Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 360: Càn Quốc Chống Cự

Chương 360: Càn Quốc Chống Cự



Ngẫm lại xem, chờ sau chờ mình lớn tuổi, tóc nửa trắng, ngồi ở trên ghế thái sư.
Nữ Kiếm Tiên mang khí chất trác tuyệt, vừa gọi mình là nghĩa phụ, vừa cắn chặt môi giẫy giụa không muốn giết mình.
Mình ngồi ở đàng kia, nhìn nàng từng bước từng bước cầm kiếm đi tới, nhìn nàng đang khóc, nhìn nước mắt trong viền mắt nàng.
Bản thân không nhúc nhích, duy trì uy nghiêm, gầm nhẹ một tiếng nói với nàng:
- Ngươi còn do dự cái gì, không phải ngươi nói muốn giết lão phu sao!
- Nghĩa phụ! Lão tặc! Ngươi chớ ép ta, ngươi chớ ép ta!
Hắn ngồi trên ghế Thái sư, gầm lên:
- Ngươi giết đi, ngươi mau ra tay đi, nhanh giết lão phu!
- Tại sao ngươi không né?
Hắc! Bên trong lại có mùi vị điện ảnh rồi.

Đúng lúc này, một tên đồn kỵ phóng ngựa về, hô:
- Hướng nam, cách đây hai mươi dặm, phát hiện Càn quân.
Một tiếng kêu này, đem Trịnh Phàm đang mộng mơ, kéo về hiện thực.
Hắn lần thứ hai lướt nhìn về phía tiểu kiếm đồng trên vai Phiền Lực, rút đao của mình lên ngựa, hô:
- Nghênh địch!

