Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 357: Ba Kiếm Phá Băng!

Chương 357: Ba Kiếm Phá Băng!



Tiểu kiếm đồng rõ ràng, đương đại kỳ thực là tứ đại kiếm khách.
Sở dĩ sư phụ hắn nói Ngũ đại kiếm khách, bởi vì sư phụ hắn đối với xưng hô Tứ đại kiếm khách, cực kỳ bất mãn.
Nhớ năm đó, võ lâm mới ra Kiếm Khách bảng, Tổng binh Lý Lương Thân Trấn Bắc quân chiếm một, Kiếm Thánh Tấn Quốc là một, Bách Lý Kiếm Càn Quốc chiếm một cái.
Sư phụ hắn bản cảm thấy, vậy còn kém một cái, hẳn dành cho mình chứ?
Nhưng ai biết, bởi câu nói kia của Kiếm Thánh Tấn Quốc kia, vị Tạo Kiếm Sư mà chưa ai thấy chân chính dùng kiếm lại là người thứ tư!
Vì vậy, sư phụ hắn buồn bã ủ rũ rất nhiều năm.
Kỳ thực, tiểu kiếm đồng biết, đừng xem hiện tại hai thầy trò sống thảm hại đến vậy, năm đó tiếng tăm sư phụ hắn thật sự không thua kém gì, do đủ loại nguyên nhân, đám người Võ Lâm vẫn thích kiểu tứ đại quốc một nhà chiếm một cái, Càn Quốc đã có Bách Lý Kiếm, không thích hợp xuất hiện ngưới thứ hai.
Xưng hô Càn Quốc đệ nhị kiếm này, sư phụ hắn cũng không thích, kiếm khách, trong lòng tự có lòng truy cầu đỉnh cao, ai nguyện ý đứng thứ hai?
Mà càng lúng túng chính là, rõ ràng tuổi tác của sư phụ hắn gần như Bách Lý Kiếm, nhưng trên đầu gió Võ Lâm Càn Quốc, mấy năm qua sư phụ hắn bắt đầu bị đặt với những kiếm khách trẻ tuổi mới nổi kia.
Tỷ như vị Xích Tử chi tâm Trần Đại Hiệp, Quỷ Kiếm, Hạ Hàng Quý Phi Kiếm vân vân.
Sư phụ hắn thường cảm khái, giang hồ quả nhiên một đời không bằng một đời, nhìn một đám người mới lấy pháp danh, quả nhiên một đám ngốc đặt tên.
Lúc đói bụng hai thầy trò vừa mới đi ra khỏi cửa hàng trên bến đò, bờ sông bên kia truyền đến từng trận tiếng vó ngựa!
Bách tính nơi này có thể nói trăm năm qua đều chưa trải qua chiến tranh, cho dù năm đó Thái Tông Hoàng Đế bắc phạt thất bại, Yến nhân vẫn chưa đánh tới nơi này.
Chỉ là lần này, tin tức Yến nhân liên quan đến Yến nhân xuôi nam truyền đến, bọn hắn trước còn cảm thấy có chút không chân thực, nhưng khu vực Tây Phong Độ Khẩu cách nơi này không xa có Yến nhân tấn công đến, lúc này người ta mới cảnh giác lên.
Mẹ nhà nó! Yến nhân sắp đánh đến trước mặt rồi!
Tâm tình khủng hoảng, kỳ thực vẫn lan tràn, đang ấp ủ, một làn sóng rồi lại một làn sóng nạn dân mang đến không chỉ là từng cái miệng gào khóc, từng cái miệng đói ăn, mà còn mang đến hết tầng này đến tầng hoảng sợ khác.
Rốt cuộc, có người tò mò hướng sông bờ bên kia nhìn xung quanh, phát hiện sông bờ bên kia lít nha lít nhít kỵ binh mặc hắc giáp.
- A a a a a a a, Yến cẩu đến rồi!
Bách tính phụ cận bến đò, mọi người cùng nhau gào khóc, rít gào lên, bắt đầu chạy trốn.
Nguyên bản nơi này chỉ có một nhánh Cấm quân đóng giữ, nhân số không nhiều, chỉ có bốn, năm ngàn người, nhưng trước bị điều đi rồi, lúc này bến đò này có thể nói không hề đề phòng.
Mặt sông còn đóng băng, Yến nhân chẳng phải xung phong giết tới rồi?
- Sư phụ!
Tiểu kiếm đồng nhìn sư phụ mình.
Viên Chấn Hưng thổi một hơi, rất dùng sức, đáng tiếc vẫn không thổi bay tóc mái đã bị bẹp trên trán dầu mỡ.
- Nghe nói, hồi trước Bách Lý Kiếm đi qua Yến Quốc, đáng tiếc vô tích sự.
- Sư phụ, không được kích động.
Tiểu kiếm đồng khuyên bảo nói:
- Mau chóng ôm ta chạy đi!
Viên Chấn Hưng lắc đầu một cái, nói:
- Theo ta, ngươi vẫn không vui, vi sư biết, luôn cảm thấy ngươi không được như kiếm đồng nhà khác, trải qua tháng ngày tiêu sái.
- Không có! Sư phụ, chớ đem chuyện trồng trên người ta, ta không muốn chết, cũng không muốn nhìn ngươi đần độn đi ngăn Yến nhân, hiện tại ngươi lập tức ôm ta chạy đi!
Viên Chấn Hưng tự nhiên nói:
- Bách Lý Kiếm đi Yến Quốc một chuyến, nhưng vô tích sự, hôm nay bất kể thế nào, ta cũng phải làm chút gì, chỉ cần làm được, có thể chứng minh ta càng lợi hại hơn Bách Lý Kiếm.
- Sư phụ, đầu óc người gặp sự cố rồi!
Viên Chấn Hưng đưa tay, tiểu kiếm đồng lùi về sau.
- Sư phụ, ngươi muốn chết, nhưng ta không muốn chết! Người ta còn nhỏ, ta còn chưa hường qua tư vị nữ nhân đâu!
- Chẳng có gì to tát!
- Trước đó vài ngày sư phụ ngươi tiến vào màn đỏ, đem lộ phí cuối cùng của chúng ta dùng hết rồi, hại chúng ta đói bụng lâu như vậy!
Nét mặt già nua của Viên Chấn Hưng hơi đỏ lên.
- Sư phụ, chớ ngu, chúng ta trốn đi.
- Ngoan, nghe sư phụ một lần thôi!
Lòng bàn tay Viên Chấn Hưng tìm tòi, lấy một thanh kiếm trên lưng tiểu kiếm đồng, cầm trong tay.
Lập tức, Viên Chấn Hưng bắt đầu đi về phía bờ sông bên kia.
Tiểu kiếm đồng khóc lóc đi theo sau lưng hắn, không ngừng chửi rủa, nhưng vẫn không rời không bỏ.
Bởi vì chỗ mắt cá chân tiểu kiếm đồng bị trói bằng một sợi tơ, mà đầu một sợi tơ khác thì quấn vào giữa ngón tay Viên Chấn Hưng.
- Sư phụ, ngươi là súc sinh, ngươi không phải người!
- Sư phụ, ngươi đáng chết!
- Sư phụ, ngươi cái tên khốn kiếp!
- Vi sư để ngươi tận mắt thấy, rốt cuộc ai là kiếm khách đệ nhất Càn Quốc!
Viên Chấn Hưng tự nhiên nói.
Bờ bên kia, Yến nhân đã phái người thăm dò độ dày của băng.
Viên Chấn Hưng nhún mũi chân, trong lúc nhất thời, cả người phi thân nhảy lên, hạ xuống mặt sông.
- Kiếm khách Càn Quốc Viên Chấn Hưng ở đây!

