Chương 130. Tu Tiên Giả
Người dịch: Whistle
"Ngươi biết?"
Lão giả sững sờ, lập tức gật đầu nói:
"Kim Cương Tô Du chính là Linh dược của Kim Cương tự ở Lương Châu, có màu hoàng kim, tính chất nặng nề, vào nước không đổi, vận kình hoà vào nhục thân sẽ có kỳ hiệu cường tráng gân cốt, có tác dụng lớn đối với cao thủ Hậu Thiên!"
"Từ đâu mà ngươi có được thứ này?"
Mạc Cầu chớp chớp mắt, nói:
"Trên đường vãn bối đến Đông An phủ thì gặp phải một vị tăng nhân, vật này lấy được từ trên người của vị tăng nhân đó."
Mạc Cầu đương nhiên là biết Kim Cương Tô Du rồi.
Trong quyển sổ của Cốc Tu liền có ghi chép về vật này, là Thánh phẩm tuyệt hảo phụ trợ tu luyện ngoại công.
Liền xem như ở trong Kim Cương tự thì cũng chỉ có vô cùng ít võ tăng đã thành tựu Hậu Thiên mới có tư cách sử dụng.
Như thế nói đến. . .
Phương thuốc đó rất có thể là phối phương của Kim Cương Tô Du, khó trách phải cần nhiều dược liệu khoa trương như vậy, hơn nữa đa phần đều là những dược liệu dưỡng tráng nhục thân.
"Tăng nhân?" Lão giả không nghi ngờ gì:
"Hẳn là tăng nhân của Kim Cương tự, nhưng mà thứ này có giá trị không nhỏ, tại sao tên tăng nhân này lại đưa cho ngươi?"
"Tăng nhân mà vãn bối gặp được là một bộ thi thể." Mạc Cầu mặt không đổi sắc.
"A. . ." Lão giả nhíu mày:
"Nhặt thi, vận khí của ngươi thật tốt."
"Đúng vậy." Mạc Cầu gật đầu:
"Từ trước đến nay, vận khí của vãn bối cũng khá tốt."
Nói xong liền đưa tay muốn thu hồi bình sứ, không ngờ là lão giả này lại vô thức co tay tránh đi.
"Tiền bối?"
Mạc Cầu tỏ vẻ kinh ngạc.
Dưới ban ngày ban mặt, ở trong cái Vạn Quyển lâu này, chẳng lẽ là lão già này muốn cướp đồ của hắn sao?
Mặc dù gần đây không có người, nhưng hắn chỉ cần hô lớn một tiếng, cam đoan lập tức có hộ vệ xuất hiện!
"Cái này. . ." Lão giả lộ ra vẻ xấu hổ, nói:
"Mạc Cầu đúng không, thứ này ngươi có bán hay không?"
"Bán?" Mạc Cầu lắc đầu:
"Tiền bối cũng đã nói rồi, vật này có kỳ hiệu cường tráng gân cốt, coi như không thể giúp ta cải thiện căn cốt thì cũng có thể gia tăng cơ hội đột phá tu vi thành tựu Hậu Thiên, đương nhiên là sẽ không bán."
"Tiểu tử." Lão giả nhíu mày:
"Kim Cương Tô Du tuy là Thánh phẩm luyện thể, nhưng ngươi trông cậy vào nó thành tựu Hậu Thiên thì chỉ là vọng tưởng."
"Vả lại vật này ở trong tay ngươi thì thật là lãng phí!"
Ngay cả cao thủ Hậu Thiên cũng sẽ muốn đoạt được thứ này, người Luyện thể sử dụng đúng là rất lãng phí.
Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm lão ta.
". . ." Sắc mặt Lão giả biến đổi, trầm tư một lát, đột nhiên cầm buông cái bình sứ trong tay xuống, nói:
"Tiểu tử, ngươi không phải muốn học công pháp cải thiện căn cốt sao?"
"Đúng là thế?" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên:
"Tiền bối có biện pháp để cho ta học được Linh Tố tâm pháp sao?"
"Đương nhiên là không có khả năng." Lão giả bật cười:
"Ngay cả bản thân lão phu còn không biết Linh Tố tâm pháp, huống chi tư truyền công pháp ở trong tông môn chính là đại tội!"
"Tiền bối, ngài đang đùa ta sao?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
"Dĩ nhiên không phải." Lão giả lắc đầu:
"Đúng là ta không biết Linh Tố tâm pháp và Dược Vương bảo điển, nhưng cũng không có nghĩa là không có loại công pháp khác?"
"Công pháp khác?"
"Không sai." Lão giả gật đầu:
"Ta có một môn công pháp cũng có tác dụng cải thiện căn cốt, tác dụng còn mạnh hơn Linh Tố tâm pháp."
"Thậm chí, không thua gì Dược Vương bảo điển!"
Mạc Cầu nhẹ nhàng a một tiếng, không thèm để ý.
Nếu như lão già này thật sự có loại công pháp này thì có thể nói ra tùy tiện như vậy được sao, Phái Linh Tố không cất giữ sao.
Hắn không tin là lão già trông coi thư khố mà mình tùy tiện gặp phải này chính là ẩn sĩ cao nhân trong truyền thuyết.
Ngay cả nửa bình Kim Cương Tô Du mà cũng tham thì cao nhân cái nỗi gì?
"Ngươi đừng không tin!" Thấy Mạc Cầu tỏ vẻ khinh thường, lão giả khó thở, nói:
"Ngươi có biết người tu tiên không?"
"Người tu tiên?" Mạc Cầu biến sắc:
"Thế gian này, thật sự có tiên nhân?"
"Có tiên nhân hay không thì ta không biết, nhưng người tu hành tiên pháp thì lại thật sự tồn tại." Lão giả đưa tay chỉ về phía đông An phủ rồi nói:
"Nơi đó, liền có."
"Nơi đó. . ." Mạc Cầu nhíu mày, trong lòng đột nhiên nhảy một cái, giống như nghĩ ra gì đó:
"Lục phủ?"
"Không sai." Lão giả gật đầu:
"Các đời Lục phủ đều có người tu hành tiên pháp, nếu không ngươi cho rằng chỉ có một gia tộc mà có thể trấn áp được nhiều thế lực như vậy sao?"
"Hàng năm, các thế lực lớn ở Đông An phủ sẽ cúng đồ cho Lục phủ, ít nhất cũng không chỉ trăm vạn lượng bạc, bọn hắn có thể cam tâm tình nguyện sao?"
"Đó là bởi vì người của Lục gia tu hành tiên pháp, phàm nhân chúng ta bất lực chống lại!"
Những tiếng nói như sấm rền làm cho trong đầu Mạc Cầu xẹt qua một tia sáng, cho tới nay hắn vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng mà hiện giờ đã có đáp án.
Khó trách Lục phủ có thể truyền thừa qua nhiều thế hệ, trấn áp Đông An phủ, thì ra đây là một gia tộc tu hành tiên pháp.
Không. . .
Triều đình hỗn loạn mấy trăm năm nhưng lại chưa từng bị phá, sợ là đương kim hoàng thất cũng là loại gia tộc này.
Chỉ có như vậy thì mới có thể trấn áp phản loạn các nơi, triều đình vĩnh cố!
Mạc Cầu trừng mắt nhìn, tập trung ý chí.
Tin tức này đúng là rất kinh người, nhưng vào lúc này lại chẳng có tác dụng gì với hắn.
"Tiền bối." Trong mắt Mạc Cầu có hồ nghi, nói:
"Ngài sẽ không định nói quyển công pháp mà ngài vừa nhắc tới chính là pháp môn tu tiên trong truyền thuyết đó chứ?"
"Dĩ nhiên không phải!" Lão giả trừng hai mắt:
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy, làm sao có thể?"
Mạc Cầu nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, mặc dù biết rõ không có khả năng, nhưng mà trong lòng hắn lại có mấy phần thất vọng.
"Bất quá. . ." Lão giả hơi ngừng lại, nói:
"Pháp môn này của ta lại có quan hệ với người tu tiên."
"Nha!" Mạc Cầu sinh lòng hiếu kì, cũng không vội vàng cầm lại Kim Cương Tô Du, mà nói tiếp:
"Tiền bối không ngại nói nghe một chút."
"Hắc hắc. . ." Lão giả vuốt râu cười khẽ, nói:
"Trước kia, lão hủ từng gặp được một bệnh nhân trọng thương ngã gục, cơ duyên xảo hợp từ trên tay bệnh nhân lấy được môn công pháp này."
"Nghe nói ông nội của người này chính là hộ vệ của tiên nhân nên được ban thưởng thần công, sau này liền truyền lại cho gia tộc."
"Không đúng nha." Mạc Cầu nhíu mày:
"Công pháp mà tiên nhân truyền thụ, cho dù không phải tiên pháp thì cũng không phải hạng tầm thường, tại sao hậu nhân của gia tộc có được công pháp kia lại thê thảm như vậy?"
Nếu như gia thế bất phàm, đến Phái Linh Tố chẩn trị thì sẽ được trưởng lão hoặc là Chưởng môn tự mình xuất thủ mới đúng.
"Ngươi có chỗ không biết." Lão giả lắc đầu:
"Môn công pháp xác thực bất phàm, nhưng lại thiếu mất một thứ quan trọng, cho nên không có hậu nhân nào của người hộ vệ tu luyện thành công cả."
". . ." Mạc Cầu đờ đẫn:
"Tiền bối, ngài muốn dùng một quyển công pháp không có người tu thành để đổi Kim Cương Tô Du của ta?"
"Không phải là không có người tu thành." Lão giả vươn ra một ngón tay:
"Ông nội của bệnh nhân kia đã tu thành công này, vả lại cái việc trông coi Vạn Quyển lâu này của ta cũng là dùng môn công này trao đổi với Chưởng môn mà được, cho nên công này không phải giả."
"Chưởng môn cũng từng nói rồi, tu thành công này sẽ có hiệu quả thoát thai hoán cốt, chuyện này cũng vô cùng xác thực không thể nghi ngờ!"
"Thì tính sao." Mạc Cầu than nhẹ một tiếng:
"Ngoại trừ người hộ vệ đó ra thì vẫn là không có người nào tu thành."
"Người khác không được cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không được, có lẽ ngươi chính là kẻ ngoại lệ đó thì sao." Lão giả cười ha ha nói:
"Huống hồ, nếu như thật sự có người tu thành, ngươi cảm thấy mình có khả năng đạt được pháp môn này sao?"
"Đây chính là công pháp có liên quan đến người tu tiên đấy, bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn, ngươi chắc là mình không muốn không?"
". . ." Mạc Cầu hé miệng, chớp chớp mắt.
Nói thật là hắn có chút động tâm, nhưng căn bản vẫn là lực lượng ở trong cơ thể mà hệ thống mang tới.
Đây chính là công pháp được người tu tiên truyền xuống đó, vạn nhất tu thành thì sẽ gặp được quang cảnh như thế nào?
"Tiền bối, công pháp mà ngài nói có tên là gì?"
"Phù Đồ!"
"Phù Đồ?"
"Không sai." Lão giả gật đầu:
"Tên của môn công pháp này chính là Phù Đồ, lúc tu hành cần phải có một loại Phù Đồ đan phụ trợ, chẳng qua bởi vì không có Đan phương, nên nhiều năm qua vẫn luôn không có người tu thành."
Mạc Cầu hiểu rõ.
Loại đan dược phụ trợ của môn công pháp này cũng tương tự như Thiên La công.
Ngẫm lại là biết, nếu như Thiên La công không có bí dược phụ trợ thì gần như không có khả năng luyện được thành tựu.
Phù Đồ cũng là như thế.
Bất quá. . .
Giống như ông lão này đã nói, người khác không được thì không có nghĩa là mình không được.
Cơ hội khó được!
Mạc Cầu cúi đầu, ánh mắt điên cuồng lấp lóe, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu:
"Đổi!"
"Tốt!" Hai mắt lão giả sáng lên, nói:
"Nhưng mà nói trước, ta đã từng truyền lại môn công pháp này cho mấy người rồi, không một ai tu thành, nếu như ngươi không tu thành thì đừng có làm phiền ta."
"Đương nhiên!" Mạc Cầu gật đầu.
"Còn nữa, Phù Đồ được chia làm hai quyển thượng và hạ, số Kim Cương Tô Du này chỉ có thể đổi được thượng sách." Lão giả thấy Mạc Cầu biến sắc liền vội vàng nói:
"Dù sao đây cũng là Tiên gia pháp môn, dù có thiếu hụt thì cũng không thể đổi đơn giản như vậy được."
"Đương nhiên, chúng ta cũng có thể tiếp tục thương lượng về quyển hạ."