Chương 228. Đuổi Giết (50)
Người dịch: Whistle
Dược cốc.
Sau khi lửa được dập tắt, một ngón núi vốn xanh biếc sum suê nay đã không còn.
Thay vào đó là mỏm núi trụi lủi bốc lên những làn khói đen, chỉ có một vài con chim tước ở trên núi lượn lờ, giống như đang ai thán cái tổ bất hạnh của bọn nó.
Một chỗ ở phía sau núi.
"Ông. . ."
Núi đá lắc lư, bụi đất rơi xuống rì rào, cũng lộ ra một cái cửa hang đen như mực.
Đổng Tịch Chu mặt không thay đổi nhìn về sau nhìn một thoáng rồi lắc đầu, lập tức cất bước đi vào trong động.
"Đát. . . Đát. . ."
Tiếng bước chân thanh thúy giống như từng nhát chùy buồn bực, làm cho những người ở trong động không ngừng sợ hãi.
Không bao lâu sau.
"Xoạt. . ."
Hỏa thạch va chạm, một chút tia lửa bắn tung tóe, ngọn đèn được nhóm lên, cũng chiếu sáng chỗ của hai người này.
"Cát lão." Đổng Tịch Chu ôm quyền khom người.
Thân thể của Cát lão run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói không lưu loát:
"Nhất định phải chém tận giết tuyệt sao?"
"Trương trưởng lão đã đi trước một bước." Đổng Tịch Chu than nhẹ:
"Liền ngay cả phó môn chủ đã chứng Tiên Thiên của Tử Dương môn, Giản Bá Văn Giản tiền bối cũng đã tự sát tạ tội."
"A. . ." Cát lão mắt nhắm lại, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng:
"Không nên, lúc trước chúng ta liền không nên để cho Tôn Vô Bệnh dẫn người lên núi, rốt cuộc gã ta đã làm cái gì?"
"Gã ta hạ độc vào thuốc của Lục gia lão thái gia." Sắc mặt Đổng Tịch Chu băng lãnh nói:
"Chỉ thiếu một chút, vị kia liền không thể tỉnh lại nữa, đến lúc đó sợ là ngay cả hai cha con ta cũng phải vì thế mà đền mạng."
"Tại sao lại như vậy?" Cát lão cúi đầu, lắc đầu nói:
"Vị kia đã là hạng tồn tại giống như tiên nhân, sớm không phải là nhục thể phàm thai, tại sao lại bị trúng độc dược của người khác được?"
"Chỉ sợ có người mưu đồ đã lâu." Đổng Tịch Chu chậm rãi mở miệng:
"Trước đây lão thái gia đã bị người ám toán, bị thương, Tôn Vô Bệnh lại hạ độc vào thuốc, rắp tâm hại người."
"Đây là có người muốn làm cho Đông An phủ đại loạn!"
"Thì ra là như vậy. . ." Cát lão nghe vậy thở dài, giọng nói lại trở nên lạnh lẽo:
"Cho nên, vì bảo vệ tính mạng của mình, ngươi tình nguyện ruồng bỏ tông môn tổ huấn, tìm tới nơi này."
Nói xong lại nặng nề nói tiếp:
"Ngươi muốn đoạn tuyệt truyền thừa của phái Linh Tố!"
Nơi này là bí địa của phái Linh Tố, cũng là nơi truyền thừa, trong tông môn to lớn này cũng chỉ có lác đác mấy người là biết được chỗ này.
Ngay cả Tôn Vô Bệnh cũng không biết.
"Ngài có thể nghĩ như vậy." Đổng Tịch Chu mặt không biểu tình:
"Lần này Lục phủ đã hạ lệnh, có mấy người phải chết, Cát lão ngài chính là một trong số đó."
"Ngài tự mình lên đường, hay là để ta tiễn?"
"Chỉ bằng ngươi?" Cát lão ngẩng đầu, trong mắt hiện lên hận ý:
"Ta biết, võ công của ngươi vẫn chưa bị phế hoàn toàn, nhưng muốn bắt được lão già này thì cũng chưa hẳn!"
