Chương 197. Tiểu Thư Lục Phủ
Người dịch: Whistle
Trang viên trên đảo có hoàn cảnh thanh u lịch sự tao nhã, đình đài lầu các biệt cụ tượng tâm, ngay cả hoa cỏ cây cối cũng nội tàng huyền diệu.
Đạp bước đi tới, nhất bộ nhất cảnh.
Nhân tạo và tự nhiên hòa làm một thể, đi vào chỗ này có thể làm cho tâm cảnh trở nên bình ổn.
Không thể nghi ngờ.
Người đã thiết kế và xây dựng ra trang viên này nhất định là một người có tài nghệ phi phàm.
Dọc theo con đường mòn được lót đá ngọc mềm, Mạc Cầu đi theo Tâm Nguyên Đại sư vào trong một viện lạc rộng lớn.
Nơi này có hơn hai mươi người, ngoại trừ một đám quan viên văn võ thì chính là một đám nha hoàn đang hoa dung thất sắc.
Vị phụ nhân Tiên Thiên hư hư thực thực cũng ở đây.
Nàng đang đứng bên cạnh một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, hai mắt nhìn chằm chằm một thứ ở giữa sân.
Đó là một con bạch mã.
Dù nó đang ngồi xổm trên mặt đất thì trông vẫn cực kỳ khôi ngô, khí tức mà nó thở ra đều mang theo tiếng sấm rền.
Nhìn thật kỹ thì trên thân của con bạch mã này lại không lông, ngược lại thì có một tầng lân giáp sóng gợn lăn tăn.
Lân giáp tinh mịn áp sát vào thân thể của nó, theo hô hấp phập phồng lắc lư không ngừng.
Tranh mã!
Là một loại dị thú cực kỳ hiếm thấy, có thể điều khiển dòng nước, tốc độ chạy rất nhanh, lực lớn vô cùng.
So với hai con hung vượn và cự mãng mà Ngự Thú Tán Nhân điều khiển thì con thú này hiếm và cường đại hơn nhiều.
Tầng lân giáp kia nhìn như khinh bạc, nhưng cho dù là Nhất lưu cao thủ toàn lực ứng phó sợ là cũng không đánh tan được.
Lúc này ở bên cạnh của con Tranh mã có một vị lão giả thân mặc phục sức quan văn đang kiểm tra tỉ mỉ cho nó.
"Mộc Hủy tiểu thư." Lão giả dừng tay lại, đứng dậy cúi người hành lễ với cô bé kia rồi nói:
"Vẫn là bệnh cũ ban đầu, nước đọng trong bụng bị vỡ, khó trị thì không nói, mà con thú này còn không phối hợp."
"Ô ô. . ." Nữ hài nghe vậy liền hai mắt rưng rưng:
"Nó phải chết sao?"
Nói xong liền nghiêng đầu nhìn về phía phụ nhân bên cạnh, đưa tay giật giật ống tay áo của phụ nhân rồi nức nỡ:
"Phương di, con không muốn nó chết!"
"Tiểu thư." Phụ nhân than nhẹ:
"Dị thú Tranh mã vốn rất khó bị người thuần dưỡng, tuy rằng Nhị tiểu thư đã dùng tiên pháp chế trụ nó, nhưng nó lại kiệt ngạo bất tuần."
"Nếu muốn thật sự chữa khỏi cho nó, trừ phi thả nó đi thì có lẽ còn có một chút cơ hội!"
"Thả đi?" Nữ hài bĩu môi, vẻ mặt bướng bỉnh:
"Chẳng lẽ liền không có biện pháp nào khác sao?"
"Tiểu thư, thân phận của ngài tôn quý, muốn cái gì mà chẳng có, cần gì phải chấp nhất với con dị loại này làm chi?" Phụ nhân chậm rãi nói:
"Huống hồ, ngài là thiên kim thân thể, con thú này lại không thông nhân tính, nhiều lần suýt chút làm ngài bị thương."
"Chẳng bằng đuổi đi cho bớt chuyện!"
"Không!" Nữ hài dậm chân:
"Ta không muốn nó chết, cũng không muốn nó đi, ta muốn giữ nó ở bên người, các ngươi phải nghĩ biện pháp cho ta."
Nói xong nàng liền chỉ một ngón tay vào đám người trong sân, nói:
"Nhanh nghĩ biện pháp đi, nếu như làm không được, ta liền kêu Lỗ bá bá phạt các ngươi!"
Mạc Cầu không biết Lỗ bá bá trong miệng đối phương là ai, nhưng hắn lại có thể phát hiện được Tâm Nguyên ở bên lại đột nhiên run rẩy.
