Chương 129. Công Pháp
Người dịch: Whistle
"Xem ra ngươi không biết."
Lão giả thấy hết những biểu lộ trên mặt Mạc Cầu, chậm rãi di chuyển đến sau quầy, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, chậm rãi nói:
"Tập võ cường thân, quan trọng nhất là cơ sở, nếu như trước mười tuổi bắt đầu dưỡng gân tráng cốt, đánh vững căn cơ, bình thường đều có thể có thành tựu."
"Chỉ tiếc!"
Lão giả thở dài, nói:
"Không có nhiều Người hiểu được chuyện này."
"Hiểu được đạo lý trong đó, nhưng làm được thì đã ít lại càng ít hơn, cho nên tuyệt đại đa số người tập võ đều lãng phí thời gian tốt nhất một cách vô ích."
Mạc Cầu im lặng.
Dưỡng gân tráng cốt từ nhỏ thì không chỉ cần có võ công mà còn cần các loại đại thuốc không thương tổn đến căn bản phụ trợ mới được.
Đừng nói là người bình thường, cho dù là nhà giàu, có thể chèo chống hay không thì cũng còn là hai chuyện.
Nghèo văn phú võ cũng không chỉ là một câu nói suông.
"Tiền bối." Mạc Cầu nghiêm mặt chắp tay:
"Chẳng lẽ bỏ lỡ thuở nhỏ thì tập võ sẽ không có được thành gì sao?"
"Mặc dù chưa hẳn, nhưng người sơ thành thì ít càng thêm ít." Lão giả lắc đầu, đồng thời từ trong ngăn tủ lấy giấy bút ra:
"Mạc Cầu?"
"Vâng!"
"Theo quy củ, Đệ tử Nội môn có thể ở nơi này sao chép hai quyển bí tịch, một quyển y thuật, một quyển võ công." Lão giả ngẩng đầu:
"Ngươi đã nghĩ được môn muốn chọn chưa?"
"Hô. . ." Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, ổn định tâm phiền ý loạn, nói:
"Không biết tiền bối có đề nghị gì không?"
"Đề nghị?" Chân mày của lão ta giật giật, nghe vậy liền đặt cây bút lông xuống, ngửa người lên nhìn hắn:
"Xem ra ngươi vẫn chưa từ bỏ dự định tiếp tục tập võ."
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Đúng là vãn bối không cam lòng."
"Ha. . ." Lão giả cười khẽ:
"Tập võ không vào Hậu Thiên cũng chỉ là bất nhập lưu, mà muốn thành Hậu Thiên chân khí thì tinh khí nhất định phải sung túc."
"Thể chất của ngươi trong mắt người thường là không yếu, nhưng khi so với những người được xây vững căn cơ từ nhỏ thì lại yếu hơn không ít."
Trong lòng Mạc Cầu nghĩ lại, không khỏi nhẹ gật đầu.
Xác thực, từ khi bắt đầu học võ thì hắn liền phát hiện ra khí lực của mình không bằng cùng giai, giống như một nữ tử.
Nhưng nam nữ lại có hình thể khác biệt!
Điểm này khi còn ở Giác Tinh thành thì sẽ không hiển rõ, thậm chí dựa vào cảm ngộ công pháp còn có thể lấy yếu thắng mạnh, áp chế người khác.
Nhưng mà nếu như so với gã Cốc Tu của Kim Cương tự thì chênh lệch lại rất lớn.
Cùng là Nội Tạng, hơn nữa Thiên La công và Long Xà kình của Mạc Cầu đã đại thành viên mãn rồi, nhưng khí lực vẫn yếu hơn đối phương rất nhiều.
Nguyên nhân là vì khi còn bé bị đói dẫn đến suy dinh dưỡng, cho dù sau này có bổ dưỡng như thế nào thì cũng không có khả năng bù đắp lại.
"Tiền bối." Mạc Cầu tiến lên một bước, hỏi:
"Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?"
"Có thì có, nhưng đối với ngươi mà nói lại không phải chuyện dễ." Không đợi Mạc Cầu hỏi tiếp, lão giả đã ung dung mở miệng:
"Đệ tử Nội môn trong phái sẽ được tu hành Linh Tố tâm pháp, môn công pháp này có tác dụng cải thiện căn cơ ở một trình độ nhất định."
