Chương 359: Tiểu Kiếm Đồng
Chỉ tiếc, Trịnh Phàm không phải kiếm khách, tuy nói theo Trịnh Phàm, cầm kiếm bên người vẫn đẹp trai hơn một ít.
Từ cổ chí kim, bao nhiêu kiếm khách vừa bắt đầu lựa chọn cùng kiếm làm bạn một đời, đẹp trai, vẫn là nguyên nhân chiếm cứ chủ yếu.
- Giữ đi, sau đó các ngươi ai cao hứng chơi đùa cầm, hoặc bán đi cũng được.
Kiếm là hảo kiếm, nhưng Trịnh Phàm trên căn bản đều cưỡi ngựa, cưỡi ngựa cầm kiếm đi đâm người, nói chung không được thuận tiện như cầm mã tấu chém người.
Mà lúc này, tiểu kiếm đồng kia vẫn lôi kéo di thể Viên Chấn Hưng, hơn nữa còn thường thường ngẩng đầu lên, lén lút nhìn đám người Trịnh Phàm, tiếp theo lại lôi kéo.
- Này!
Trịnh Phàm hô một tiếng.
Tuy nói hắn vừa hạ lệnh bắn tên tiểu kiếm đồng kia, nhưng hiện tại ngươi nói để Trịnh Phàm hạ lệnh chết giết tên tiểu kiếm đồng này, nhổ cỏ tận gốc, Trịnh Thủ bị vẫn không thể nhẫn tâm đến vậy.
Đồng thời, cũng cảm thấy không nhất thiếu phải làm vậy!
Tiểu kiếm đồng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trịnh Phàm, rất nghiêm túc nói:
- Hai thanh kiếm kia cho các ngươi, di thể sư phụ ta để ta mang đi.
- Mang đi làm gì?
Trịnh Phàm hỏi.
- Chôn.
Nói xong, tiểu kiếm đồng còn cầm thanh kiếm trong tay Viên Chấn Hưng, cái này không vì đâ người, mà nói:
- Thanh kiếm này ta phải bán đi, mua cho sư phụ ta cái quan tài.
Đứa bé này, thật hiếu thảo!
- Đừng phiền phức, chúng ta có thể thay ngươi chôn, thanh kiếm này, ngươi cũng cho ta, có được hay không?
Ba thanh kiếm này hẳn là một bộ, thu gom lại, khẳng định có thể bán với giá cao!
Tiểu kiếm đồng do dự một chút, gật gù, đem kiếm trong tay ném dưới chân Trịnh Phàm.
- Giúp ta chôn sư phụ.
- A Lực, tìm cái quan tài, hỗ trợ đem người này chôn đi.
Bên này bến đó là một trấn nhỏ, tự nhiên không thiếu mặt hàng như quan tài này.
Phiền Lực gật gù, đi tới, đem di thể Viên Chấn Hưng nâng lên, trực tiếp đi vào trấn nhỏ.
Cũng không lâu lắm, Phiền Lực gánh quan tài đi ra, di thể của Viên Chấn Hưng được hắn để vào trong quan tài.
- Ngươi muốn chôn chỗ nào?
Trịnh Phàm hỏi.
- Có muốn chôn tại phong thủy bảo địa gì không?
- Nếu sư phụ chết chỗ này, tốt nhất chôn ở đây đi.
Tiểu kiếm đồng nói.
- Mùa hè, bờ sông sẽ dễ chìm trong nước, quan tài sẽ bị chìm.
Người mù Bắc nhắc nhở.
- Sư phụ chết đáng đời, đầu ngâm trong nước làm chuyện thế này, chết rồi vừa hay có thể ngâm.
- Được rồi, chôn nơi này.
Trịnh Phàm gật gù với Phiền Lực.
Phiền Lực đáp một tiếng, thả xuống quan tài, bắt đầu đào hầm.
- Ngươi kế tiếp định làm như thế nào?
Trịnh Phàm nhìn tiểu kiếm đồng nói.
Tiểu kiếm đồng không vội vã trả lời, mà hỏi Trịnh Phàm:
- Ngươi tên là gì?
- Ta gọi là Lý Phú Thắng.
- Lý Phú Thắng, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
- Sau đó thì sao?
- Sư phụ nói ta là trời sinh kiếm phôi, chờ ta trở về luyện kiếm hai mươi, ba mươi năm, sau đó đi ra, tìm ngươi báo thù.
- Hiện tại ngươi không sợ ta giết ngươi, để ngươi không có sau đó?
- Ngươi sẽ không.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi giả nhân giả nghĩa, ngươi rất tiểu nhân, giết ta, ngươi sẽ cảm thấy lương tâm bất an, loại người như ngươi, không nỡ lòng để mình nhận oan ức.
". . ." Trịnh Phàm.
Khóe miệng người mù Bắc lộ ra một vệt nụ cười.
Giết đứa nhỏ này, xác thực sẽ làm Trịnh Phàm không dễ chịu.
Nhưng bị đứa nhỏ này nói thẳng ra, để Trịnh Phàm càng không dễ chịu.