Tuy rằng Cát lão không còn sống được bao lâu nữa, nhưng cũng không nguyện ý tiện nghi đối phương.
"Cát lão, ngài lại đang làm gì." Đổng Tịch Chu than nhẹ:
"Bên ngoài có Huyền Giáp hộ vệ, một mình ta tiến vào đây chẳng qua chỉ vì xem ở tình cảm nhiều năm của chúng ta."
". . ." Cát lão nắm chặt bàn tay, gân xanh trên trán gồ cao, thân thể già nua vốn đã già nua này càng trở nên lung lay sắp đổ.
Thật lâu sau, mới khinh thường cười lạnh:
"Tiểu Uyển không ở đây sao?"
"Ta không muốn để cho nó nhìn thấy những chuyện này." Đổng Tịch Chu lắc đầu.
"Tốt, quả thật là một người cha tốt!" Cát lão hít sâu một hơi, chán nản ngồi xếp bằng trên giường đá ở sau lưng:
"Đồ vật ở đằng sau, nể mặt tông môn đã dưỡng dục ngươi nhiều năm như vậy, hi vọng ngươi có thể lưu lại một chút truyền thừa cho phái Linh Tố."
Đổng Tịch Chu nhìn về phía một chồng sách thật dày ở sau lưng Cát lão, lập tức chậm rãi gật đầu:
"Không có vấn đề."
. . .
Trong trang viên, chém giết chấn thiên.
Từng cỗ thi thể liên tục ngã xuống đất, tiên huyết nóng hổi gần như đã nhuộm đỏ mặt đất.
Một người toàn thân đẫm máu, cầm trường đao trong tay ngửa mặt lên trời gào thét:
"Họ Trang, ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?"
"Ngô sư huynh, là ngươi giới thiệu Tôn Vô Bệnh cho Giản sư thúc, ngươi có biết là hành động lần này của ngươi đã hại chết bao nhiêu người không?" Một người cầm kiếm mà đứng, mắt hiện sát cơ:
"Bởi vì ngươi, Tử Dương môn ta đã mất đi một vị Tiên Thiên, mấy chục người bị giết, môn chủ, Trưởng lão bị phạt."
"Ngươi chết vẫn chưa hết tội!"
Đang khi nói chuyện, hai người đã lao vào nhau, đao kiếm chặt tới, kình khí gào thét, sát cơ lăng nhiên.
"Sư đệ, ngươi có nghĩ tới không, kỳ thực chuyện này đều là Lục phủ sai!" Ngô sư huynh hạ giọng, nói:
"Nếu như không có Lục phủ cao cao tại thượng, xem chúng ta là thịt cá, Chưởng môn há sẽ phải chịu nỗi khuất nhục này?"
"Ngươi. . . Lớn mật!" Trang sư đệ nghe vậy liền cảm thấy tim mật cự chiến:
"Họ Ngô, ngươi dám ngông cuồng chỉ trích Lục phủ, ngươi thật to gan."
Sau đó, Trang sư đệ liền lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng giận quá mức:
"Ngươi đã sớm biết Tôn Vô Bệnh có vấn đề, còn cố ý dẫn gã ta tới, ngươi muốn đẩy sư thúc vào trong hố lửa."
"Hừ!" Ngô sư huynh hừ lạnh:
"Muốn thành đại sự thì nhất định phải có người hi sinh."
"A!" Lời nói này càng khiến cho Trang sư đệ càng tức giận hơn, y rít lên một tiếng, kiếm quang cũng trở nên mạnh hơn:
"Ta giết ngươi!"
"Giết!"
Ngoài viện, hơn trăm Huyền Giáp hộ vệ xông đến.
"Nghịch phỉ, một tên cũng không để lại!"
. . .
Trên quan đạo, có mấy người đang giục ngựa lao đi, cười cười nói nói với nhau.
Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam đã không còn dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng như xưa nữa, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, chỉ trỏ này nọ.