Dường như y rất sợ hãi cái tên này.
"Ngươi là Mạc Cầu?" Lúc này, vị phụ nhân kia nghiêng đầu nhìn sang:
"Đến từ phái Linh Tố, thông hiểu Y thuật?"
"Chính là tại hạ." Mạc Cầu ôm quyền:
"Không dám nhận thông hiểu y thuật, chẳng qua là có biết một hai mà thôi."
"Không cần phải khiêm tốn." Phụ nhân đạm mạc nói, giọng điệu hoàn toàn khác biệt với lúc nói chuyện với tiểu nữ hài kia:
"Đi qua nhìn một chút đi, nếu như có thể chữa khỏi Tranh mã, trùng điệp có thưởng!"
"Nếu là không thành. . ."
Ánh mắt phụ nhân phát lạnh, không nói tiếp.
Mạc Cầu nghe vậy liền nhíu nhíu mày, trong lòng than nhẹ, lúc này cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ đành cất bước tới gần con Tranh mã kia.
Lão giả nghiêng người nhường chỗ, vẻ mặt buồn rầu, hẳn là đang liều mạng nghĩ biện pháp cứu vãn.
Không biết là đã bị trúng phải thủ đoạn gì, Tranh mã đang quỳ rạp xuống đất, rõ ràng thân mang cự lực nhưng nó lại không thể giãy dụa được.
Mạc Cầu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lật lưỡi của nó xem rêu, con mắt, lại lấy tay đặt nhẹ lên bụng ngựa.
Tâm Nguyên ở một cạnh nhìn xem, trong lòng thấp thỏm.
Mạc Cầu là đại phu không sai, y thuật cũng rất cao minh, nhưng chỉ xem bệnh cho người mà thôi, mà người và thú lại khác biệt, không biết hắn có biện pháp nào không.
Nếu mà không thành, sợ là sẽ còn phải bị liên lụy.
Khi đó, chính là sai lầm của mình!
Nghĩ tới đây thì y liền chắp tay trước ngực, trong lòng mặc niệm A Di Đà Phật, âm thầm cầu nguyện.
"Bệnh trướng nước, sinh bại, sợ là đã có mấy ngày không có ăn uống gì, bựa lưỡi ảm đạm, trong mắt đỏ lên." Mạc Cầu đứng dậy đứng lên:
"Chứng bệnh rõ ràng, chuyện khó xử hiện này là làm cho nó nghe lời uống thuốc."
"Cho nên. . ." Hai mắt phụ nhân sáng ngời:
"Ngươi có biện pháp?"
Mạc Cầu trầm ngâm một chút, sau đó gỡ cây sáo ocarina bên hông xuống rồi chậm rãi nói:
"Ta thử một chút."
Nói xong bèn nhẹ nhàng thổi sáo ocarina.
"Ô. . ."
Tiếng sáo trầm thấp du dương vang lên, hoa cỏ bên cạnh hơi rũ xuống, một làn gió nhẹ quét sạch tứ phương.
Tiếng sao không tính là êm tai, nhưng làm cho mọi người sáng mắt lên.
Chỉ thấy lỗ tai của con Tranh mã vẫn luôn nhắm mắt thở ra hít vào kia run lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.
Trong con mắt to tràn đầy tơ máu cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Có tác dụng!
Lão quan văn ở bên cạnh là bác sỹ thú y, mặt mũi tràn đầy kích động, vội vàng đưa dược thủy đã được phối tốt sang.
Lần này tuy rằng Tranh mã vẫn còn lắc đầu nguầy nguậy, nhưng cũng không còn giãy dụa nhiều nữa, thậm chí còn chịu uống thêm mấy ngụm.
Không bao lâu sau, bắt dược thủy đã được uống sạch sẽ.
"Thuật Ngự Thú." Một giọng nói cởi mở từ phía sau vang lên, cũng cắt ngang tiếng sáo của Mạc Cầu:
"Không ngờ là ngoại Ngự thú nhất mạch của Hắc Sát giáo ra, trên phố lại còn có người thông hiểu thuật Ngự Thú, không sai."
Theo giọng nói tới gần, một nhóm hơn mười người cũng bước vào nơi đây.
Người đi đầu có tư thái cao gầy, tóc dài cuộn lại, bên trên có cài một cây trâm bích ngọc mạ vàng, thân mặc váy dài lụa sa tơ vàng thêu hoa, chân đạp giày Vân Phượng, quý khí bức người, khiến cho người ta không dám nhìn nhiều.
"Nhị tiểu thư!"
"Dung tỷ tỷ!"
Nhìn thấy người tới, đám người nhao nhao khom người thi lễ, nữ hài thì ra vẻ hưng phấn chạy vội qua đó.
"Ừm." Nhị tiểu thư nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng người nhìn về phía Mạc Cầu:
"Ngươi tên là gì?"
"Phái Linh Tố, Mạc Cầu." Mạc Cầu thu hồi sáo ocarina, không kiêu ngạo không tự ti nói.
"Mạc Cầu." Nhị tiểu thư nhắc lại cái tên này một lần, tới ngồi xuống cái ghế dựa mềm mại được người khác nhấc tới, nói:
"Có thể làm cho Tranh mã uống thuốc thì chính là một cái công lớn, ngươi muốn ban thưởng cái gì?"
"Không dám lấy thưởng." Mạc Cầu chắp tay:
"Chẳng qua chỉ là bổn phận của thầy thuốc, nếu như tiểu thư cảm thấy phù hợp, cho mấy lượng bạc xem như phí xem bệnh là được."
"A. . ." Nhị tiểu thư ngửa đầu cười một tiếng:
"Thú vị!"
Nàng quan sát Mạc Cầu từ trên xuống dưới, trong con ngươi như có vầng sáng nhảy lên:
"Tuổi tác không lớn, nhục thân cũng rèn luyện không sai, đi bắt cho hắn mấy con Huyền xà."
"Vâng!"
Một người ở bên cạnh lập tức lĩnh mệnh.
"Đi xuống đi!" Dường như Nhị tiểu thư không thích nhiều người, nàng vung tay lên, đám người trong sân liền nhao nhao lui ra.
Chỉ còn lại vị tiểu cô nương kia là ở trước mặt.
"Dung tỷ tỷ." Tiểu cô nương đi vài vòng xung quanh Tranh mã, thấy khí tức nó đã khá hơn liền không khỏi phủi tay, nói:
"Biện pháp vừa rồi của người kia thật sự rất có tác dụng, nhưng mà muốn làm cho Tranh mã nghe lời thì sợ là phải tới thêm mấy chuyến."
"Không sao." Nhị tiểu thư lạnh nhạt mở miệng:
"Đến lúc đó chỉ việc gọi đến một tiếng là được, thách hắn cũng không dám không tới."
"Ừm." Tiểu cô nương gật đầu, lại nghiêng đầu hỏi:
"Nhưng mà tại sao người vừa rồi lại không muốn ban thưởng? Người trong phủ đều ước gì có thể nhận được khen thưởng."
"Muội không hiểu." Nhị tiểu thư hít mắt nói:
"Trên đời này, có một chút người giống như con Tranh mã này, tính tình kiệt ngạo kiêu ngạo, khó mà thuần phục, dù cho thực lực không đủ cũng không nguyện ý làm kẻ dưới."
"Ban thưởng thì không thể nhận; nhưng phí xem bệnh thì lại có thể! Kì thực chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi."
Nàng khinh thường cười lạnh:
"Loại người này là người không rõ tình thế, gặp ít khó khăn, đợi khi gặp phải nhiều sóng gió thì sớm muộn gì cũng biết được giữa người với người là có khác biệt."
"Người hạ đẳng thì vĩnh viễn chỉ là người hạ đẳng, chỉ có ngạo cốt thì có thể chịu được bao nhiêu trận đòn chứ?"
Nói đến chỗ này, nàng lại hừ nhẹ một tiếng.
"Nha!"
Tiểu cô nương giật mình:
"Muội hiểu rồi, thì ra người cũng giống như Tranh mã, muốn thuần phục thì phải từ từ mới được."
"Hả?" Nhị tiểu thư nhướng mày nói:
"Mộc Hủy, lời này của muội cũng rất có kiến giải đó, khó trách tổ phụ vẫn luôn khen muội vừa xinh đẹp lại còn thông minh."
"Hì hì. . ." Tiểu cô nương cười khẽ.
. . .
Da của Huyền xà đao thương bất nhập, có thể dùng làm nhuyễn giáp thiếp thân, máu thịt có thể cung cấp đại lượng tinh nguyên, mật rắn còn là Linh dược có thể cường thân tráng thể.
Ba con Huyền xà có giá trị không nhỏ.
Mạc Cầu nhận được thi thể Huyền xà liền từ biệt Tâm Nguyên Đại sư, bước ra Lục phủ, cuối cùng nhìn thoáng qua sau lưng.
Hôm nay xem như hắn đã được kiến thức thế nào là người, chuyện của Lục phủ rồi.