"Mà Dược Vương bảo điển được Chưởng môn thân truyền thì càng có công hiệu dịch cân tẩy tủy, nhưng mà ngươi cảm thấy mình có thể học được không?"
"Linh Tố tâm pháp, Dược Vương bảo điển." Mạc Cầu thì thào trong miệng.
"Không chỉ là Linh Tố phái của chúng ta, mà các đại môn phái và thế lực khác đều có pháp môn hạch tâm có công hiệu cải thiện thể chất." Lão giả đưa tay chỉ vào quầy hàng, ra hiệu Mạc Cầu hoàn hồn:
"Nhưng những loại võ học này chỉ được truyền cho đệ tử Hạch Tâm của tông môn, người giống như ngươi muốn học được thì rất khó?"
"A!"
"Nếu như ngươi tìm được thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược có thể cải thiện thiên chất thì cũng có chút hi vọng."
Đương nhiên đó là lời nói đùa, Mạc Cầu thân là thầy thuốc nên càng hiểu hơn người thường là những vật này hiếm có như thế nào.
"Ta là đệ tử Nội môn." Mạc Cầu chớp chớp mắt rồi mở miệng hỏi thử:
"Chắc là có thể tu luyện Linh Tố tâm pháp?"
"Rất đáng tiếc, không thể." Lão giả vô tình đả kích:
"Không nói chuyện ngươi chỉ là một đệ tử Ký Danh, không được ghi danh vào tông môn, Linh Tố tâm pháp phải cần sư đồ tương truyền, Vạn Quyển lâu cũng không có, cho nên ngươi muốn học thì chỉ có thể đi cầu Đổng trưởng lão truyền lại cho ngươi."
"Đổng trưởng lão?" Khóe miệng Mạc Cầu co quắp.
Chỉ là một danh ngạch bái sư thôi đã phải tiêu tốn năm trăm lượng bạc rồi, nếu như muốn học công pháp thì không biết còn phải bỏ thêm bao nhiêu bạc nữa đây.
"Ngươi cần nghĩ cho kĩ." Lão giả nói một câu nhiều ý:
"Nếu như tu luyện những môn công pháp ở chỗ của ta, một khi đại thành rồi, muốn chuyển tu pháp môn khác sẽ rất khó, nhất định phải y theo công pháp mà đột phá."
"Người trẻ tuổi, nể mặt của Hứa Mộ Vân nên ta mới nói với ngươi nhiều lời như vậy."
"Cho nên, ngươi định chọn như thế nào?"
Trong tràng yên tĩnh.
Thân là đệ tử Ký Danh của trưởng lão, Mạc Cầu có thể lấy được pháp môn phần sau của Tam Dương Thung, nhưng chỉ có thể dùng môn công này để đột phá.
Theo như những lời mà ông lão này nói thì cũng không phải là không có xác suất thành công, nhưng rất thấp!
Vạn nhất không thành. . .
Theo như y thư ghi lại, nếu đột phá thất bại thì sẽ bị tổn hao rất nhiều tinh khí, không có ba năm năm thì sẽ rất khó khôi phục.
"Tiền bối, ta nghĩ kỹ rồi!"
"Nha!" Hai mắt lão giả sáng lên:
"Ngươi chọn cái gì?"
"Ta muốn « Đan Khê Phổ Tế lục »." Mạc Cầu mở miệng.
Quyển sách này từng được Tần sư phụ đề cập nhiều lần, xem như phiên bản nâng cấp của « Thanh Nang Dược kinh ».
Trong này không chỉ có các kiến thức liên quan đến y lý và cách vận chuyển ngũ khí, mà còn rất nhiều pháp môn chẩn trị nội thương.
"Đây là y thư." Lão giả nhẹ gật đầu:
"Bí tịch võ công thì sao?"
"Vạn Quyển lâu có không ít công pháp có thể thành tựu Hậu Thiên, những quyển thường được sao chép gồm có Tam Dương thung, Đằng Vân pháp, Quy Xà Bàn Vận thuật vv. . ."
"Tiền bối." Mạc Cầu lắc đầu:
"Ta muốn chọn một môn võ kỹ đao kiếm hợp kích."
Cuối cùng thì Mạc Cầu cũng không chọn công pháp.
