Chương 142. Bị Tập Kích
Người dịch: Whistle
Từ sau khi người của Tử Dương môn đến, hai vị Đường chủ Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông đã bị thương, trong mấy ngày kế tiếp, đám người hành động ngày càng cẩn thận hơn.
Mỗi ngày ra ngoài thu thập vật tư đều phải kết quần kết đội, không dám đi xa, hơi có gì bất bình thường liền đưa tin báo động.
Mặc dù làm vậy sẽ làm chậm tiến trình thu thập vật liệu, nhưng dù sao thì an toàn cũng là trên hết, Đổng Tiểu Uyển cũng không nói thêm gì.
Cứ như vậy, vốn phải hơn nửa tháng mới vận chuyển hàng hóa một lần, nay lại bị kéo đến 1 tháng mới vận chuyển.
Trong doanh địa một mảnh bận rộn.
"Bó chặt!"
"Bạch mộc thụ tâm thì đặt riêng ra, cẩn thận đừng đụng phải, lần này thiếu một cây thì lần phải bổ sung gấp đôi đấy."
"Nói ngươi đó!"
Người đàn ông đang gào to không ngừng chính là Đường chủ phân đường Củng Trấn của thành nam Mục Quân Tập.
Một bên khác, có mấy người cũng đang bàn giao việc tư.
"Cố đường chủ." Mạc Cầu lấy ra một phong thư rồi đưa tới:
"Sau khi trở về, làm phiền ngài gởi phong thư này tới đường Tứ nhai dùm ta."
"Tần cô nương?" Sau một thời gian tu dưỡng, tình hình của Cố Vũ cũng chuyển biến tốt hơn nhiều, nghe vậy bèn cười nhận lấy phong thư:
"Chuyện này tẩu tử ngươi nói, ngươi suy nghĩ một chút đi, người của Doãn gia tuyệt đối xứng với Tần cô nương."
"Chuyện này ta nói không có tác dụng." Mạc Cầu lắc đầu.
Từ khi thê tử của Cố Vũ gặp qua Tần Thanh Dung liền vẫn muốn làm mối cho nàng, và người của Doãn gia cũng nằm trong số đó.
Đương nhiên, chuyện này cũng chưa từng kết quả.
"Cố huynh, ta cảm thấy thay vì Tần cô nương, huynh để cho tẩu tử quan tâm nhiều đến Mạc đại phu nhiều một chút mới đúng." Miêu Nguyên Thông ở bên cạnh cười nói:
"Niên kỷ của Mạc đại phu cũng không nhỏ, là lúc nên thành gia lập nghiệp."
"Ngươi biết cái gì." Cố Vũ lắc đầu:
"Mạc huynh đệ y thuật cao minh, bây giờ ở tại phân đường Song Quế là nhân tài không được trọng dụng, sớm muộn gì cũng sẽ về Dược cốc nghiên cứu y đạo."
"Lúc này làm mối, thì khó có thể gặp được người có gia thế tốt được?"
"Ây. . ." Miêu Nguyên Thông sững sờ, lập tức gật đầu:
"Nói cũng đúng!"
Mấy người này quen biết, cho nên đương nhiên là biết y thuật của Mạc Cầu tốt đến cỡ nào, nếu như không phải hắn rất ít xuất thủ, sợ là sớm đã danh dương một phương.
Nhưng dù là vậy thì vẫn danh hào của hắn cũng đã được các trưởng lão chú ý.
Về Dược cốc là chuyện sớm hay muộn thôi!
"Đúng rồi." Cố Vũ thu hồi bức thư, nhìn về phía Miêu Nguyên Thông:
"Ngươi không có thứ gì muốn ta mang về dùm sao?"
"Ta không cần." Miêu Nguyên Thông lắc đầu:
"Mấy ngày nữa, phân đường Thanh Liên sẽ xuống núi, ta sẽ trở về cùng, có gì thì lúc đó mang theo một lần là được."
"Cũng thế." Cố Vũ gật đầu, giọng mang theo vẻ cảm khái:
"Không ngờ chúng ta lại nhân họa đắc phúc, bị người ta đánh một trận, ngược lại còn có thể về sớm."
"Đúng đấy!" Miêu Nguyên Thông liếc nhìn bốn phía:
"Ở chỗ này gần hai tháng, ta chịu đủ lắm rồi, đáng tiếc là Mạc đại phu còn phải kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa."
"Tại hạ tạm thời không sao. . ."
"Mấy vị." Lúc này, một gã đại hán có dáng người to con cất bước đi tới, đưa qua một tờ giấy:
"Đồ vật trên này đều đã kiểm kê hoàn tất, còn vật gì khác không?"
Người tới chính là Đường chủ phân đường Củng Trấn ở thành nam Mục Quân Tập, khác với những người này, y là đệ tử Nội môn Phái Linh Tố.
Đồng thời cũng là nhập lưu cao thủ, nhưng mà thực lực người này lại cao hơn hai người Cố Vũ rất nhiều, sợ là không hề yếu hơn gã Đoạn Đức kia.
"Không có." Cố Vũ vội vàng tiếp nhận:
"Lần này làm phiền Mục đường chủ."
"Hẳn là." Mục Quân Tập sắc mặt đạm mạc, giống như không muốn nói nhiều với bọn hắn, tùy ý khoát tay áo nói:
"Nếu đã vậy, đợi Đổng sư muội đến thì chúng ta liền xuất phát!"
"Được."
Có hai người Đổng Tiểu Uyển và Mục Quân Tập ở đây, tin tưởng cho dù đụng phải cao thủ dư nghiệt Hắc Sát giáo thì cũng có thể bảo vệ hàng hóa.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Khoảng giờ Thân, Miêu Nguyên Thông ngẩng đầu nhìn trời, chần chờ một lát rồi cất bước đi qua, chắp tay nhỏ giọng mở miệng:
"Mục đường chủ, sắc trời đã không còn sớm."
"Ta biết." Mục Quân Tập nhăn mày:
"Nhưng Đổng sư muội nói rồi, hôm nay phải chờ nàng cùng nhau hành động."
"Vậy. . . Chờ một chút?"
"Chờ một chút đi!"
Mặt trời lặn về phía tây, vầng sáng dần dần trở nên yếu ớt.
Lần này không chỉ đám người Cố Vũ mà ngay cả bang chúng áp giải hàng hóa bình thường cũng đều lộ ra vẻ lo lắng.
Nếu còn không đi, sợ là sẽ phải đi đường đêm.
"Không đợi nữa!" Sắc mặt Mục Quân Tập biến đổi, đột nhiên hét lớn một tiếng rồi đứng lên:
"Lưu lại hai người, đợi Đổng sư muội tới thì dẫn đường cho nàng, những người khác chuẩn bị kỹ càng liền xuất phát."
"Mục đường chủ." Mạc Cầu tiến lên một bước, nhỏ giọng mở miệng:
"Nếu không, vẫn là chờ một chút đi, Đổng sư tỷ không phải là người hay đến trễ, có lẽ là đã gặp phải chuyện gì đó nên mới chậm trễ."
Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn luôn cảm thấy không đúng.
"Đều đã lúc này rồi thì còn chờ cái gì?" Trong giọng của Mục Quân Tập rõ ràng mang theo vẻ không vui:
"Đợi thêm nữa thì hôm nay không cần phải đi!"
"Xuất phát!"
Mạc Cầu há to miệng, bất đắc dĩ than nhẹ.
Lấy tính tình của hắn, tự nhiên là ổn tự đi đầu, cho dù bởi vậy mà trễ một ngày cũng không sao.
Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.
Ở cái nơi rừng sâu núi thẳm này hơn một tháng rồi, mỗi người đều không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài nhìn xem đường phố náo nhiệt.
Loại vội vàng này rất khó áp chế.
"Đi!"
Mục Quân Tập ra lệnh một tiếng, đám người bèn xuất phát.
Một nhóm hơn hai mươi người cầm đao đeo kiếm, còn có Phủ quân mang theo kình nỏ đang chậm rãi lên đường.
"Đừng lo lắng." Miêu Nguyên Thông thấy Mạc Cầu nhăn mày liền tiến lên vỗ nhẹ bả vai hắn:
"So với bọn hắn, đám người chúng ta ở lại nơi này còn ít hơn, nếu mà xảy ra chuyện thì sẽ còn nguy hiểm hơn."
"Nơi này dễ thủ khó công lại không có cái gì, sợ là không có ai coi trọng." Mạc Cầu cười khẽ quay đầu:
"Có lẽ là do ta quá lo lắng."
Nhiều người như vậy lại được trang bị đầy đủ vũ trang, còn nhập lưu cao thủ Mục Quân Tập dẫn đội, khả năng xảy ra chuyện không lớn.
"Ngươi cẩn thận hơi quá." Miêu Nguyên Thông cười to:
"Đi, trở về uống hai chén cho ấm bụng."
"Miêu đường chủ còn có rượu sao?" Mạc Cầu nhíu mày.
"Đương nhiên!" Miêu Nguyên Thông chợt vỗ lồng ngực:
"Nếu không phải lo lắng Cố đường chủ nhiều lần đều muốn uống tận hứng, ta cũng không cần phải che giấu."
"Đi!"
Trong sơn động, bó đuốc lay động, hâm rượu uống rượu, không bao lâu men say liền bốc lên, thần chí mơ màng.
Không biết qua bao lâu.
"Hô. . ."
Kình phong khuấy động bên ngoài, tiếng động truyền vào trong tai Mạc Cầu, làm cho hắn kéo căng thân thể, mở mắt đứng lên.
Từ khi từ Giác Tinh thành đến Đông An phủ này, hắn đã sớm dưỡng thành thói quen thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác.
Hiện giờ tu tập Phù Đồ, ngũ giác tăng nhiều, phản ứng càng nhanh nhạy hơn, có chút dị thường liền sẽ cảnh giác.