Ở bên cạnh Bành Ngọc Nam là một nam một nữ.
Nam tử anh tuấn thẳng tắp, nữ tử xinh xắn động lòng người, tướng mạo của hai người này giống nhau đến mấy phần, đây là một đôi huynh muội.
"Từ xưa phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều." Bành Ngọc Nam khẽ vung tay áo dài, cười nói:
"Câu thơ này của tiền nhân cũng giống như tâm cảnh hiện giờ Bành mỗ, bực này thịnh cực chuyển suy chi cảnh mới là động lòng người nhất."
"Bành đại ca nói rất hay." Nữ tử vỗ tay, vui vẻ ra mặt:
"Muội cũng thích thời tiết này, tiếc là không thể nói rõ là nó tốt ở chỗ nào, chỉ cảm thấy cảnh này làm cho tâm tình thư sướng."
"Ha ha. . ." Bành Ngọc Nam cười to:
"Vân muội tu hành Công pháp có Tứ Quý luân chuyển chi diệu, mà muội lại độc hoan Thu Thủy kiếm, thiên nhân tương ánh, tự sẽ thích giờ này khắc này."
"Thì ra là như vậy." Đôi mắt đẹp của Quách Vân sáng lên, nói:
"Sư tôn từng nói, Tiên Thiên chi đạo ở chỗ thiên nhân tương hợp, muội vẫn luôn không hiểu lắm, nghe Bành đại ca nói như vậy liền nhất thanh nhị sở."
"Nói đùa." Bành Ngọc Nam cười lắc đầu:
"Là vì Vân muội thiên tư thông minh, một điểm tức thấu, Bành mỗ cũng không dám giành công, muội nhìn ngọn núi phía trước kia, nó tên là Vân Tráo. . ."
Quách Phương ở bên cạnh nhìn xem hai người, trong mắt mang theo ý cười nhu hòa.
Bởi vì một tràng gặp gỡ ngẫu nhiên từ mấy năm trước nên hai huynh muội bọn họ đã quen biết với Bành Ngọc Nam, qua một phentrò chuyện thì phát hiện tuổi tác và tu vi tương đương nhau, tính tình cũng tương hợp, liền kết thành hảo hữu.
Muội muội của mình vẫn luôn ngưỡng mộ Phi Kiếm Khách, đối phương cũng lộ ra tình nghĩa, lần này đến đây hẳn là có thể định ra hôn sự.
Đều là giang hồ nhi nữ, không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, chỉ cần cảm mến lẫn nhau thì chuyện này liền thành.
"Hai châu Thanh, Dự ở xung quanh đã hỗn loạn, chỉ có Đông An phủ còn tính an bình, nếu như hai vị không có nơi nào để đi thì có thể thường cư ở nơi này." Bành Ngọc Nam phấn chấn giới thiệu tình huống nơi đây:
"Bành mỗ cũng coi như có chút danh tiếng ở chỗ này, nếu như không chê, trước tiên có thể ở tạm ngoại trạch của ta trước."
"Làm phiền." Quách Phương chắp tay, lập tức than nhẹ một tiếng:
"Gia sư bất hạnh nhiễm bệnh qua đời, huynh muội chúng tôi tạm thời không có chỗ để đi, khoảng thời gian này liền làm phiền Bành huynh."
"Quách huynh, nói gì vậy." Bành Ngọc Nam lắc đầu:
"Ngươi ta cũng xem như huynh đệ một tràng, không cần khách khí, vả lại hai vị đều là nhân kiệt, ở nơi nào cũng có thể nổi bật."
"Nói ra thì là Bành mỗ trèo cao cũng không đủ!"
"Bành đại ca nói đùa." Quách Vân cười hé miệng, nói:
"Muội và huynh trưởng không cầu cái khác, chỉ cầu tìm được nơi an ổn, không bị nỗi khổ bôn ba là đủ."