Theo Mạc Cầu, Dược Vương bảo điển được chưởng môn Thân truyền thì chắc chắn là hi vọng xa vời rồi, nhưng Linh Tố tâm pháp lại chưa hẳn.
Dùng tiền, hoặc là tích lũy công lao chuyển chính thức thì vẫn có hi vọng học được từ chỗ của Đổng trưởng lão.
Như vậy thì ít nhất cũng còn tốt hơn là nhờ vào sự may mắn của Tam Dương thung.
"Ha. . ." Lão giả ngửa người ra sau, vẻ mặt phức tạp, thật lâu sau mới nhẹ gật đầu:
"Cũng tốt, cũng tốt."
"Công pháp thì cũng chỉ có thể chọn mấy quyển này mà thôi, võ kỹ cũng là pháp môn không tệ, vả lại ở cảnh giới ngang nhau, khi chém giết thì võ kỹ sẽ quan trọng hơn công pháp!"
"Đang muốn thỉnh giáo." Mạc Cầu chắp tay:
"Tiền bối tọa trấn Vạn Quyển lâu, khẳng định thông hiểu rất nhiều công pháp, không biết môn đao kiếm hợp kích nào tốt không?"
"Đao kiếm hợp kích. . ." Lão giả híp mắt, trầm tư một lát mới nói:
"Có!"
"Bảy năm trước, một vị nhị lưu cao thủ đến từ Du châu đã chết tha hương nơi Dược cốc, lưu lại một môn Âm Dương Thác Loạn đao, môn đao pháp này rất phù hợp yêu cầu của ngươi."
Mạc Cầu chấn động.
Đây chính là chỗ tốt của cái danh đệ tử Nội môn, đệ tử Ngoại môn cho dù muốn học võ kỹ thì cũng không thể lấy được truyền thừa Hậu Thiên cảnh giới.
Mà hắn thì lại có thể!
Mặc dù chỉ có một cơ hội, nhưng mà võ kỹ ở trong mắt người thường thì chỉ quý tinh bất quý đa. (chất lượng hơn số lượng.)
Đương nhiên, đối với Mạc Cầu thì tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
"Đan Khê Phổ Tế lục, Âm Dương Thác Loạn đao." Lão giả ghi lại trên giấy:
"Có chắc là hai quyển này không?"
"Chắc chắn!" Mạc Cầu gật đầu, nghĩ nghĩ, rồi lại lấy ra một cái bình sứ đưa tới:
"Tiền bối, ta có một loại dược vật không biết tên, ngài có kiến thức rộng rãi, có thể giúp vãn bối thẩm định một chút được không?"
Thứ ở trong bình này là một chất lỏng màu vàng óng, Mạc Cầu lấy được từ trên người Cốc Tu, hắn vốn định nhờ người trong Dược cốc phân biệt.
Nếu ông lão ở trước mặt này là người quen cũ của Hứa lão thì hắn cũng không ngại thử một lần.
"Nha!" Lão giả vốn muốn đứng dậy đi lấy sách, nghe vậy liền khựng lại:
"Ngươi tìm đúng người rồi đó, lúc còn trẻ, lão hủ và Hứa Mộ Vân được xưng Dược cốc song tiểu kiệt, Hứa Mộ Vân thiện y thuật còn ta thiện biện thuốc, đã từng dương danh."
"Chỉ tiếc. . ."
"Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, Dược cốc song anh danh chấn Đông An phủ năm đó đã một chết một bị thương, song tiểu kiệt bọn ta cũng đường ai nấy đi!"
Có lẽ là do lớn tuổi nên ông lão này lải nhải liên miên, rồi mới từ từ nhận lấy đồ vật.
Mở nắp bình ra, chỉ vừa xem một chút thì sắc mặt lão ta liền biến đổi.
"Đây là. . ."
"Không thể nào?"
Nhỏ giọng thầm thì một câu, sắc mặt của lão ta trở nên cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận từng li từng tí nhỏ ra một giọt.
Loại chất lỏng màu vàng óng này rất nặng, vào tay lăn lộn nhưng lại không tan rã, có đặc tính giống như thủy ngân.
"Kim cương. . . Tô Du!"
"Kim Cương Tô Du?" Mạc Cầu nói tiếp:
"Chính là loại Thánh phẩm phụ trợ tu luyện ngoại công, Kim Cương Tô Du?"