được xưng là Càn Quốc đệ nhị kiếm lại đủ bạc để mua đủ rượu uống say, cho nên chỉ có thể làm bộ mình đang say.
- Sư phụ, ta còn chưa ăn no.
Tiểu kiếm đồng đã đem đồ ăn nhau của sư phụ chén sạch, nhưng tiểu tử choai choai ăn vỡ lão tử, điểm ấy làm sao lấp đầy bụng tiểu tử kia được?
- Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi.
Viên Chấn Hưng không cao hứng vỗ bàn một cái, sau đó lấy ra chín đồng tiền lớn.
- Lão bản tính tiền!
Hắn lập tức tiêu sái đứng dậy, đi ra quán rượu nhỏ, phảng phất mình lưu lại một thỏi bạc lớn mà tiêu sái rời đi không cần tiều thừa lại.
Tiểu kiếm đồng chỉ có thể hơi dẩu miệng, đứng dậy, nhảy xuống băng ghế dài, theo sư phụ mình đi về phía trước.
Trên lưng tiểu kiếm đồng kia, cõng ba thanh kiếm.
Dọc theo đường đi tiểu kiếm đồng từng nhiều lần khuyên bảo sư phụ mình bán một thanh kiếm đi, tốt xấu gì đổi lấy tiền cho hai thầy trò ăn ngon mấy bữa, nhưng sư phụ hắn không chịu.
Nguyên nhân sư phụ không chịu chính là, hắn nói cần nhịn thêm, hắn đám nhà giàu làm gì có kiến thức? Kiếm của mình, bán cho bọn họ, quả thực người tài giỏi không được trọng dụng.
Có điều, tiểu kiếm đồng biết nguyên nhân chân chính là, sư phụ ghét bỏ kẻ giàu ở nông thôn bùn xỉn keo kiệt, cho muốn đến chỗ Thượng Kinh bán kiếm giá cao hơn.
- Sư phụ, ta đói!
Tiểu kiếm đồng lại hô.
- Ngươi là quỷ chết đói đầu thai!
Viên Chấn Hưng chửi đểu nói.
Hắn kỳ thực cũng đói bụng, bị kiếm đồng gọi như vậy, thì càng đói bụng.
- Sư phụ, tên Bách Lý Kiếm kia có thể làm sư phó của thái tử, ngươi không phải là Càn Quốc đệ nhị kiếm sao, tại sao không thể tìm Thế tử Vương gia nào đó làm sư phụ?
Cứ như vậy, chúng ta tự nhiên có cơm no để ăn rồi!
- Đi đi đi, dựa vào cái gì Bách Lý Kiếm hắn có thể làm sư phụ Thái tử, mà sư phụ ta phải đi dạy Thế tử Vương gia? Sư phụ ta làm gì chênh lệch với Bách Lý Kiếm?
- Không phải kém hơn sao.
Tiểu kiếm đồng rất trái lương tâm nói.
- Nói thế nào đây, sư phụ ngươi cũng là một trong Ngũ đại kiếm khách đương thời, nói chung phải giữ danh dự chứ!


Trang 179# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất