Chương 230. Lửa Giận
Người dịch: Whistle
"Lớn mật!"
Tên Huyền Giáp hộ vệ đối diện với quyền phong lập tức nhướng mày gầm thét, không kịp rút đao, túm chỉ làm kiếm rồi hung ác bổ về phía trước.
Kiếm chỉ phá không, trực diện quyền phong.
"Li!"
Cực hạn lực đạo và tốc độ làm cho không khí phát ra những tiếng rít gào sắc nhọn, còn có những luồng khí lãng dâng trào, uy thế có thể nói là doạ người.
So với hai người Bành Ngọc Nam và Quách Phương, tuy rằng chiêu thức của người này có vẻ không lưu loát, nhưng Chân khí lại tinh thuần hùng hậu hơn.
Dù sao người này cũng khổ tu vài chục năm rồi.
Một người ở sau lưng cũng lửa giận đầy mặt, bước lên một bước, trường đao ra khỏi vỏ, chém ra một luồng đao mang sắc bén.
Hai người đều là cường giả trong số Huyền Giáp hộ vệ, lần này bọc hậu là vì kiểm tra sơ hở, nhìn xem có con cá nào lọt lưới không.
Dưới tình huống bình thường thì cũng không cần bọn hắn động thủ.
Không ngờ lại nghe được công pháp có liên quan đến người tu tiên, càng không ngờ là sẽ có nhân gan to bằng trời, lại dám xuất thủ với bọn họ.
"Hừ!"
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, quyền phong đột nhiên đổi hướng, khí cơ biến hóa quỷ dị, thế công đột kích lập tức hiện ra sơ hở.
Nhờ vào kiếm lý của Vô Định kiếm mà hắn có thể nắm chắc cơ hội chỉ trong nháy mắt, thừa cơ vọt tới trước, hai tay làm đao, một âm một dương chém tới đằng trước.
Âm Dương Thác Loạn đao!
Chiến Bát Phương!
Chưởng kình luân chuyển như đao, chém không theo thứ tự nào, nhưng mà mỗi lần chém ngay tiết điểm vãn hồi khí tức của hai tên Huyền Giáp hộ vệ này, không lần nào không trúng.
Mỗi một đao đều mang theo một Kình lực cuồng bạo, giống như Mạc Cầu đang phát tiết cơn giận đang chất chứa trong lòng.
Tám đao, mười một bước.
Hai vị cao thủ trong Huyền giáp của Lục phủ, chỉ là giao thủ trong chốc lát lại bị ép đến liên tục lui bước.
Thậm chí, hiểm tượng hoàn sinh.
Giờ này khắc này, hai người cũng không dám có suy nghĩ khinh thường đối thủ nữa, cùng nhau hét lớn lên.
"Giết!"
Tiếng quát như sấm, khí lãng nổ tung.
Âm Ba công.
Pháp môn này không có sơ hở, toàn bằng vào Ngũ tạng vận chuyển Kình lực, sóng âm đột kích, như là một bức tường khí lao tới, động tác của Mạc Cầu cũng chỉ đành trì trệ.
Cùng lúc đó, hai vị Huyền giáp cùng nhau đạp bước, dậm chân, trường đao ngược gió, bạo trảm như sấm.
Chỉ là trong nháy mắt, hai người thân kinh bách chiến này giống như hợp lại thành một người, đạt thành một loại cân đối, ăn ý nào đó, nhất cử nhất động đều giống như đội nghi trượng phối hợp ngàn vạn lần.
Hợp kích chi pháp!
Không giống những cuộc chém giết trong giang hồ, từ trước đến giờ Huyền Giáp hộ vệ đều nói không với đơn đấu, hơn nữa còn chú trọng về trùng sát chỉnh thể.
Lúc này, khí tức của hai người đã tương hợp, động tác nhất trí, phối hợp ăn ý, lực sát thương cũng bạo tăng.
"Đến hay lắm!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, không lùi mà còn tiến tới, toàn lực vận chuyển Hắc Sát chân thân, da thịt toàn thân lập tức đỏ bừng, còn có một cỗ Kình lực vô hình vẫn luôn bao phủ toàn thân.
"Băng!"
"Băng!"
Cơ bắp búng ra, cự lực bộc phát, giẫm chân một cái, mặt đất trong phương viên hơn một trượng lập tức nứt ra.