"Nếu là như vậy thì Đông An phủ thật sự là rất thích hợp." Bành Ngọc Nam cười nói:
"Nơi này có Lục phủ tọa trấn, mặc dù không nói là đã cấm tiệt đạo phỉ, nhưng ngày bình thường nhưng cũng không người dám. . ."
"Người nào!"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nôn nóng quát về nơi xa, đồng thời từ trên lưng ngựa nhảy lên:
"Ban ngày ban mặt, tươi sáng càn khôn, lại dám ra tay ác độc với mấy vị nữ tử, còn không mau mau dừng tay!"
Chỉ thấy khu rừng ở phía trước có một vài bóng hình xinh đẹp đang vội vàng chạy tới, đúng là đang bị người đuổi giết.
Kẻ đuổi giết thân mang đấu bồng hắc bào, khó phân biệt chân dung, thân hình lấp lóe đuổi kịp một người, một kiếm liền gặt hái tính mệnh.
Dù cho đối mặt với nữ tử thì hắn cũng hạ thủ tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Chúng nữ hoa dung thất sắc, thần sắc kinh hoảng, hoảng hốt chạy bừa xông lên đại đạo, vừa lúc gặp phải ba người Bành Ngọc Nam.
"Công tử, cứu mạng!"
Miêu Đông Nhi tim mật đều sắp vỡ nát, lúc này nhìn thấy phía trước có người liền bất chấp chuyện khác, vội vàng kêu cứu.
"Hừ!"
Sau lưng, Mạc Cầu hừ lạnh.
Toàn lực vận chuyển khinh công thân pháp, thân như quỷ mị lấp lóe, liên tục vài kiếm đã chém giết mấy người.
Chỉ có Miêu Đông Nhi, người có tu vi cao nhất là chạy xa nhất, tạm thời không giết được.
Hắn động thủ mau lẹ, hạ thủ lưu loát, nhưng ở trong mắt người khác, thì chỉ cảm thấy tê cả da đầu, lửa giận trong lòng không kìm được dâng lên.
Một kiếm chém đầu, một kiếm xuyên tim, có một nữ tử không cam lòng gào thét phản kích, tức thì bị hắn một kiếm chém thành hai đoạn!
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, xưng là sát nhân cuồng ma cũng không đủ.
"Dừng tay!"
Bành Ngọc Nam giận dữ, thân ở giữa không trung, nhân kiếm hợp nhất, như thiên ngoại phi tiên xẹt qua hư không trực điểm lao tới.
Phi Tiên Kiếm pháp!
Kiếm như phi tiên, uyển chuyển vô song, càng nội tàng vô tận biến hóa.
Chân khí hùng hậu trào ra, hóa thành kiếm khí cao ba xích, 'Xuy xuy' rung động, còn có phong mang khiếp người.
Thân là nhân vật xếp thứ hai trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, Bành Ngọc Nam vừa ra tay liền khiến cho thân hình đối thủ phải trì trệ.
Không thể không dừng việc đuổi giết lại.
Sau một khắc.
"Đinh. . ."
Một luồng kiếm quang từ đuôi đến đầu lướt tới lưỡi kiếm chính giữa của Phi Kiếm Khách.
Hai người va vào nhau, kết quả lại làm cho Quách thị huynh muội biến sắc, đồng thời rút kiếm lao lên.
Một kiếm của người áo đen này nhìn như thường thường không có gì lạ, nhưng lại vừa lúc đánh vào chỗ chuyển hướng của Phi Tiên Kiếm pháp, giống như đinh vào bảy tấc của độc xà.
Kiếm khí chấn động, trực tiếp ép Bành Ngọc Nam lui sang một bên.
"Các hạ là ai." Sắc mặt Quách Phương âm trầm, ra hiệu muội muội cứu vị nữ tử còn sót lại, tự mình thì cầm kiếm tiến lên chặn đường:
"Kiếm pháp như vậy thì chắc không phải là hạng người vô danh, lại ra tay ác độc với mấy vị nữ tử này, các hạ không cảm thấy xấu hổ sao?"