Kỳ thực, từ lúc Yến quân bắt đầu qua sông, chung quanh đây vẫn có bóng dáng Càn quân, nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là, nhưng Càn quân này giống giống đồn kỵ du đãng.
Nhìn kỹ một chút, xem ra đây hẳn là người trong quân ngũ, có thân thủ không tầm thường, nhưng hơn nửa không mặc giáp trụ Càn quân.
Rải rác bên trong, có vẻ hơi hỗn độn, thoạt nhìn căn bản không thành hệ thống, giống như người trong giang hồ.
Dùng cách nói của Lương Trình, chính là đồn kỵ lúc đánh trận, kỳ thực là con mắt của một nhánh quân đội, trong hiện thực vẫn tồn tại điểm mù, cho nên cần thiết dùng đồn kỵ mở rộng tầm nhìn.
Cho tới việc cần phái ra bao nhiêu, làm sao bố trí và chất lượng bản thân đồn kỵ thế nào, kỳ thực đều cần chú ý lớn.
Nói như vậy, bên trong một nhánh quân đội, xét phương diện năng lực tác chiến mạnh nhất của cá thể và tiểu phân đội, binh chủng mạnh nhất thường thường là đồn kỵ.
Trong một quãng thời gian rất dài, trước khi chưa có khái niêm bộ đội đặc chủng, lính trinh sát và trinh sát liên thường thường mang chức tránh giống bộ đội đặc chủng, bởi vậy nó tạo thành cảm hứng cho các tác phẩm điện ảnh TV liên quan đến lính trinh sát và trinh sát liên, ảnh hưởng đến mấy đứa nhỏ nói ước mơ sau này của mình sẽ trở thành lính trinh sát.
Thúy Liễu bảo cơ bản lấy Man binh làm đồn kỵ, mà bất luận đồn kỵ Thúy Liễu bảo hay Trấn Bắc quân, đều có thể sống sót trong điều kiện ác liệt, riêng khả năng trinh sát không phải bàn rồi, bởi vậy những đồn kỵ Càn Quốc trước mặt bọn họ, không đáng chú ý chút nào rồi!
Cho dù thân thủ những người kia không tầm thường, nhưng dưới sự vây công của mấy đồn kỵ, bị chém giết, thậm chí bị bắt sống là chuyện quá đơn giản, sau khi tra hỏi, phát hiện có người căn bản không phải đồn kỵ của quân đội Càn Quốc, mà chỉ là gia đinh của mỗi gia tộc phái ra ngoài thám thính tình hình.
Nếu như lúc trước nói chỉ vẻn vẹn chỉ là trò đùa trẻ con, hiện tại đã có đồn kỵ phản hồi đến, hiện tại có một nhánh Càn quân biên chế đang chạy tới đây.
Nhân số đại khái hơn hai ngàn!
Khi Càn quân biên chế xuất hiện, tính chất đã phát sinh biến hóa.
Yến quân còn đang qua sông, cho dù loại gà mờ mới học quân sự như Trịnh Phàm cũng biết phải làm gì, hắn nhanh chóng trực tiếp giơ sống dao vừa kéo mông ngựa, dẫn gần hai ngàn kỵ dưới trướng xung phong liều chết tới.
Phần diễn của Trịnh Phàm tạm thời đến đây, phần tiếp theo Trịnh Thủ bị rất tự giác giao quyền chỉ huy cho Lương Trình.
Trước khi ra chiến trường, luôn cảm thấy thiên địa cao rộng mặc ta ngao du, nhưng sau khi trải qua chiến trường tàn khốc, hắn mới hiểu được thân là thượng vị giả, trong lòng nhất định phải có tuyệt đối nắm chắc, ngươi ra một quyết sách sai lầm, rất có thể sẽ khiến binh sĩ dưới trướng tổn thất nặng nề.
Có điều, rất nhanh, Trịnh Thủ bị có chút hối hận rồi.
Bởi không có bất luận hành động thăm dò gì, cũng không hề chỉnh đốn lại quân trận, càng không phân bậc thang bố trí.
Lương Trình vung vẩy mã tấu trong tay hắn, không chút do dự truyền đạt mệnh lệnh xung phong!
Tần suất móng ngựa cũng bởi vậy tăng nhanh, toàn thể kỵ sĩ, bắt đầu gia tăng tốc độ!
Bởi vẫn trong núi này, trước người còn có Phiền Lực cao ngông nghênh, lại thêm vài Ma Vương trái phải không rời một tấc, bên ngoài còn có kỵ binh của mình, cho nên Trịnh Thủ bị vẫn không thể quan sát chính xác tình huống đối diện.
Nha, đúng rồi, lúc Trịnh Phàm hạ lệnh xuất phát, tiểu kiếm đồng bị Phiền Lực sờ sờ đầu, đặt tại chỗ, không mang nàng theo tiến lên chiến trường.
Còn việc nàng có chạy trốn hay không, đó là sự lựa chọn của chính nàng, tùy ý!
Rốt cuộc, song phương tiếp xúc rồi!
Một khi hai quân tiếp trận, rất nhiều trật tự trước đây bởi vậy không còn sót lại chút gì, trong mắt người ta chỉ còn sót lại đối thủ trong mắt, trong đầu hắn chỉ còn lại đơn giản ba chữ "Chém chết hắn".
Trịnh Phàm cũng một đao chém lăn một tên Càn binh, chỉ là, sau khi ném lăn hắn, Trịnh Phàm hơi ngạc nhiên, bởi vì hắn không thể xem như Càn binh, bởi quần áo của hắn càng giống người ăn mặc trên sàn nhảy trước đây.
Yến Quốc sùng đen, cộng thêm việc Yến nhân xác thực không có năng khiếu về "Thẩm mỹ" và "Giai cấp" trên nghệ thuật.
- Chủ thượng, đây là nha dịch.
A Minh mở miệng nói.
Nha, đúng rồi.
Trịnh Phàm bừng tỉnh, không trách quần áo người này nhìn cảm giác quen mắt như vậy, tên này xác thực không phải Càn quân chính quy, hẳn là thuộc hàng ngũ bộ Khoái trong nha môn gần đây.
Cho nên Lương Trình trực tiếp hạ lệnh xung phong, một đám nha dịch thêm không biết kết hợp với thành phần nào khác tạo thành quân đội, quả thực chỉ là một đám người ô hợp, đối mặt với đối thủ kiểu này, không cẩn phải nghĩ nhiều, cứ việc xông lên chém giết là được rồi!
Sự thực cũng chứng minh xác thực như vậy, kỵ binh Yến nhân xung phong cho dù đối phương là quân chính quy của Càn Quốc, muốn chống lại cũng rất khó, càng không nói đám quân đội này căn bản không hề có tính kết cấu gì, tụ tập chắp vá thành.
Sau một lần xung phong này, nhánh binh mã Càn nhân này trực tiếp tán loạn, tiếp đó, chính là thời gian Yến quân tàn sát rồi.
Có điều trong quân Càn nhân có một quan văn cưỡi con lừa.
Đúng, cưỡi con lừa, tóc trắng xoá, kéo một thanh kiếm, bởi vì kiếm quá nặng, cho nên hắn không nâng nổi.
Nghĩ đến, hẳn đám quân đội ô hợp này do hắn hiệu triệu lên, tinh thần đáng khen, thậm chí khiến người ta cảm thấy chấn động, nhưng sức chiến đấu, ai, kỳ thực thật không thể nói có sức chiến đấu gì gì.
Trịnh Phàm chỉ nhìn ông lão kia một mắt, sau một khắc, bóng dáng lão đầu nhi kia biến mất, có lẽ rơi khỏi con lừa, hoặc bị Yến quân một đao chém giết.
Nói chung, trước mặt quân đội tan tác, xác suất ông lão kia có thể sống sót, có thể nói nhỏ bé không đáng kể rồi.
Đây là chiến trường, không cho phép kính già yêu trẻ, coi như muốn cảm khái đối thủ anh hùng, cũng phải đợi đánh xong quét chiến trường hoàn thành mới làm.
Đối phương, tới cũng nhanh, tan vỡ đến cũng nhanh, có điều Lương Trình vẫn chưa hạ lệnh tiến hành đuổi đánh tới cùng, mà quả quyết hạ lệnh thu quân, nhánh quân đội tiên phong này của bọn hắn, nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là hộ tống đại quân qua sông, nếu bởi vì tham công liều lĩnh xảy ra điều gì bất ngờ, vậy cái được không đủ bù đắp cái mất.


Trang 181# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất