Chương 361: Tấn Công
Cho dù xung một trận hướng nam nữa, có lẽ có thể nhìn thành Thượng Kinh Càn Quốc, đại công đầy trời trước mắt, nhưng vẫn cần phải khắc chế.
Lúc rút quân đội về, Lương Trình đi đến gần Trịnh Phàm bẩm báo:
- Chủ thượng, đây là nhánh quân đội do Huyện lệnh tổ chức quân nha dịch, kẻ tù tội và một đám du hiệp bản địa.
Trịnh Phàm nghe vậy, gật gù.
Cũng không nói thêm cái gì, càng không đi hỏi dò thi thể ông lão kia có được chôn cất cẩn thận không, một đường xuôi nam, gặp không ít chuyện tương tự, cũng không lạ lẫm gì rồi.
Càn Quốc lớn như vậy, có một ít người dáng dấp như vậy, đây thực sự là chuyện không thể bình thường hơn được, nhưng trên thực tế, sự xuất hiện của bọn họ, bản thân mang ý nghĩa quốc thế Càn Quốc như mặt trờ sắp lặn.
Có điều vào lúc này, một nhánh Trấn Bắc quân từ phương hướng Trịnh Phàm đến, lao nhanh về đây, người xông lên đầu tiên rõ ràng là Lý Phú Thắng, sau lưng Lý Phú Thắng còn có Tôn Cốc Nghĩa.
- Bến đò có những người khác tiếp tục chờ đại quân qua sông, Trịnh Thủ bị, lĩnh bộ hạ dưới trướng ngươi đi cùng ta!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Trịnh Phàm vốn cho rằng Lý Phú Thắng trước một bước qua sông dự định đi thành Thượng Kinh chào hỏi đám quan gia Càn Quốc, thực hiện chuyện cười hắn từng nói kia.
Nhưng không ngờ, Lý Phú Thắng lại trực tiếp suất quân về hướng đông, không hề xuôi nam.
Kỵ binh Thúy Liễu bảo của Trịnh Phàm cộng thêm bộ hạ Tôn Cốc Nghĩa, gộp lại không đến năm ngàn kỵ, tiếp sau bộ đội còn đang qua sông, nhưng Lý Phú Thắng rõ ràng có chút không kịp đợi rồi.
Hướng đông mà đi, mọi người không ngừng không nghỉ thẳng đến bảy mươi, tám mươi dặm, phía trước, xuất hiện một toà quân trại Càn quân.
Đứng từ bên ngoài xem ra tòa quân trại này được lập hết sức hợp lý, mà bờ Biện hà bên kia, còn có một toà quân trại, sông bờ bên kia, quân trại sao với quân trại trước mắt này, quy mô lớn hơn, binh sĩ bên trong nhiều hơn.
Kỵ binh cổ đại xuất hiện tự nhiên vô pháp giấu giếm được, trong lúc nhất thời, trong quân trại hai bên bờ sông đều xuất hiện bóng dáng Càn quân.
Nói thật, lúc này Trịnh Phàm đã hơi ngất, trình độ xem địa đồ đời trước của hắn, kỳ thực vô cùng thảm hại.
Đời này đem ra đánh trận, rất nhiều lúc đối với phương vị, đều có chút ngơ ngơ ngác ngác.
Trên thực tế, không chỉ Trịnh Thủ bị ngơ ngơ ngác ngác, trước mắt, từ Tây Sơn quận đến Biện Châu quận không phải địa phương lớn, lấy Biện hà là đường ranh giới, hai bên, phương vị của Trấn Bắc quân và Càn quân, có thể nói xen kẽ như răng lược, cực kỳ phức tạp, nói trong ta có ngươi, trong ngươi có ta cũng không quá đáng.
Lý Báo không tiếc bộ hạ thương vong trả giá lớn, mấy ngày nay đánh điên cuồng, khiến Càn quân bị điều động toàn bộ.
Đây chính là một hồi loạn trượng, còn tướng lãnh ưu tú chân chính, mới có bản lĩnh từ bên trong loạn tượng kia, tiến hành kéo tơ bóc kén mở ra cục diện.
Lý Phú Thắng không do dự chút nào, giơ trường đao trong tay lên, quát to:
- Phá trận!
Phía sau kỵ sĩ Trấn Bắc quân hô to:
- Chắc chắn phải chết!
Không có diễn thuyết trước chiến tranh, thậm chí không để mọi người đi lâu như vậy, dừng lại nghỉ ngơi, hiện tại đã cực kỳ gấp rút, tinh lược phần lớn phân đoạn, chỉ còn dư lại phần xung phong!
Lý Phú Thắng suất quân xung phong ở trước, Tôn Cốc Nghĩa theo sát phía sau, Trấn Bắc quân không tiếc tiêu hao mã lực, bắt đầu ép khô chiến mã dưới khố mình.
Lương Trình quay đầu nhìn Trịnh Phàm một mắt, nói thật, cái này đã quá lễ phép, bời trừ phi đoạn tuyệt với Đại Yến, bằng không lúc này ngươi còn muốn bảo tồn thực lực không dám xung phong lên, vậy thì chờ chết đi!