Một lực chấn động lan tràn khắp nơi.
Lực lượng này không tính là mạnh, nhưng lại có thể chấn động khí huyết, xung kích lòng bàn chân, khiến cho hai người đang xông tới lập tức chập choạng.
Mặt đất bị nứt ra, hơi chấn động, cũng làm cho bọn hắn khó mà duy trì được sự cân bằng, chứ đừng nói đến chuyện duy trì sự ăn ý.
"Oanh!"
Quyền phong che mặt, một người không kịp suy nghĩ nhiều, mãnh chuyển trường đao, lại không ngờ là Mạc Cầu lại thuận thế biến quyền thành trảo, không nhìn rất nhiều biến hóa ở trước mắt, bắt được lưỡi đao đang du tẩu bất định kia một cách tinh diệu.
Cự lực, bộc phát!
"Cạch!"
Toàn lực thi triển Hắc Sát chân thân lục trọng, lực lượng trong năm ngón tay có thể toái tinh kim, liền xem như Huyền Giáp hộ vệ cũng bị quản chế tại chỗ.
Đang lúc thân thể bị lôi kéo, hai người cũng hung hăng đụng vào nhau.
Chỉ một thoáng.
Trên dưới quanh người Mạc Cầu đều biến thành binh khí, vai, khuỷu tay, đầu gối điên cuồng oanh kích phía trước, nhanh như mưa to.
Mỗi lần thân thể run run, mỗi một động tác đều giống như bị xe lửa tông phải, bao hàm vô tận cự lực, dù cho đối thủ có là Huyền giáp hộ thân thì cũng không chịu nổi.
"Phốc!"
Tên Huyền giáp ở trước mặt phun đầy tiên huyết, nhìn thật kỹ, thậm chí còn có thể thấy được nội tạng vỡ vụn đang xen lẫn trong máu.
"Bành!"
Sau một kích này, thân thể của tên Huyền giáp trước mặt đã mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất, hoàn toàn không còn khí tức.
Một người khác thì sắc mặt đại biến, bộ pháp vốn đang lao lên nay lại đột ngột ngừng lại, quay đầu bỏ chạy.
Đồng bạn của gã không phải là phổ thông Huyền giáp, mà là một trong sáu vị Huyền giáp thủ tướng, là cao thủ trong số cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm.
Luận thực lực, tên đồng bọn này của gã gần với hai vị thống lĩnh Tiên Thiên, cũng mạnh hơn gã rất nhiều.
Dù là vậy cũng không là đối thủ của người trước mặt, vậy thì gã càng không phải!
"Bạch!"
Vừa mới quay người, không kịp cất bước chạy thì sau lưng đã có một bóng đen lao tới nhanh như điện thiểm, nắm chặt vào vai gã.
Lập tức có một cỗ lực kéo mạnh mẽ nhanh chóng lôi gã về phía sau.
Phi Thiên Thần trảo!
Là loại kì binh được xếp hạng 10 trong Thiên Cơ bí lục của Nhạc gia, có thể phá vỡ kim thiết, có thể bắt người nhiếp vật, cũng có thể mượn lực đằng không.
Tốc độ có thể so được với cao thủ Tiên Thiên toàn lực ứng phó.
Không bao lâu sau, hai cỗ thi thể ngã trên mặt đất, hai tay Mạc Cầu nhuốm đầy máu, khí tức khuấy động trên người thoáng bình phục.
Hôm nay.
Trong lòng của hắn đã sớm chất đầy lửa giận.
Không chỉ đến từ Tôn Tuyệt Tâm, mà còn có Lục phủ.
Từ khi bái nhập phái Linh Tố đến nay đã có bảy tám năm, nếu nói không có tình cảm thì đương nhiên là không có khả năng.
Phái Linh Tố cũng không phải Ma môn tà phái.
Tương phản, tính tình của đa số đệ tử trong phái đều rất lương thiện, làm người thuần hậu, dù cho có tâm cơ thì lúc bình thường cũng sẽ không làm quá mức, lần này lại bị Lục phủ diệt sạch.
Mạc Cầu nhìn thấy đầu của Trương trưởng lão rơi xuống trước mắt mình nhưng hắn lại bất lực, há có thể cam tâm.
Hắn xuất thủ với Huyền Giáp hộ vệ cũng có ý phát tiết lửa giận, nếu không, với cách làm việc luôn luôn vững vàng của hắn thì sẽ không mạo hiểm như vậy.
"Hô. . ."
Mạc Cầu nhả ra một ngụm trọc khí, nhìn hai bộ thi thể đang nằm trên mặt đất, lại nhìn sang Thôi lão đang trợn mắt hốc mồm.
Biến cố lần này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thôi lão.
Lão ta không ngờ là sẽ có người lớn mật đến mức phạm thượng như vậy, dám cường sát hai vị Huyền Giáp hộ vệ của Lục phủ.
Bất quá. . .
Đối với bản thân mình mà nói thì chuyện này dường như là một chuyện tốt?
Lão còn đang trừng mắt nhìn xem, chưa lấy lại tinh thần thì Mạc Cầu bắt hết 2 ông cháu bọn họ lại rồi lao về phương xa.
...
Nửa ngày sau.
Mạc Cầu để Hứa Việt lại hỗ trợ xử lý chuyện về sau, sau đó liền một thân một mình đi về Lục phủ.
Tuy rằng đã đại sát tứ phương, nhưng tâm tình của hắn vẫn rất u ám.
Những người may mắn thoát khỏi cuộc vây giết ở trong Dược cốc đã ít, người có thể gặp được hắn giống như Thôi lão lại ít càng thêm ít.
Huống chi, có rất nhiều người vốn đã bị trúng cổ độc, cho dù có chạy ra ngoài thì cũng chẳng sống được không lâu.
Còn có càng nhiều người không biết tung tích.
Trương Tử Lăng, Cát Nguyên. . .
Vẫn luôn không có tin tức!
Hắn cần phải yên lặng một chút.
Còn về Phù Đồ quyển hạ mà Thôi lão nhắc tới chính là pháp môn tương tự với Tiên Thiên cảnh giới.
Nhưng mà quyển này lại không nằm trong tay lão ta.
Năm đó, Thôi lão ngẫu nhiên gặp phải một người bị trọng thương gục ngã, nhất thời thiện tâm nên ra tay cứu chữa, đối phương không có tiền nên chỉ đành để lại Phù Đồ quyển thượng và quyển trung để báo đáp.
Mà quyển hạ thì đương nhiên vẫn còn nằm trên tay của gia tộc này.
Chẳng qua theo lời nói của Thôi lão thì đây là một gia tộc đã xuống dốc, nếu không thì sao có thể ngay cả phí xem bệnh cũng không bỏ ra nổi.
Hiện giờ cũng đã qua nhiều năm như vậy, còn không có huyết mạch kế thức, còn có hậu nhân hay không vẫn còn chưa biết được.
Bởi vì vẫn luôn không có người tu thành Phù Đồ, cũng không ai có hứng thú đi nghe ngóng gia tộc này, cho nên cũng chẳng biết bọn họ đã đi đâu.
May mà đã từng có thời hưng thịnh, còn có huy hiệu gia tộc, nếu như thật sự có hậu nhân ở tại Đông An phủ, chỉ cần dụng tâm tìm kiếm thì chắc là có thể tìm được.
Đến lúc đó, lại tìm cách lấy Phù Đồ quyển hạ là được.
"Mạc Cầu!"
Trong lúc trầm tư, một giọng nói mang theo vẻ kiêu căng vang lên, cũng cắt mạch suy nghĩ của hắn.
Mạc Cầu ngừng chân, nhìn về phía người mới tới:
"Phù tiểu thư."
Người tới chính là Phù Tú Ngọc, người rất ít lộ diện ở bên cạnh hắn.
"Ừm." Trên mặt Phù Tú Ngọc hiện lên ngạo ý, nói:
"Ta mới từ tiền viện qua đây, cũng đã nghe nói chuyện của phái Linh Tố, nếu như huynh trưởng của ta đã ra mặt thì ngươi sẽ không có chuyện gì."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Làm phiền Phù tiểu thư lo lắng, Phù huynh đã trợ giúp tại hạ rất nhiều, trước mắt đến xem, không sai biệt lắm đã kết thúc."
"Vậy là tốt rồi." Phù Tú Ngọc quét mắt nhìn hắn, nói:
"Mặt khác, ta còn nghe nói, ngươi còn nhờ anh trai ta giúp ngươi xử lý một việc liên quan tới chuyện kinh doanh của Phương gia."
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Việc kinh doanh của sư tỷ tại hạ dính đến Phương gia, Phù huynh đã đáp ứng hỗ trợ thương lượng, miễn cho tổn thương tình cảm."
"Hừ!" Phù Tú Ngọc hừ lạnh:
"Nhìn không ra, mặt mũi của ngươi cũng rất lớn đó?"
"Phù tiểu thư." Đối phương nói bằng giọng điệu cổ quái, Mạc Cầu không khỏi nhăn mày, hỏi:
"Lời này của tiểu thư có ý gì?"
"Ý gì? Ngươi hẳn là rõ ràng mình có thân phận gì." Phù Tú Ngọc lặng lẽ nhìn xem, thần sắc đạm mạc:
"Họ Mạc, ngươi chỉ là đại phu Khách khanh mà Phù gia ta mời đến, làm tốt chuyện của bản thân ngươi là được, chuyện không nên nhúng tay thì đừng nhúng tay."
"Anh trai ta nể mặt ngươi, giúp ngươi giải quyết họa sát thân, còn phải đi thương lượng chuyện kinh doanh cho sư tỷ của ngươi. . ."
"Ngươi xem Phù gia ta là cái gì vậy?"
Càng nói thì ngữ khí của nàng cũng càng ngày càng nặng:
"Ngươi là thuộc hạ, Phù gia là chủ gia, ngươi phải hiểu quy củ, đừng không bất phân chủ thứ, chuyện gì cũng đều chạy tới tìm anh trai ta hỗ trợ."
". . ." Sắc mặt Mạc Cầu trở nên lạnh lùng, dừng một chút, chậm rãi gật đầu:
"Ta hiểu rồi."
Hắn xoay người, nhìn thẳng vào mắt đối phương:
"Phù huynh đã từng đề cập với ta, hai người chúng ta nam chưa cưới, nữ chưa gả, có ý định muốn tác hợp. . ."
"Ta không đáp ứng!" Không đợi Mạc Cầu nói hết lời, sắc mặt của Phù Tú Ngọc lập tức đại biến, trách mắng:
"Họ Mạc, ngươi đừng vọng tưởng, con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, ta thà chết chứ không đồng ý gả cho loại người như ngươi."
"Phù tiểu thư nói quá lời." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nói:
"Thật ra ta cũng nghĩ như vậy."
"Nếu hai ta đã không đồng ý chuyện này, không bằng cứ quyết định thôi việc này đi, miễn cho tăng thêm phiền não."
"Phù tiểu thư, ý của tiểu thư như nào?"
"Chuyện này là thật!" Phù Tú Ngọc nghe vậy liền vui mừng quá đỗi, đôi mắt đều phát sáng:
"Ngươi thật sự nguyện ý từ bỏ cuộc hôn sự này?"
"Vốn là chưa định hôn ước, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói, lấy đâu ra hôn sự." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chờ khi gặp được Phù huynh thì tại hạ sẽ nói rõ ràng chuyện."
"Không cần, không cần." Phù Tú Ngọc liên tục khoát tay, vội vàng nói:
"Ta đi là được, hiện giờ ta sẽ lập tức đi tìm ca ca, nói cho huynh ấy biết là ngươi không đáp ứng chuyện giữa chúng ta."
"Nhưng mà ngươi đừng có mà đổi ý!"
Nói xong, mặt nàng lộ vẻ nghi ngờ.
Bản thân mình chính là thiên kim Phù gia, một tam đại gia tộc ở Đông An phủ, huynh trưởng còn là một trong những người dự tuyển của chức gia chủ tương lai, không biết có bao nhiêu người đạp nát cửa để kết thông gia.
Nhất là đối với một người không có chút bối cảnh nào giống như Mạc Cầu thì phải càng tha thiết ước mơ cuộc hôn nhân này mới phải.
Vậy mà đối phương lại nguyện ý từ bỏ, cũng không trách nàng đa nghi.
"Yên tâm." Mạc Cầu nghiêm mặt nói:
"Mạc mỗ tuyệt không đổi ý."
"Vậy thì tốt!" Phù Tú Ngọc lộ ra vẻ mặt hưng phấn:
"Ta lập tức đi nói, yên tâm, chuyện của ngươi và chuyện làm ăn của sư ty ngươi nữa, ta đều sẽ giúp ngươi làm xong!"
"Làm phiền." Mạc Cầu chắp tay.