- Là cao thủ.
Trịnh Phàm mở miệng hỏi Lương Trình bên cạnh.
Lương Trình gật gù.
Đối phương có can đảm một người che trước mặt gót sắt, cộng thêm đối phương vừa mới triển khai khinh công, chứng minh đối phương căn bản không phải kẻ ngu si gì.
Hình tượng lôi tha lôi thôi, rất phù hợp với nhân vật cao thủ Võ Lâm.
Trịnh Phàm có chút bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ não, rất lúng túng chính là, bởi để tăng tốc độ đại quân, cho nên đại quân phải chia nhỏ người, vì vậy hiện tại đại quân đang nằm ở một loại trạng thái phân ly.
May mắn thế nào, một đội nhân mã của Trịnh Phàm lại thành đội nhân mã đầu tiên đến Biện hà.
Tuy nói binh mã tiếp theo đang không ngừng chạy tới, nhưng đến lúc này, ngươi không thể xấu hổ để người ta lên đánh, mình lui về sau chứ?
Võ giả thế giới này, Trịnh Phàm chưa từng thấy đồng thời thời chưa từng nghe nói có cường giả có thể dời non lấp biển, ngược lại hắn tận mắt chứng kiến qua Sa Thác Khuyết Thạch dưới số lượng đông đảo kỵ binh vây quét ngã xuống.
Nhưng Trịnh Phàm thật sự lo lắng đối phương là một tên tương tự Sa Thác Khuyết Thạch, cái này sẽ khiến hắn đau lòng phải dùng bộ hạ mình đi dây dưa hắn đến chết.
Kiếm trong tay Viên Chấn Hưng trực tiếp đâm vào tầng băng dưới chân.
Sau một khắc, hai kiếm trên lưng tiểu kiếm đồng kia cũng bay lượn lên, rơi bên người Viên Chấn Hưng.
Vù! Vù!
Ba thanh kiếm đồng thời đâm vào trong mặt băng.
- Lên!
Viên Chấn Hưng quát khẽ một tiếng.
Trong lúc nhất thời thôi phát kiếm khí, tầng băng bắt đầu vỡ vụn lan ra.
Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc...
Lấy Viên Chấn Hưng làm điểm ban đầu, tầng băng gần trăm mét hai bên trực tiếp nứt ra, lộ ra nước đá bên trong.
Ba kiếm phá băng, ngăn trở ngàn vạn Thiết kỵ!
Ba thanh kiếm của Viên Chấn Hưng vẫn trôi nổi trước người hắn, trên ba thanh kiếm, kiếm khí tiếp tục vờn quanh, tuy rằng ngực hơi thở nhẹ, nhưng toàn bộ trên thân lại bốc lên hơi nóng, mà dơ bẩn trên người lúc trước, phảng phất được cọ rửa không ít, thật sự có mùi vị xuất trần.
Bên kia bờ sông, Phiền Lực hơi mờ mịt nhìn về phía mặt sông bị kiếm khí làm vỡ ra.
Hắn đưa tay sờ sờ mũ giáp trên đầu mình, nói:
- Bọn ta làm sao qua nổi sông?


Trang 180# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất