Chương 198. Hiệu Cầm Đồ Bách Long Thông
Người dịch: Whistle
Dược cốc chủ yếu cung cấp cho Lục phủ ba loại Đan dược đặc thù, Dưỡng Thần đan, Phiêu Hương tán và Định Khiếu hoàn.
Trong đó loại hao tài quý nhất, khó luyện chế nhất chính là Dưỡng Thần đan.
Trước đây, toàn bộ phái Linh Tố chỉ có một người Đổng Tịch Chu là có thể luyện được.
Hiện giờ thì phải tăng thêm Mạc Cầu.
Từ đầu năm ngoài, hắn đã từ bỏ Phiêu Hương tán phức tạp lại không khó luyện kia và đổi sang luyện chế Dưỡng Thần đan.
Sở dĩ làm như vậy.
Là vì Dưỡng Thần đan là đan dược hiếm thấy có thể cường tráng Thần hồn, có thể thắp sáng tinh thần trong thức hải, có lợi ích rất lớn với hắn.
Nếu như có thể cắt xén một hai viên thì có thể sánh được mười ngày khổ tu Phù Đồ.
Với thuật Luyện Đan hiện giờ của hắn, muốn làm được điểm này cũng không tính là khó.
"Lốp bốp. . ."
Trong đan phòng, tiếng động Huyết Nam mộc bị lửa thiêu lách cách vang lên, còn có một làn khói trắng từ trong Đan lô toát ra rồi ngưng kết trong phòng.
Mạc Cầu mặc một chiếc áo dài màu trắng đang ngồi xếp bằng ở giữa phòng, xung quanh sương mù quanh quẩn, ngược lại rất có vài phần Tiên gia ý cảnh.
Chỉ là làm khổ cho Trương Tử Lăng đang thêm củi, rõ ràng là khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng mà còn phải không ngừng đến gần để kiểm tra hỏa hầu, không đúng thì lấy cây quạt quạt gió trợ hỏa.
"Tốt." Mạc Cầu nhìn đồng hồ rồi chậm rãi nói:
"Bảo trì lô hỏa bất diệt, chờ mùi thuốc bay ra lại thêm những dược liệu khác, muội ở bên cạnh nhìn là được."
"Vâng."
Nghe vậy, Trương Tử Lăng liền nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đáp lại.
Mạc Cầu thì xem kỹ một lần cuối cùng, nhắm mắt lại, lâm vào định cảnh.
Hiện nay, hắn đã cảm ngộ Vô Định kiếm thông qua tiêu hao tinh thần trong thức hải, cho nên hiểu rõ rất sâu.
Hơn 3,800 tinh thần, tuyệt đối là số một trong số Võ kỹ mà hắn đã học.
Gần với nội công tâm pháp Đại Hải Vô Lượng công.
Có thể được xếp vào trong những môn võ kỹ có uy lực mạnh nhất trong Vân lâu của Lục phủ thì tất nhiên là rất bất phàm.
Đối với người khác thì rất khó cảm ngộ, nhưng đối với Mạc Cầu mà nói, chỉ cần có đủ số lượng tinh thần thì lại không phải là vấn đề.
Vô định, hay là bất định, vô hạn, vô thường.
Cũng là vô lượng.
Môn kiếm pháp này cực kỳ giống với Độc Cô Cửu kiếm trong trí nhớ kiếp trước của hắn, đều đi theo con đường một kiếm phá Vạn Pháp.
Kiếm ra, không gì không phá!
Khó trách có truyền ngôn, Vô Định lão nhân có thể một kiếm định càn khôn, cho dù là Tiên Thiên cao thủ thì cũng hiếm có người có thể tiếp nổi mười chiêu của ông ta.
Chỉ có thiên ngôn, vạn tự, nhưng lại tinh thâm vi diệu, cơ hồ thông hiểu rất nhiều Võ kỹ pháp môn trong thiên hạ.
Tùy xưng kiếm pháp, nhưng thực ra lại không câu nệ chiêu thức, binh khí, một khi nắm giữ, có thể tùy ý huy sái thi triển.
Dù cho hiện giờ Mạc Cầu cũng xem như kiến thức rộng rãi, cảm ngộ thâm hậu cũng không khỏi liên tục tán thưởng.
Chỉ tiếc, lĩnh ngộ cũng không phải là nắm giữ.
Đầu óc biết, không có nghĩa là có thể thi triển.
Bí quyết quan trọng nhất của Vô Định kiếm là một chữ phá, khám phá thế gian hết thảy chiêu pháp, sau đó mới có thể một chiêu phản chế.