Có điều nói thật, Trịnh Phàm không sợ loại ước hẹn hai mươi, ba mươi năm sau này, không nói mình có thể sống bình an đến hai ba mươi năm sau không, nếu sống được đến hai ba mươi năm sau vẫn chưa thể làm được gì, vậy mình đúng không bằng để em bé này cho kết quả rơi.
Tốc độ đào hầm của Phiền Lực rất nhanh, hơn nữa cái hố này, đào đến mức rất sâu, để Trịnh Phàm cảm thấy, nếu con hàng này đặt trên công trường đời sau, tuyệt đối được ông chủ yêu thích.
Tiếp theo, Phiền Lực đem quan tài thả vào, sau đó bắt đầu lấp đất.
Rất nhanh, một cái mộ được hoàn thành, nhưng cái này phòng chừng tới mùa hè năm sau sẽ bị nước Biện hà bao phủ lại.
- Cảm tạ ngươi, một kẻ đại ngu si.
Tiểu kiếm đồng nói cảm tạ đối với Phiền Lực.
Phiền Lực hơi cộc lốc sờ mũ giáp trên đầu mình, sau đó lại đưa tay sờ sờ đầu tiểu kiếm đồng.
- Chủ thượng, tiểu nha đầu này thú vị!
Người mù nói.
Tiểu kiếm đồng nghe vậy, sửng sốt một chút.
Trịnh Phàm cũng có chút bất ngờ nói:
- Là một nha đầu sao?
- Hừm, là một tiểu nha đầu.
Người mù nói là nha đầu, vậy dĩ nhiên là nha đầu, tuy rằng không nhìn thấy bên trong con hàng này, nhưng lực lượng tinh thần của người mù Bắc không khác gì tia X quang, không quản ngươi giả nam trang, hay nữ trang, đều không thể nào che lấp được.
Tiếp theo, người mù Bắc nhìn tiểu kiếm đồng, nói:
- Ngươi cảm thấy, ta có thể giết ngươi hay không?
Trong mắt tiểu kiếm đồng lộ ra vẻ sợ hãi, gật gù, nói:
- Ngươi có thể!
Người mù rất hài lòng gật gù, lại nói:
- Đã như vậy, ngươi hãy đi cùng chúng ta.
- Giao cho Tứ Nương?
Trịnh Phàm hỏi.
Người mù Bắc lắc đầu một cái nói:
- Rốt cuộc nó có cừu oán với chúng ta, giao cho Tứ Nương không thích hợp, trước hết mang theo bên người. Trời sinh kiếm phôi, tuy nói thuộc hạ luyện kiếm, nhưng đại khái cũng hiểu được một ít thông tin trên thế giới này, tiểu nương tử chỗ Tứ Nương từ nhỏ phải học ngụy trang, điều này dễ khiến nha đầu này long đong, quá lãng phí nhân tài rồi.
Nói xong, người mù Bắc chỉ Phiền Lực, nói:
- A Lực, nàng theo ngươi.
Cúi người xuống, đem tiểu kiếm đồng ôm lấy, đặt ở trên vai của mình.
Tiểu kiếm đồng hơi buồn bực hô:
- Các ngươi là kẻ thù của ta, lại dám để ta theo các ngươi?
- Ít thấy thì lạ nhiều.
Người mù khinh thường nói.
Đồng thời Phiền Lực nghiêng đầu qua chỗ khác, nói với tiểu kiếm đồng:
- Ít thấy thì lạ nhiều.
Sau đó, Phiền Lực lại đưa tay, xoa xoa đầu tiểu kiếm đồng.
Tựa hồ từ ban đầu, Phiền Lực đã có loại yêu thích đối xử với tiểu kiếm đồng này như muội muội.
Phải biết đừng xem thường đại hán này đần độn, nhưng chuyện hắn thích làm nhất, chính là cầm búa đi gọt đầu người.
". . ." Tiểu kiếm đồng.
- Ta cùng ngươi ước định, hai mươi năm sau, cho ngươi cơ hội giết chủ thượng của chúng ta, những trong hai mươi năm này, ngươi dám động bất cứ tâm tư thủ đoạn này, ngươi sẽ không còn cơ hội nào trưởng thành nữa.
Tiểu kiếm đồng mím mím môi, nhìn người mù, nói:
- Nguyên bản ta còn tưởng rằng chỉ có sư phụ ta bị ngu, hóa ra đầu óc các ngươi cũng ngu không kém.
- Có đáp ứng hay không?
Người mù Bắc hỏi.
- Đáp ứng, kẻ ngu si mới không đáp ứng, các ngươi phải lo cái ăn cho ta, phải lo cái ở cho ta!
- Không phải lo.
Trịnh Phàm thờ ơ vung tay.
Ngược lại trong Thúy Liễu bảo, đại hiếu tử còn không chỉ có một cái, lại nhét tiểu nha đầu này đi vào, cũng không sao.
Nói thật, nếu tiểu nha đầu này ngày sau có thể trưởng thành thành một đại kiếm khách, loại nuôi nấng này, đem lại cảm giác khá tốt, hơn nữa đây còn là Nữ Kiếm Tiên.
Trang 181# 1