Chương 227. Giết Chóc
Người dịch: Whistle
"Xuy!"
Ngoài thành, trên một con đường nhỏ trong núi, Phù Ngao kéo dây cương một phát, dừng ngựa lại, đưa tay chỉ về phía trước:
"Dựa theo tin tức mà ta nhận được, ở trang viên đằng trước có một đám người của Tôn Vô Bệnh đang ẩn giấu."
"Tuy rằng thực lực của đám người này không cao, nhưng toàn thân đều là độc , người bình thường cũng không dễ gì bắt được bọn chúng."
"Đa tạ!" Mạc Cầu chắp tay, mã tốc không thay đổi, lao thẳng vào trong trang viên.
"Mạc huynh!" Sắc mặt Phù Ngao hơi biến, vội la lên:
"Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, không cần phải vội vàng như thế, chờ khi người tới đủ rồi động thủ cũng không muộn."
"Yên tâm, bọn hắn không trốn được!"
"Không cần." Mạc Cầu lạnh lùng nói:
"Làm phiền Phù huynh ở bên áp trận, Hứa Việt, ngươi đi theo ta!"
"Vâng, công tử." Hứa Việt lớn tiếng đáp lời, giục ngựa lao nhanh chạy qua bên cạnh Phù Ngao.
"Các ngươi. . ."
Phù Ngao nhíu mày, cũng chỉ đành than nhẹ một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Y thực lực bất phàm, địa vị tôn quý, nếu như Mạc Cầu không phải là muội phu tương lai thì y thậm chí cũng không cần tới đây.
Càng khinh thường chém giết mấy tên đào phạm này.
Không phải là sợ, mà là y ghét làm bẩn tay mình.
Mắt thấy toàn thân Mạc Cầu sát ý trùng kích, thực ra trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, cũng có mấy phần lo lắng.
Thớt ngựa chạy vội, chỉ một lát đã lao tới trang viên.
"Hô. . ."
Mã tốc bên Mạc Cầu chưa giảm, khi sắp đến phụ cận thì đột nhiên nhảy lên thật cao rồi lao thẳng tới đình viện.
Thân ở giữa không trung, trường bào phất phới, lắc người lướt về phía mấy trượng.
Nhưng mà ba người Mạc Cầu gióng trống khua chiêng, móng ngựa liên tục vang lên như vậy cũng làm cho người ở trong đình viện phát hiện từ sớm.
"Người nào?"
"Động thủ!"
"Dùng ám khí chào hỏi!"
Chỉ nghe thấy những tiếng rống liên tục vang lên, chỉ một thoáng, vô số phi tiêu, kình tiễn, ám thanh tử, khói độc đồng thời bắn ra.
Thế công lít nha lít nhít, cơ hồ bao quát nửa bầu trời.
"Bạch!"
Mạc Cầu thân ở giữa không trung đang nhanh chóng biến hóa, trường bào ở sau lưng run run như giống như cánh chim, thoát ra khỏi thế công tập thể từ trong khe hở, nhanh chóng rơi vào trong đình viện.
Hậu phương, hai mắt Phù Ngao sáng lên.
Hảo khinh công!
Nghe đồn Mạc đại phu ngoại trừ y thuật cao minh thì trên người còn mang khinh công tinh diệu, hôm nay gặp mặt mới biết lời này không giả.
"Giết!"
Hứa Việt hét lớn, theo sát sau lưng Mạc Cầu, cầm trường thương trong tay vượt qua tường cao.
Còn chưa rơi xuống đất, Phù Ngao đi theo đằng sau đã là phát sau mà đến trước, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh.
Hai người đứng ở một góc trong đình viện, sắc mặt trì trệ.
Chỉ thấy bóng người lấp lóe ở giữa sân, Mạc Cầu thân hóa long quyển, kiếm quang nhấp nháy, quét sạch phía trước giống như đang cắt lúa vậy.
Các loại thế công, bất luận là phi đao ám khí, hay là nọc độc chướng yên, thậm chí là thế công cận thân cũng không thể tới gần xung quanh người hắn một thước.
Chân khí ngoại phóng!
Hộ thân chân kình!
Kiếm ảnh lấp lóe, giống như Diêm La thiếp, mỗi một lần xuất hiện đều sẽ có một người ngã xuống.
Cho dù là người mang chân khí Nhập lưu cao thủ thì cũng không thể chỗng đỡ được một hiệp dưới tay Mạc Cầu.
"Oanh!"