Vấn đề là vào lúc này ngươi không tiếp tục theo Đại Yến chinh phạt, chẳng lẽ chạy về phía Càn Quốc bên kia quy hàng sao?
Trịnh Phàm cắn răng, hô lớn:
- Xung phong!
Lương Trình hạ lệnh xung phong, kỵ binh Thúy Liễu bảo không do dự nữa, theo sát kỵ sĩ Trấn Bắc quân cũng bắt đầu hoàn toàn không để ý cái khác, xông về phía trước.
Càn quân bên trong quân trại, bắn tên về phía trước, mà kỵ binh Yến Quốc bên này, không ngừng có chiến mã trúng tên té rớt, nhưng kỵ binh bên cạnh và phía sau thì tiếp tục xông về phía trước.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chiến mã, có con trực tiếp va chạm ở trên hàng rào, một ít chiến mã càng bị gai gỗ phía dưới đâm trúng bụng, máu tươi và ruột lòng trực tiếp lòi ra bên ngoài.
Kỵ sĩ lao mình xuống ngựa, bắt đầu tung ra phi trảo, bắt đầu lực quán tính của chiến mã phá hoại tường ngoài của quân trại Càn quân.
Lý Phú Thắng một người xung phong, mã tấu bị hắn cắn trong miệng, sau khi xuống ngựa dùng dụng cả tay chân, trực tiếp leo lên tường ngoài quân trại đối phương, tốc độ nhanh chóng, giống như linh hầu.
Ở sau thân thể hắn, một nhóm lại một nhóm Trấn Bắc quân cũng giống như hắn, trực tiếp tay không bò tường.
Tường trại quân trại lâm thời tự nhiên không thể so sánh với tường thành chân chính, rất dễ dàng leo lên, chỉ là bên trong còn có Càn quân dùng trường mâu tiến hành đâm mạnh, còn có Cung thủ bắn tên, giáp sĩ leo lên tường có gần một nửa đều bị rơi xuống nửa chừng, nhưng người phía sau vẫn không hề bị lay động, như một đám người điên không sợ chết, tiếp tục theo Tổng binh của mình trèo lên.
Binh sĩ phía sau lấy mũi tên tiến hành phản kích, bởi vì càng thêm hung hãn không sợ chết, mà khiến trong lúc nhất thời áp chế sĩ khí Càn quân trong quân trại xuống.
Mà lúc này, Lý Phú Thắng dĩ nhiên suất lĩnh nhóm giáp sĩ đầu tiên leo lên tường trại, bắt đầu chém giết Càn quân trên tuyến đầu, để dọn không gian cho nhân mã tiếp theo leo lên.
Trịnh Phàm đã đến bên dưới tường trại, bên trái hắn có A Minh, bên phải hắn có Tứ Nương, sau hắn có người mù Bắc, trước người hắn có Phiền Lực.
Đối với các Ma Vương mà nói, chiến tranh đánh thế nào cũng không đáng kể, chỉ cần chủ thượng mình không sao, tất cả đều có thể tiếp thu.
Trịnh Thủ bị không cưỡng cầu để cho mình "Độc lập đi ra ngoài hey da", rốt cuộc chính ngươi lật xe không đáng kể, nhưng khả năng cao bởi vậy sẽ khiến bảy vị Ma Vương nổ chết tập thể.
- Tên điên này rốt cuộc muốn làm gì?
Trịnh Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không biết, bất mãn đối với người nào, hắn chỉ biết của cải của hắn tích trữ, cất giấu bao lâu nay gần như không thương tổn gì cả, vào giờ phút này đang lấy một loại tốc độ cực nhanh tiêu vong.
Nhưng Trịnh Phàm rõ ràng, phương thức tốt nhất muốn hạ thấp thương vong, chính là lấy tốc độ nhanh nhất đánh sụp Càn quân bên trong quân trại, bằng không nếu tiếp tục giằng co, tổn thất phía bên mình sẽ càng lúc càng lớn!
Lúc này, có lẽ bởi vì Lý Phú Thắng suất lĩnh thành công chống đỡ áp lực đằng trước, giết vào bên trong quân trại, cho nên khiến uy hiếp đối với Yến quân bên ngoài quân trại nhỏ đi nhiều, cho nên một đám kỵ sĩ tự nhiên đồng thời phát lực, rút kéo hàng rào cắm vào đất ra ngoài.
Leng keng. . .
Vị trí tướng rào gần mười mét được khai thông ra.
Mà lúc này, Càn quân bên trong tự nhiên không sợ hãi lùi về sau, trái lại kêu gào chen chúc mà đến, muốn chặn lại lỗ hổng này.
Càn quân bên trong quân trại này, tốt chất không tệ, chí ít so với những thủ tốt của những thành trì Càn Quốc trên đường kia tốt hơn nhiều, chí ít trình độ hiếu chiến hơn nhiều.
Trang 182# 1