Chương 358: Kiếm Tốt, Nhiều Tiền
Trịnh Phàm cầm mã tấu của mình gõ gò trên sọ não Phiền Lực, tức giận nói:
- Hắn ngốc hay ngươi ngốc, đi làm đông lại 200 mét băng, không phải có thể qua sông tự nhiên sao?
Nói xong, Trịnh Phàm vừa nhìn về người mù, vừa nói:
- Người mù, ngươi nói xem, kiếm khách Càn Quốc đều có bệnh não hay sao, rõ ràng toàn bộ sông đều đóng băng, hắn lại cảm thấy phá chừng trăm mét băng đã đủ khiến chúng ta không cách nào qua sông?
Người mù Bắc gật gù, dù lấy sự thông minh của hắn, cũng không cách nào phân tích ra dụng ý của tên kiếm khách Càn Quốc mạnh mẽ kia.
Động tác này, thật khiến người ta không tìm được manh mối, không chỉ lãng phí đại lượng kiếm khí, mà tác dụng đưa tới, có thể nói gần như không đáng kể.
- Chủ thượng, có lẽ đây chính là giang hồ đi.
- Giang hồ?
- Đúng, bởi vì chỉ có giang hồ, mới bồi dưỡng được ra được nhiều kẻ vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu như vậy.
- Ha ha!
Trịnh Phàm cười giơ tay lên, bốn phía hơn một nghìn kỵ sĩ giương cung lắp tên, nhắm ngay Viên Chấn Hưng đang một chân đạp trên mặt sông.
Viên Chấn Hưng thản nhiên mà đứng, ba thanh kiếm gia trì bên cạnh, dưới kiếm trận, hắn không sợ hãi chút nào.
Hôm nay, hắn muốn trên Biện hà trước thành Thượng Kinh, ngăn lại Yến nhân, để Càn nhân có được thời gian gấp rút bố trí tiếp viện.
Hôm nay, hắn cảm giác mình rất tiêu sái, chỉ là, Trịnh Phàm dứt khoát không hạ lệnh bắn cung về phía hắn.
Mà ánh mắt của hắn nhảy qua Viên Chấn Hưng, nhìn về phía tiểu kiếm đồng mặt khổ sở đang khóc thút thít bên bờ bên kia.
- Bắn hắn!
Tất cả kỵ sĩ dưới trướng đều sững sờ, đồng thời còn có Viên Chấn Hưng đang ngây người nổi trên sông băng.
Tiểu kiếm đồng trực tiếp trợn mắt rồi.
- Bắn!
Trong lúc nhất thời, mũi tên gào thét mà ra, thẳng hướng tiểu kiếm đồng kia.
- Yến cẩu, súc sinh!
Viên Chấn Hưng mắng to một tiếng, không lo được rút ra hai thanh kiếm khác, chỉ có thể kịp cầm một thanh kiếm trong kiếm trận, cả người bay vọt hướng về phía bờ bên kia.
Thời khắc này, hắn thoát ly tất cả phòng ngự lúc trước tự bố trí.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!!!!!!!!
Mũi tên dày đặc chen lẫn khí thế cực kỳ đáng sợ phóng tới, Viên Chấn Hưng lấy một thanh kiếm đem mũi tên quét gãy.
Tình cảnh này, để Trịnh Phàm nhìn có chút tặc lưỡi, trong lòng thầm nói sau này mình nên nuôi một ít binh mã, hoặc nghĩ trăm phương ngàn kế để cho mình trở nên càng mạnh hơn, đồng thời để cho các Ma Vương trở nên mạnh mẽ hơn một chút, bằng không loại cao thủ này thật sự tới muốn lấy mạng người, nếu mình không cẩn thận, chỉ sợ phải lật xe.
Chỉ là, nhân lực có hạn, Viên Chấn Hưng vội vàng trở về giúp, hơn nữa còn phải bảo vệ tiểu kiếm đồng phía sau, bản thân mất đi thời cơ cứu vãn mình.
Phốc!
Một mũi tên bắn trúng cánh tay của Viên Chấn Hưng, thân hình hắn lảo đảo một trận, tiếp theo, lại có mũi tên bắn trúng chân trái Viên Chấn Hưng, để hắn quỳ sát xuống.
Phốc! Phốc! Phốc!
Lại thêm mấy mũi tên bắn trúng Viên Chấn Hưng, trực tiếp bắn Viên Chấn Hưng thành con nhím.
Rốt cuộc, mũi tên không còn hạ xuống, Yến nhận bắt đầu chia binh hướng đông tây chuẩn bị qua sông.
Viên Chấn Hưng có chút uể oải mà nhìn tiểu kiếm đồng dưới thân mình, yếu ớt nói:
- Ta tự nhiên cảm giác… Mình hơi ngu đây…
Tiểu kiếm đồng ở phía sau ôm eo Viên Chấn Hưng, khóc rống lên, mắng:
- Sư phụ, ta đã sớm nói mà, đầu óc ngươi thật có vấn đề!
Hôm nay, trên bến đò này, Càn Quốc đệ nhị kiếm khách… Xong!
…
Yến quân bắt đầu qua sông, Trịnh Phàm là nhóm đầu tiên qua sông, Lương Trình vừa bố trí đồn kỵ đi ra ngoài mở rộng phạm vi cảnh giới, vừa thu chỉnh nhân mã tiến hành phòng ngự, đồng thời còn phân ra một nhóm người đi bến đò nơi đó dỡ nhà phá làm ván gỗ.
Qua sông băng có độ nguy hiểm không nhỏ, tuy nói mặt sông vẫn tính rắn chắc, nhưng tiếp theo có rất nhiều binh mã qua sông, vì phòng ngừa trường hợp xấu nhất, cho nên trước tiên vẫn phải tạm thời dựng một cái cầu.
Tác dụng chính của quân tiên phong chính là gặp núi mở đường, gặp nước xây cầu.
Tất cả tất cả, đều do Lương Trình an bài xuống, ngay ngắn rõ ràng, Trịnh Phàm lại mang theo mấy tên thủ hạ đi đến vị trí Viên Chấn Hưng chết.
Đầu óc cái tên này không bình thường, điểm này, không chỉ Trịnh Phàm cho rằng như vậy, ngay cả chư vị Ma Vương cũng công nhận rồi.
Rõ ràng một thân thực lực không tệ, nhưng tác dụng đưa đến, đơn giản chỉ phá một ít băng, tiện thể lãng phí, tiêu hao một ít mũi tên của Yến quân.
Còn những mũi tên này, Yến quân thật sự không thiếu, nhánh quân đội này của Lý Phú Thắng xuôi nam, chưa bao giờ gặp phải bất kỳ vật đề gì về vật tư, trái lại bởi vì không mang được quá nhiều vật tư, cho nên làm công đức phân phát cho dân thường.
Lúc này Trịnh Phàm tới, tiểu kiếm đồng kia dùng sức kéo di thể sư phụ mình ra ngoài, đừng xem thằng ranh nhỏ con này, nhưng sức mạnh cũng không nhỏ.
Viên Chấn Hưng bị bắn thành con nhím, kỳ thực, nếu tên kiếm khách này như trốn ở một bên, lựa chọn buổi tối ra tay ám sát hoặc thẳng thắn đợi được đại quân qua sông sau giết vào trong đám người, lẽ ra có thể tạo ra thương vong nhiều hơn.
Nhưng hiện tại rất lúng túng chính là, hắn không giết chết bất kỳ tên Yến binh nào.
A Minh lắc đầu một cái, cởi giáp trụ, nhảy vào trong sông băng.
Giây lát sau, A Minh nổi lên mặt nước, cầm hai kiếm trong tay.
Ngược lại không lo lắng A Minh bị đông cứng, ngươi đã từng thấy qua Hấp Huyết quỷ bị đông cứng chết chưa?
Hai thanh kiếm này, lúc trước Viên Chấn Hưng đánh rơi ở trên mặt băng, theo Viên Chấn Hưng chết, hai thanh kiếm này cũng rơi xuống đáy sông.
Kiếm khách ưu tú sư dụng kiếm, tự nhiên phải là kiếm tốt, Trịnh Phàm tiếp nhận một trong hai cái, tuy nói mình không chơi đùa gì kiếm, nhưng cũng cảm giác thanh kiếm này bất phàm, hình dung cụ thể thế nào, Trịnh Phàm còn chưa biết, chỉ tóm lược trong câu nói:
- Rất nhiều tiền!
Một thanh kiếm khác được Trịnh Phàm cầm lấy, cái này cũng không tệ, cầm trong tay có thể cảm giác được một luồng hàn khí khác hẳn nước đá bình thường, tựa như nếu chỉ cần bất cẩn một chút, sẽ bị thanh kiếm này làm bị thương.
Trang 180# 2