Cánh cửa ở phía trước đột nhiên vỡ nát, có hai bóng người từ trong đó xông ra, đều cầm binh khí hung hăng đánh tới Mạc Cầu.
Một người phụ nhân cầm trường tiên trong tay, bóng roi xoay tròn thành vòng, lặp đi lặp lại không ngớt, quật vào không khí liên tục nổ vang, vách tường cứng rắn chỉ vừa chạm vào liền bị vỡ nát trong nháy mắt, có thể thấy được lực lượng rất mạnh.
Một người khác thì một tay cầm đao, sắc mặt âm trầm, trường đao run rẩy liền xuất hiện đao ảnh phô thiên cái địa.
Nhị lưu cao thủ!
Hai người tuổi chừng bốn năm mươi, đều là hạng người thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chém giết phong phú, phối hợp với nhau lại rất ăn ý.
Lúc này liên thủ đánh tới, liền xem như Phù Ngao cũng không nhịn được sắc mặt ngưng tụ.
"Cẩn. . ."
"XÌ...!"
Kiếm ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.
Mạc Cầu thân như quỷ mị, Vô Định kiếm tìm khe mà vào, giống như đầu bếp róc thịt trâu, chỉ trong nháy mắt liền cắt mở cổ họng của hai người này.
Đôi chân lướt một cái liền xuất hiện ở sau lưng hai người.
"Phù phù!"
Thi thể ngã xuống đất.
Giọng nói của Phù Ngao cũng im bặt, nhìn về phía Mạc Cầu với vẻ mặt có hơi ngốc trệ, đôi mắt điên cuồng loạn động.
Liền ngay cả Hứa Việt, tuy rằng đã sớm nghĩ tới công tử của mình có ẩn giấu không ít thực lực, nhưng trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
Mạc Cầu biểu lộ đạm mạc:
"Còn có chỗ nào?"
"Ây. . ." Phù Ngao há to miệng, ý thức cơ hồ trống rỗng, chần chờ một chút mới nói:
"Có một nhóm người đang trốn về phía nam."
"Người của Tử Dương môn đã phái truy binh, chẳng qua đều là vô công mà quay về, cách nơi này cũng không xa."
"Đi!"
Mạc Cầu thu kiếm, nhảy ra khỏi trang viên.
Thẳng đến lúc này thì Phù Ngao mới hồi phục lại tinh thần, nhìn mười mấy bộ thi thể ở trong sân, ánh mắt lập tức co rụt lại.
Vừa rồi mới dùng bao lâu?
Hình như là. . .
Bao nhiêu hô hấp!
. . .
"Giết!"
"Ngăn gã ta lại!"
"Cùng nhau động thủ!"
Trên quan đạo, tiếng kêu "giết" vang trời, nhưng trong tiếng gầm gừ này lại có ý sợ hãi.
Giống như không hô như vậy thì ngay cả ý niệm phản kháng cũng không nhấc lên nổi.
Móng ngựa vội vàng.
Mạc Cầu người khoác hắc bào, cưỡi ngựa không ngừng xuyên thẳng qua đám người, mỗi lần kiếm quang lấp lóe đều sẽ lấy đi một mạng người.
Bất luận là Luyện thể võ giả hay là Nhập lưu cao thủ, thậm chí Chân khí ngoại phóng Nhị lưu cao thủ, không có người nào có thể tiếp được một chiêu của hắn.
Kiếm xuất, mệnh tiêu.
Đều không có ngoại lệ!
Sau lưng hắn, những bộ thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, trên mặt lộ ra một vẻ quỷ dị kinh khủng.
"A!"
"Ta liều mạng với ngươi!"
Một người kìm nén không được nỗi sợ hãi trong lòng, tức giận gào thét, cổ độc trên thân bay lên rồi lao thẳng tới chỗ Mạc Cầu.
"Bạch!"
Kiếm quang hiện lên.
Con sâu bọ kia liền lặng yên tách ra làm hai, trên mi tâm của người đánh tới cũng xuất hiện thêm một điểm đỏ thắm.
"Phù phù!"
Thi thể rơi xuống đất.
Đây cũng là một vị cao thủ thân mang chân khí độc đạo, nhưng ở trước mặt Mạc Cầu lại không thể chịu nổi một kích.
"Trốn!"
"Trốn vào trong rừng, chia ra trốn, đừng ở trên đại đạo!"
Có người rống to, đám người lập tức phân tán, co chân chạy trốn, không có người nào dự định liều mạng.