Đang khi nói chuyện, chân đạp Tứ Tượng Bộ, trường kiếm trong lòng bàn tay giống như khổng tước khai bình, hóa thành màn kiếm trùng điệp ngăn ở phụ cận.
"Đinh. . ."
"Đinh đương. . ."
Tiếng va chạm thanh thúy êm tai cũng làm cho sắc mặt Quách Phương đại biến.
Kiếm pháp của đối phương rất quỷ dị, chỉ đơn giản xuất kiếm, chỉ là đâm một kiếm liền khiến cho kiếm thức của mình xuất hiện hình dạng sụp đổ.
Kiếm pháp đã từng rất thuận lợi của mình lại không chịu nổi một kích!
Nếu là chỉ có một mình Quách Phương, sợ là có dốc hết toàn lực thì ở trước mặt đối phương cũng khó có thể kiên trì một lát.
May mà còn có những người khác.
"Dừng bước!"
Bành Ngọc Nam ổn định thân hình, trong miệng quát khẽ, đồng thời kiếm khí lập tức bay lên, Như Phượng hoàng gật đầu mổ vào người áo đen.
Lần này, Bành Ngọc Nam đã không còn lưu thủ, sắc mặt ngưng trọng, vận chuyển Phi Tiên Kiếm pháp tới cực hạn.
Quách Phương cũng đột nhiên đề khí, Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm Pháp diễn hóa tứ quý luân hồi, ổn thủ một phương.
Hai người đều là cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm, liên thủ đối địch, ngoại trừ Tiên Thiên, tự nhận là đương thời không người có thể địch lại.
Nhưng mà. . .
"Lăn đi!"
Người áo đen gầm nhẹ, kiếm quang như liên đài nở rộ, nhìn như không có thứ tự, lại làm cho hai người nhanh chóng lùi lại.
Trong chớp mắt đã hiện ra vẻ chống đỡ hết nổi.
"Tại sao lại như vậy?"
Hậu phương, Quách Vân nhìn thấy cảnh này sắc mặt liền trắng bệch, lập tức kéo Miêu Đông Nhi về sau một phát, đang muốn tiến lên hiệp trợ.
Đúng lúc này.
"Răng rắc. . ."
Một tiếng nứt vang làm cho mấy người này giật mình trong lòng, trên mặt của hai người Bành Ngọc Nam, Quách Phương còn hiện ra vẻ vui mừng.
Nhưng mà trường kiếm trong tay người áo đen sớm đã có vết rách, lúc này lại bị kình khí va chạm, rốt cục cũng chống đỡ hết nổi.
"Bành!"
Một tiếng vang trầm, lưỡi kiếm toái liệt.
Quách Phương trầm giọng mở miệng:
"Bằng hữu, dừng tay đi!"
Mạc Cầu thần sắc không thay đổi, chỉ hừ nhẹ một tiếng, trường bào đột chấn, mấy chục viên đoạn nhận xoay tròn như thoi đưa bay lượn tứ phương.
Hắn thuận theo sau liên tục gảy mười ngón tay, để cho đoạn nhận lao thẳng đến chỗ sơ hở trong kiếm pháp của hai người.
Đồng thời thân thể mở ra, một tầng Kình lực vô hình quấn quanh người, toàn lực ứng phó Hắc Sát chân thân.
"Bành!"
Quyền xuất, không khí bị đánh nổ.
Chưởng lạc, kiếm ảnh bay tán loạn.
Mạc Cầu thân như mãnh hổ hạ sơn, khí thế hung mãnh cuồng bạo, hắc bào thêu kim điên cuồng chấn động, từ trong vòng vây của hai người trùng sát ra ngoài.
Lắc mình một cái liền ép đến trước mặt Quách Vân, vung tay lên liền quét đối phương bay ra ngoài hơn một trượng.
Sau đó, năm ngón tay chụp về phía trước rồi bóp chặt lấy đầu lâu của Miêu Đông Nhi trong tiếng hét thê lương thảm thiết của ả.
Giữa sân yên tĩnh.