"Ai?"
"Là ta!"
Có một người vén màn vải lên, mang theo hàn phong bước vào trong động, nhíu mày nhìn về phía chút ít người ở lại này.
"Đổng tiểu thư!"
"Sư tỷ."
Nhìn lại người tới, hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:
"Máu, ngươi. . ."
"Người khác!" Mái tóc dài của Đổng Tiểu Uyển tản ra, trên thân, trên mặt đều là vết máu, ánh mắt rất hung lệ:
"Người đâu, không phải ta nói để bọn hắn chờ ta cùng đi sao?"
"Sư tỷ vẫn luôn không xuất hiện, Mục đường chủ chờ không nổi, đã sớm lên đường." Mạc Cầu biến sắc:
"Sẽ không phải. . . Đã xảy ra chuyện rồi chứ?"
"Đáng chết!" Đổng Tiểu Uyển nghe vậy liền biến sắc, đột nhiên hung hăng dậm chân, xoay người rời đi.
"Sư tỷ." Asnh mắt Mạc Cầu biến hóa, đột nhiên cầm đao kiếm bên cạnh lên:
"Mang ta theo, ta biết đường!"
Những người khác có thể mặc kệ, nhưng Cố Vũ là lão bằng hữu đã ở chung ba năm.
"Đi!" Đổng Tiểu Uyển dậm chân, xoay tay lại nắm vào bả vai của Mạc Cầu, thân thể nhoáng một liền lao thẳng ra ngoài.
Lúc này, sắc trời đã âm u, trong rừng rậm lại bị cành lá che chắn nên tia sáng thưa thớt.
Có hai bóng người giống như quỷ mị lấp lóe, chỉ nhoáng một cái đã lao ra xa một trượng, không ngừng bay lượn về phía trước.
Mạc Cầu chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, hô hấp trì trệ, không thể không nín thở ngưng thần, lúc này mới có thể thấy rõ tình huống chung quanh.
Đổng Tiểu Uyển mang theo một người nhưng tốc độ vẫn nhanh đến kinh người!
Nhìn thân pháp, lại so với mấy môn mà Thôi lão giới thiệu, Mạc Cầu cho rằng pháp môn này không nằm trong Vạn Quyển lâu.
"Rẽ trái!"
"Có dấu vết bánh xe!"
Một khắc đồng hồ sau.
Mạc Cầu đột nhiên biến sắc:
"Mùi máu tươi!"
"Hô. . ."
Đổng Tiểu Uyển điểm nhẹ dưới chân, cơ thể liên tục lấp lóe giữa không trung, chân đạp lên cành cây rồi hạ xuống một mảnh đất trống.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt hai người đại biến.
Thi thể!
Trên mặt đất rất bừa bộn, ngoài những khung xe bị vỡ ra thì tất cả đều là thi thể của đệ tử phái Linh Tố.
"Cố Vũ!"
Mạc Cầu liếc nhìn toàn trường, hai mắt đột nhiên co lại, không che giấu thân nữa mà pháp đột nhiên phát lực nhảy đến trước mặt một cỗ thi thể.
"Chết!" Đổng Tiểu Uyển xuất hiện ở phụ cận, đôi mắt âm trầm:
"Là Độc Sát kiếm, kiếm trong mi tâm, do dư nghiệt của Hắc Sát giáo hạ thủ."
"Mục Quân Tập không ở. . ."
Cơ thể Mạc Cầu cứng ngắc, hắn ngẩn người tại chỗ.
Vừa mới cách đây không lâu, hai người còn nói nói cười cười, nhưng mà chỉ qua đi không được bao lâu. . .
Mấy ngày trước, Cố Vũ liền gửi thư về nhà nói cho thê tử và hai đứa con là mình sẽ về nhà, lúc viết thư trên mặt Cố Vũ rất cao hứng, hoàn toàn quên đi vết thương trên người mình.
Người nhà của Cố Vũ đều đang ở trong thành chờ đợi.
Bây giờ. . .
Mạc Cầu thở gấp rút, chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu.
Hắn đã từng chứng kiến rất nhiều người chết, trên tay cũng từng giết người nhuốm máu, nhưng khi người quen mất mạng thì lại làm cho hắn khó giữ được sự bình tĩnh.
"Mục Quân Tập cũng không thể may mắn thoát khỏi." Giọng nói của Đổng Tiểu Uyển từ xa truyền đến, ở trong rừng cũng tìm được một bộ thi thể.
"Ta có thể tìm được bọn hắn!"
"Cái gì?"
"Ta có thể tìm được bọn hắn." Trong mắt Mạc Cầu hiện lên sát cơ, hai tay nắm chặt, nói:
"Trên người của Cố đường chủ có một viên dược ngọc mà ta đã tặng vào ngày tết, hiện giờ đã không thấy, chắc chắn là bị kẻ giết người mang đi!"
"Ta có biện pháp tìm được viên dược ngọc kia!"