Những thi thể ở sau lưng chính là kết quả của việc liệu mạng.
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ, thân thể loé sáng lại nhấp nháy, mỗi lần đuổi kịp một người, chỉ dùng một kiếm liền có thể kết thúc tính mệnh của người đó.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, ngoại trừ số ít người trốn vào trong rừng, những kẻ có tu vi thấp thì đều đã mất mạng.
"Hô. . ."
Trường bào phần phật, thân hình của hắn cũng xông vào rừng rậm.
"Hứa Việt." Hậu phương, tiếng vó ngựa lại vang lên lần nữa, Phù Ngao đảo qua những bộ thi thể trên mặt đất với ánh mắt phức tạp:
"Rốt cuộc thì công tử nhà ngươi có tu vi gì?"
"Cái này. . ." Hứa Việt há to miệng, nói:
"Hẳn là, không cao a?"
"Không cao?" Phù Ngao thở dài:
"Chẳng lẽ ngươi đang nói đùa sao, với thực lực mà Mạc huynh hiển lộ, sợ là nhân vật được xếp trước ba trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn."
"Phù công tử, tại hạ đúng là không biết." Hứa Việt cũng có chút im lặng, nói:
"Ngài cũng biết, công tử nhà ta vẫn luôn nổi danh về y thuật, cũng không có cơ hội nào để dụng võ."
"Ta chỉ biết là thực lực của công tử sẽ không yếu, nhưng lại không ngờ là. . . Sẽ mạnh như vậy!"
Trải qua mấy năm này điều dưỡng, tu vi của Hứa Việt đã khôi phục đến cảnh giới Nhị lưu, có thể làm được trợ thủ.
Nhưng hiện giờ.
Đừng nói Hứa Việt, liền ngay cả Phù Ngao cũng không xen tay vào được.
"Được rồi." Phù Ngao sờ cằm một cái, như có điều suy nghĩ:
"Y võ song tu, hơn nữa cả hai đều có được thành tựu như vậy, Mạc huynh thật là làm cho người ta bất ngờ."
Thậm chí, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy Mạc Cầu khoác hắc bào lên mình thì Phù Ngao đều không nguyện tin tưởng chuyện này là thật.
"Bất quá. . ."
Ánh mắt Phù Ngao lấp lóe, chậm rãi nói:
"Kiếm pháp mà Mạc huynh thi triển lại làm cho ta nhớ tới một môn kiếm pháp trong lời đồn sớm đã thất truyền."
"Nha!" Hứa Việt hiếu kì nhìn sang:
"Kiếm pháp gì?"
"Nhất thời không nhớ ra tên của nó." Phù Ngao ngẩng đầu:
"Bất quá, ta nhớ được môn kiếm pháp này có thể một kiếm phá Vạn Pháp, một khi tu thành thì gần như không có địch thủ."
"Chẳng qua, trong mấy chục năm này đều chưa hề có người tu thành!"
"Thế gian lại có môn kiếm pháp như vậy sao?" Trên mặt Hứa Việt hiện lên vẻ rung động, lập tức gật đầu nói:
"Thật là có khả năng, kiếm pháp của công tử siêu phàm, khinh công kinh người, nhưng tu vi hiển lộ ra đúng là không cao."
"Chân khí ngoại phóng, Nhị lưu cảnh giới, ở vào tuổi của hắn cũng xem như không tệ." Phù Ngao lắc đầu, hai tai đột nhiên run lên:
"Có cao thủ!"
Trong rừng rậm.
Mạc Cầu dừng bước, nhìn về phía đối diện.
Ở nơi đó, có một vị phụ nhân mỹ mạo thân mặc băng gấm giống như thất thải trì trượng đang đứng, sắc mặt ngưng trọng.
"Vô Định kiếm!"
"Miêu phu nhân!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sát cơ ở trong không trung như nước sôi trào.
Miêu phu nhân chính là một trong mấy vị cao thủ mà Tôn Vô Bệnh mang tới lúc trước, cũng là kẻ cầm đầu đã hạ Toản Tâm cổ cho những người ở trong Dược cốc.
Thậm chí, lúc đầu nếu như không phải Tôn Tuyệt Tâm lấy tính mạng của những người ở Dược cốc bức bách thì Lý Ẩn cũng sẽ không nhường chức chưởng môn.
Cũng sẽ không có chuyện hôm nay!
"Sư phụ." Miêu Đông Nhi ở sau lưng Miêu phu nhân, vươn đầu nhìn về phía Mạc Cầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Ngay tại vừa rồi.
Chẳng qua chỉ mới mấy hơi thở thôi, mấy vị sư tỷ muội của nàng đã vĩnh viễn nằm lại trên mặt đất.
Kẻ cầm đầu chính là người áo đen ở đối diện này.
Dù cho sư phụ của mình liều mạng chặn đường thì cũng khó có thể ngăn cản, thậm chí ngay cả nàng đều suýt chút nữa là bị trúng chiêu.
"Thật sự không ngờ, thời gian trôi qua hơn bảy mươi năm, Vô Định kiếm trong truyền thuyết lại xuất thế tại đây." Miêu phu nhân nắm chặt cây hắc thiết trượng trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu:
"Các hạ rốt cuộc là ai?"
"Người đòi mạng ngươi!" Mạc Cầu hừ lạnh, cũng không hai lời nói, thân hình điện thiểm đâm thẳng ra một kiếm.
Kiếm pháp của hắn sớm đã bước vào hóa cảnh, nhất cử nhất động đều có thể nhanh như thế sét đánh lôi đình, phái nhược nan đáng chi uy.
Kiếm xuất, trong lòng Miêu phu nhân lập tức phát lạnh.
"Các ngươi đi trước!"
"Sư phụ!"
"Đi!"
Miêu phu nhân rống to một tiếng, vung trượng về phía trước, Chân khí phun trào, một cỗ hấp lực khổng lồ đột nhiên sinh sôi.
Cũng làm cho kiếm thức của Mạc Cầu bị nghiêng.
Huyền Từ tinh thiết!
Cây thiết trượng trong tay bà ta chính là dùng Huyền Từ tinh thiết rèn đúc mà thành, Chân khí tràn vào, có thể hút có thể điều khiển được những vật bằng kim loại.
Cũng là bởi vậy mới khiến cho Vô Định kiếm của Mạc Cầu không thể thi triển hết toàn công.
"Đinh. . ."
Kim thiết va chạm, thân hình hai người giao thoa, kiếm ảnh nhấp nháy, bóng trượng bay múa, trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu.
'Đát. . . Đát. . .'
Miêu phu nhân lui về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, một ống tay áo ngắn bay xuống đất, trong lòng kinh hãi:
"Ngươi lại không sợ cổ độc?"
"Không phải không sợ, mà là cổ độc của ngươi quá yếu!" Mạc Cầu hừ nhẹ, lập tức cầm kiếm ép lên.
Bất luận là hấp lực vẫn là bài xích, tuy rằng biến hóa quỷ dị, nhưng cuối cùng vẫn là có dấu vết để lần theo, cho nên Vô Định kiếm cũng có thể phá, chẳng qua đây là lần đầu Mạc Cầu đụng phải, cho nên hơi phiền phức một chút mà thôi.
"Chả lẽ lại sợ ngươi!"
Miêu phu nhân lộ ra vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng nhào tới, đồng thời Chân khí toàn thân điên cuồng trào vào trong thiết trượng, phát huy lực lượng nguyên từ ở trong binh khí đến cực hạn.
"Ông. . ."
Lực hút to lớn còn làm cho nhuyễn kiếm đang đột kích bị biến dạng, vặn vẹo, cơ hồ sắp phải vỡ nát.
"Chết!"
Binh khí của đối phương yếu ớt như vậy cũng làm cho Miêu phu nhân đại hỉ, một tay cầm trượng, một tay uẩn độc, hung hăng đánh về phía Mạc Cầu.
Đối với chuyện này, Mạc Cầu lại mặt không đổi sắc, chỉ đạp chân xuống, năm ngón tay nắm lại rồi đánh tới.
Hắc Sát chân thân!
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
Còn có. . .
Vô Định kiếm!
Kình lực quanh người điên cuồng phun trào, cũng trong chốc lát tràn vào quyền pháp, vô tận cự lực ngang nhiên đánh vỡ hư không, phát sau mà đến trước rơi vào khuỷu tay của đối thủ, dư thế tiếp tục đánh phía ngực.
"Bành!"
Một tiếng vang trầm, không khí chấn động, một thân thể tàn phế rách rưới bị đánh bay ra ngoài.
Nhìn xem thi thể trước mắt, sắc mặt Mạc Cầu băng lãnh:
"Ai nói cho ngươi biết là Vô Định kiếm pháp nhất định phải dùng kiếm?"
Nói xong liền nhìn sang hướng khác, hướng có những bóng người đang hoảng hốt bỏ chạy.