Lúc trước, khi nằm trong tay của Vô Định lão nhân thì môn võ kỹ này đã hòa làm một thể với ông ta, ngay lúc đối thủ vừa ra tay công tới thì ông ta đã khám phá ra chiêu thức của đối phương, cho nên có thể một kích chế địch thậm chí là phản sát.
Mạc Cầu thì còn lâu mới làm được như vậy!
Dù rằng đã cảm ngộ môn võ kỹ này nhưng hắn lại không có được tầm mắt của Vô Định lão nhân, nên không cách nào làm được niệm động kiếm đến.
Cần biết là cao thủ so chiêu, lệch một ly là đi một dặm.
Ví như đối phương xuất chiêu, hắn thì chỉ biết dùng Vô Định kiếm pháp để phân tích chiêu thức, dù cho nhìn ra sơ hở thì sợ là cũng đã trúng chiêu.
May mà Vô Định kiếm cũng có pháp môn, mấy thức kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, cũng có thể dùng để đối địch.
Đợi đến khi kiến thức uyên bác, sau khi quen thông Võ kỹ bách gia liền có thể dung hội quán thông, hóa vô định vì hữu thức.
Suy nghĩ chuyển động, một luồng kiếm quang lặng yên xuất hiện trong thức hải.
Thập Bộ Nhất Sát!
Sau khi cảm ngộ Vô Định kiếm, hắn lại có một ý nghĩ mới về chiêu thức này, còn có thể nhìn ra sự thiếu hụt trong đó.
Chỉ có võ công của bản thân mới là võ công mạnh nhất.
Mạc Cầu đương nhiên sẽ không quên câu nói này.
Cho dù hắn thật sự có thể thi triển Vô Định kiếm một cách tùy tâm sở dục thì cũng sẽ không bằng Vô Định lão nhân.
Chỉ có kiếm pháp của bản thân mình mới có thể siêu việt.
Thập Bộ Nhất Sát, theo đuổi là cực hạn bộc phát trong thời gian ngắn nhất, giảng cứu nhanh, chuẩn, hung ác.
Trong thức hải liên tiếp xuất hiện những luồng kiếm quang.
Có từ đuôi đến đầu, có khúc chiết uốn lượn, có như nửa vòng tròn, mỗi thức đều đại biểu bộc phát phương hướng khác nhau
Cách vận chuyển Chân khí như thế nào, bộc phát thể năng như thế nào, xuất kiếm từ góc độ nào mới có thể đạt tới cực hạn?
Những thứ này đều cần phải thử nghiệm từng chút một.
Nội công, kiếm pháp, khinh công, phải phối hợp một cách hoàn mỹ chỉ trong nháy mắt, mới là Thập Bộ Nhất Sát.
Có kiếm lý của Vô Định kiếm, chiêu thức này liền tiến triển vượt bật.
Dù cho có chỗ không thông cũng có thể nhờ hệ thống cưỡng ép công phá, dần dần thành một đường bằng phẳng.
Theo thời gian trôi qua, kiếm quang trong thức hải càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói, gần như viên mãn.
Ngoài ra.
Ở phương diện nội công tâm pháp, Mạc Cầu cũng không buông tha.
Nội tâm công pháp mà hắn tu luyện cũng không nhiều, chỉ có hai loại là Chính Dương công và Đại Hải Vô Lượng công, nhưng cũng nhìn ra không ít tâm pháp.
Như Linh Tố tâm pháp mà Trương Tử Lăng tu hành, Minh Tâm quyết gia truyền của Hứa Việt, còn có một vài môn nội công hắn đổi từ Vạn Quyển lâu nữa.
Rất nhiều Công pháp đều có huyền diệu, nếu như có thể dung hội quán thông, lại căn cứ tình huống của bản thân mà tiến hành cải thiện, chưa hẳn không thể sáng tạo ra một môn công pháp vượt qua Đại Hải Vô Lượng công!
"Ông. . ."
Tinh thần trong thức hải đột nhiên chói lọi, hơn trăm tinh thần lập tức đồng thời ảm đạm, một môn tâm pháp có thiếu hụt đã được sinh ra.
"Ai!"
Mạc Cầu mở mắt ra, im lặng than nhẹ.
So với Võ kỹ thì việc sáng tạo ra một môn nội công tâm pháp mới sẽ khó khăn hơn nhiều, chỉ cần có một chút lỗ hổng đều sẽ làm cho bản thân mình bị thương.
Đại Hải Vô Lượng công đã đạt tới cực hạn.
Bất luận là tốc độ vận chuyển, lực bộc phát, hay là những thứ khác, tăng thêm một phần đã khó càng thêm khó.
Dù cho đã khảo chứng nhiều mặt, nhưng pháp môn mới vẫn có rất nhiều sơ hở.
Một khi tu hành, quả thật là có thể tu vi đại phóng trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó sẽ có nguy hiểm bị đứt đoạn kinh mạch.
"Cốc cốc. . ."
Tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi!"
Cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Việt bước vào.
"Mạc đại phu." Y đưa cho Mạc Cầu một cái cẩm nang:
"Đổng trưởng lão sai người mang thứ này đến đây, nói là có đồ cần ngài ngày mai đi hiệu cầm đồ Bách Long Thông lấy ra."
Đổng Tịch Chu trường cư Dược cốc, rất ít ra ngoài, mấy năm này cũng thường xuyên sai hắn làm này làm kia.
"Hiệu cầm đồ Bách Long Thông." Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, mở cẩm nang ra, lấy ra một tờ biên lai cầm đồ:
"Tại sao ta lại không có ấn tượng gì về nơi này?"
Hắn tới nội thành cũng đã mấy năm rồi, tuy là thâm cư không ra ngoài, những đa số địa phương nổi tiếng cũng đã đi qua.
Nhưng lại chưa bao giờ nghe nói qua nơi này.
Biên lai cầm đồ rất mộc mạc, bên trên chỉ có một dãy số, còn có chút ít hoa văn cực kỳ quái dị.
Mạc Cầu cầm tờ biên lai cầm đồ này nhíu mày.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy hình như mình đã từng thấy qua thứ này, cảm giác hết sức quen thuộc.
"Chuyện này thì muội biết." Trương Tử Lăng nghe vậy bèn nhấc tay, nói:
"Hiệu cầm đồ Bách Long Thông hình như là sản nghiệp của Lục phủ, nằm trên Nha Tiền nhai, người bình thường không có tư cách đi vào."
"Mặc kệ là cầm cố hay gửi đồ đều không hề rẻ, chỉ có những món đồ cực kỳ hiếm thấy mới được đặt vào trong hiệu cầm đồ này."
"Thật sao?" Mạc Cầu cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi gật đầu:
"Nói cho người tới là sáng sớm ngày mai ta sẽ đi."
"Vâng." Hứa Việt đáp lời, lại nói:
"Mặt khác, Trương trưởng lão sai người tới phân phó, nói là Phù gia Lão tổ sẽ không còn sống được thêm mấy ngày nữa, Phù gia đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự rồi."
"Đến lúc đó, chắc là ngài và Trương trưởng lão sẽ đến đó tế bái."
"Phù lão gia tử." Mắt Mạc Cầu lộ vẻ suy tư:
"Hình như bệnh của Phù gia lão tổ đã kéo chừng một năm rồi đúng không?"
"Hơn một năm." Hứa Việt chắp tay:
"Nói đến nếu như không nhờ Mạc đại phu thì sợ là ông ta cũng không chống đỡ được lâu như vậy, phái Linh Tố chúng ta đã cố gắng hết sức, chẳng qua chết sống có số, nhân lực có hạn."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Ta đã biết."
Hứa Việt khom người, cáo từ lui ra.
Ngày qua ngày, năm qua năm, bất tri bất giác, hắn đã định cư trong nội thành được mấy năm rồi.
Mạc Cầu bấm ngón tay tính toán, tính theo tuổi mụ (tuổi âm lịch) thì hiện giờ hắn đã hai mươi sáu tuổi.
Trong mấy năm này, tu vi cũng chẳng có tiến triển gì lớn.
Dù rằng cũng đã liên tiếp phục dụng mật Huyền xà, thêm đan dược phụ trợ, từ đầu đến cuối thì Hắc Sát chân thân vẫn bị kẹt lại tại đệ lục trọng, không có dấu hiệu đột phá.
Chân khí trong cơ thể thì ngày càng thâm hậu, cách Chân khí ngoại phóng Nhị lưu cảnh giới cũng chỉ kém một chút.
Ngược lại thì thực lực liền gia tăng không ít.
Tuy là không thể so được với đám thiên chi kiêu tử trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, nhưng cũng không kém những vị Nhị lưu cao thủ đỉnh tiêm nhất là bao.
Thu hồi suy nghĩ, Mạc Cầu vuốt ve vật trong tay:
"Biên lai cầm đồ."
"Hả?"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, bỗng nhiên nhớ tới, mấy năm trước, hắn từng lấy được phối phương của Kim Cương Tô Du và một tấm biên lai cầm đồ giống như tấm này trên người của Cốc Tu giả hòa thượng của Kim Cương.
Dường như. . . Khả năng. . . Hẳn là. . .
Không khác tấm biên lai này là bao!