Chương 229. Phù Đồ Đệ Tam Sách
Người dịch: Whistle
"Tốt, cực kỳ tốt!"
Quách Phương vốn luôn lão luyện thành thục, bất động thanh sắc, giờ này khắc này, trong lòng cũng không khỏi lửa giận trào lên.
"Công phu của các hạ thật là tinh diệu, thủ đoạn cũng thật độc ác, hôm nay Quách mỗ cũng phải kiến thức một phen!"
"Còn có ta!"
Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam tiến lên một bước, quần áo trên người không gió mà bay, lăng lệ sát cơ như có thực chất.
Quách Vân không rên một tiếng, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, chỉ chậm rãi rút trường kiếm ra đứng chung với hai người.
Tuy rằng ba người này tuổi không lớn lắm, nhưng lại đều có thể xếp hạng đầu trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.
Cho dù người nhỏ tuổi nhất là Quách Vân thì cũng có thể xếp trước mười, hai người khác thì càng là nhân tài kiệt xuất.
Ba người liên thủ, sử dụng luôn cả thủ đoạn cuối cùng, liền xem như đối mặt với cao thủ Tiên Thiên cũng không sợ.
Thi thể đang nằm trên mặt đất còn chưa băng lãnh, những trong tràng đã tràn đầy sát khí.
"Dừng tay! Dừng tay!"
Đúng lúc này, lại có hai người từ trong rừng cuống quít chạy ra, một người đi đầu còn liên tục phất tay hét lớn:
"Bành huynh, hiểu lầm, đây là một vụ hiểu lầm!"
"Phù Ngao?" Thấy rõ người tới, Bành Ngọc Nam nhướng mày:
"Thế nào, ngươi biết người này?"
"Biết, biết." Phù Ngao liên tục gật đầu:
"Các vị, chuyện này chỉ là một tràng hiểu lầm."
"Chúng tôi phụng mệnh Lục phủ đến đây đuổi giết phản phỉ, mấy ả nữ nhân này đều không phải hạng người lương thiện, chết chưa hết tội."
"Chết chưa hết tội?" Sắc mặt Quách Phương âm trầm, nhìn Mạc Cầu:
"Mấy nữ nhân này thì có thể có tội tình gì mà phải giết hết, vả lại, thủ đoạn cũng của vị bằng hữu này cũng quá độc ác đi?"
"Không sai." Quách Vân phù hợp gật đầu.
"Quách huynh, Vân muội." Bành Ngọc Nam thì lại lộ ra vẻ chần chờ, nhẹ nhàng lắc đầu với hai huynh muội Quách thị:
"Nếu như là Lục phủ ra lệnh thì sẽ có đạo lý, không chừng chuyện này thật sự là một tràng hiểu lầm."
Nghe vậy, huynh muội Quách thị nhíu mày một cái.
Nhưng chỉ sau một khắc, trên mặt của hai huynh muội bọn họ lại lộ ra vẻ kinh ngạc và bất đắc dĩ.
Hiển nhiên là Bành Ngọc Nam đã truyền âm gì đó cho bọn họ.
Lục phủ chính là gia tộc Tu tiên, tọa trấn một phương, quyền thế cực lớn, không tới lượt mấy tên phàm nhân chất vấn.
Liền xem như cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm, khi ở trước mặt loại gia tộc này thì cũng chỉ là những nhân vật có thể tiện tay đuổi đi.
Quách thị huynh muội không phải là người không hiểu chuyện, lúc này hiểu rõ, dù rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể đè xuống.
Bọn họ có thể bênh vực lẽ phải, nhưng lại không phải trẻ trâu.
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ, không để ý đến ba người, phẩy tay bỏ đi.
"Phù huynh." Bành Ngọc Nam nhìn sang Phù Ngao hỏi:
"Vị này là ai?"
"Một kiếm phá vạn pháp, chắc là Vô Định kiếm trong truyền thuyết rồi, nghe nói môn này kiếm pháp vẫn luôn được cất ở trong Vân lâu của Lục phủ, không ngờ là thời gian trôi qua nhiều năm như vậy lại có người tu thành."
"Vô Định kiếm?" Phù Ngao vỗ nhẹ trán:
"Ta nhớ ra rồi, khó trách, chẳng qua vị này là bằng hữu của tại hạ, còn về phần tính danh, tạm thời không tiện cáo tri."
Mạc Cầu vẫn luôn nổi danh về y thuật, không có người nào biết được hắn còn mang võ công tuyệt đỉnh, Phù Ngao cũng không có ý định để lộ ra ngoài.
Chuyện như thế, càng ít người biết thì càng tốt.
Nhưng mà, vừa rồi Mạc Cầu lấy một địch hai, dễ dàng bức lui hai vị cao thủ hàng đầu trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng cũng làm cho y kinh hãi không thôi.
Thực lực như vậy, ở dưới Tiên Thiên, sợ cũng lác đác không có mấy.
"Ba vị." Sau khi lấy lại bình tĩnh, Phù Ngao liền chắp tay với ba người:
"Chúng ta còn có việc, xin cáo từ trước!"
"Xin cứ tự nhiên!"
Phù Ngao đáp lễ lại.
Đưa mắt nhìn mấy người rời đi, bóng người biến mất không thấy nữa, Quách Phương mới lộ ra vẻ cảm khái, than nhẹ một tiếng:
"Đông An phủ quả thật là địa linh nhân kiệt, tùy tiện gặp được một người đều có được tu vi và thực lực như vậy."
Người áo đen kia thì không cần nhiều lời, đơn đả độc đấu, không có ai trong số ba người họ là đối thủ của hắn.
Dù là liên thủ thì cũng chưa chắc có thể thắng được người nọ.
Còn người tên Phù Ngao vừa rồi, khí tức trên người cũng hùng hậu như biển, tu vi tinh xảo, cũng là một nhân vật bất phàm.
"Quách huynh quá lo." Bành Ngọc Nam lắc đầu:
"Phù Ngao gia thế hiển hách, vốn đã bất phàm, vị kia hẳn là xuất thân Lục phủ, nên mới có thực lực như thế."
"Đúng vậy." Quách Vân thu hồi trường kiếm, nói:
"Đại ca không cần coi nhẹ bản thân, chúng ta đi qua nhiều nơi như vậy, cũng không có mấy người xuất chúng như thế."
"Chỉ là. . ."
"Thủ đoạn tàn nhẫn một chút!"
Nói xong liền nhìn sang bộ thi thể đang nằm trên đất, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy trên thi thể của Miêu Đông Nhi có rất nhiều sâu bọ đang bò lúc nhúc trên đó chẳng biết từ khi nào, còn có những làn khói độc bay lên.
"Ngô. . ." Thân thể nàng run lên, trước mắt đột nhiên tối sầm.
"Vân muội!"
"Thế nào?"
Bành Ngọc Nam, Quách Phương biến sắc, vội vàng chạy tới, liền thấy bàn tay của Quách Vân đã trở nên đen kịt.
Độc?
Chuyện khi nào?
Trong lòng hai người khẽ động, lập tức nhìn về phía thi thể trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hàn ý.
Vừa rồi Quách Vân chỉ chạm qua nữ tử này thôi mà trên lòng bàn tay đã bị trúng độc, chắc chắn là do bộ thi thể này gây ra.
. . .
Trong núi rừng, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
"Rầm rầm. . ."
"Răng rắc!"
"A!"
Nương theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lại có một người quen bỏ mình tại chỗ, cũng làm cho thân thể của một già một trẻ run rẩy, tâm tình căng cứng.
Thôi Mãn tuổi mới mười tám, không lớn lắm, nhờ vào tổ phụ giúp đỡ nên đã sớm tu thành Chân khí, dù là ở trong tam đại tông môn cũng đáng được trọng điểm vun trồng.
Ở trong phái Linh Tố thì càng là đệ tử Hạch Tâm.
Lại không ngờ rằng, một tràng biến cố, tông môn bị hủy, chỉ có thể bỏ mạng chạy trốn.
"Đát. . . Đát đát. . ."
Tiếng bước chân tới gần, một già một trẻ không dám nhúc nhích, liều mạng ép cơ thể xuống đống dây leo tràn đầy gai ngược.
"Bạch!"
Phía trên, một đạo hàn quang lướt qua.
Có người đang dùng đao kiếm chém vào dây leo để kiểm tra xem có người nào đang ẩn núp trong đó không.
Hai ông cháu này cũng rất may mắn, cũng không bị người ta phát hiện, nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ đi xa, cuối cùng biến mất không thấy.
"Hô. . ."
Thôi Mãn nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đứng dậy thì Thôi lão ở bên cạnh đột nhiên biến sắc, vươn tay đè y lại.
"Ra đi."
Một giọng nói lạnh như băng tự phía trên vang lên, cũng làm cho hai người phát lạnh, tâm tình chìm xuống đáy cốc.
Chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt bị đống dây leo vạch ra một vết máu, nhìn chăm chú ra bên ngoài, chỉ thấy một vị nam tử hắc bào đang đứng đó.
"A?" Đôi mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng thầm thì:
"Là các ngưoi."
Thôi lão phụ trách trông coi Dược cốc Vạn Quyển lâu, Mạc Cầu chính là khách quen ở nơi đó, há sẽ không quen biết.
Ngay cả môn công pháp của người tu tiên tên 'Phù Đồ' cũng là lấy được từ trong tay đối phương, tuy rằng không thể Tu tiên, nhưng cũng đã giúp đỡ cho hắn không ít.
Không ngờ vậy mà lại gặp phải Thôi lão ở nơi này.
Tuy rằng tu vi của Thôi lão không cao, nhưng pháp môn che giấu khí tức lại không yếu, nếu như không phải hắn, sợ rằng thật sự có thể thoát được.
Thôi lão lại không nhận ra Mạc Cầu, lúc này lập tức run cầm cập, quỳ xuống đất dập đầu:
"Tha. . . Tha mạng. . ."
So với việc lão ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thì người trẻ tuổi tên Thôi Mãn kia lại là cắn chặt hàm răng, đột nhiên nắm chặt tay lao đến:
"Ta liều mạng với các ngươi!"
"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, khẽ vung tay lên, tay áo dài chỉ nhẹ nhàng chấn động liền quét y văng ra ngoài.
"Bành!"
Một tiếng vang trầm, Thôi Mãn trực tiếp đâm vào một cái cây, hai mắt trợn trắng, ngã xuống đất ngất đi.
"Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng!" Sắc mặt Thôi lão trắng bệch, kêu khóc nói:
"Lão hủ chỉ có một đứa cháu này thôi, nếu như nó có mệnh hệ gì, thì Thôi gia cũng xem như đoạn tuyệt huyết mạch."
"Cầu đại hiệp khai ân, tha cho chúng tôi một mạng!"
"Thu cái thứ trong tay lão lại đi." Mạc Cầu nói bằng giọng lạnh lẽo:
"Nếu như lão thật sự không muốn chết."
"A!" Thân thể Thôi lão cứng đờ, ám khí vốn đang nằm trong tay vận sức chờ phát động cũng không giấu được nữa.
Trong lòng thì càng mờ mịt.
Đối phương biết được mình muốn đánh lén thì tại sao lại không trực tiếp động thủ, chẳng lẽ thật sự còn cơ hội?
"Đại. . . Đại hiệp." Lúc này, lão lắp bắp mở miệng:
"Nếu như ngài tha cho hai ông cháu tôi thì lão hủ vô cùng cảm kích, nguyện dâng lên trọng bảo."
"Trọng bảo?" Mạc Cầu nói bằng giọng nghiền ngẫm, nhìn xuống hỏi:
"Trọng bảo gì?"
"Đại hiệp." Tinh thần Thôi lão chấn động, vội vàng nói:
"Trên tay của ta có một phần Công pháp do người tu tiên trong truyền thuyết truyền lại, có thể giúp ngài thoát thai hoán cốt, thậm chí bước vào tiên đồ, thiên kim không đổi."
"Ồ?" Dưới chiếc mũ trùm, Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:
"Không phải là lão đang muốn nhắc tới môn công pháp tên là 'Phù Đồ' kia chứ?"
"Ây. . ." Thôi lão trì trệ, chậm rãi ngẩng đầu:
"Đại hiệp, ngài biết?"
Lão ta từng bán công pháp Phù Đồ này không ít lần rồi, cũng bán cho không ít người, chẳng lẽ vị trước mặt này cũng là một người trong số đó.
Chẳng lẽ mình và người này có quen biết sao?
Suy nghĩ chuyển động, trong lòng cũng không khỏi kích động, vội vàng nói:
"Đại hiệp có chỗ không biết, Phù Đồ chia làm tam sách thượng, trung và hạ, cho dù ngài nghe qua thì hẳn là cũng chỉ lấy được quyển thượng."
Quyển trung thì lão ta chỉ cho hai người xem qua.
Một vị là tiền chưởng môn của phái Linh Tố - Lý Ẩn, một người khác chính là Mạc thần y nổi danh trong mấy năm gần đây.
"Tam sách?"
Lần này, Mạc Cầu lại thật sự có chút kinh ngạc:
"Sao ta nghe nói chỉ có nhị sách?"
"Xác thực có tam sách." Trong lòng Thôi lão càng nghi ngờ hơn, chắc chắn là mình có quen biết với người trước mặt này, nhưng mà lão ta lại không dám nói ra, tiếp tục nói:
"Chẳng qua đệ tam sách không có tác dụng gì lớn, dù sao ngay cả nhị sách cũng không có người tu thành, vả lại cũng không nằm trong tay ta, nhưng mà nếu như đại hiệp có cần thì lão hủ có thể nghĩ biện pháp giúp ngài lấy được."
"Ô. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm:
"Hai quyển Thượng, trung đều đang ở trên người lão đúng không?"
"Cái này. . ." Vẻ mặt Thôi lão biến hóa, nghe đối phương hừ lạnh một tiếng liền vội vàng lấy ra một bức tranh:
"Ở đây, ở đây!"
Mạc Cầu vẫy tay một cái liền hút bức tranh kia tới, hỏi:
"Đệ tam sách ở đâu?"
"Đại hiệp." Trong mắt Thôi lão lộ vẻ thấp thỏm:
"Nếu như lão hủ nói ra, đại hiệp có thể tha mạng cho hai ông cháu chúng tôi được không?"
"Lão đang mặc cả với ta sao?" Trên mặt Mạc Cầu lộ ra một nụ cười, nhưng vẫn lắc đầu, nói:
"Nói đi, ta đáp ứng lão."
"Ngươi đáp ứng, nhưng chúng ta thì không đáp ứng." Đúng lúc này, rừng cây ở cách đó không xa lắc lư, hai tên Huyền Giáp hộ vệ sắc mặt băng lãnh bước tới, một người trong đó còn lạnh lùng nói:
"Chẳng cần biết ngươi là ai, trước tiên hãy đặt đồ vật trên tay xuống, rồi giao hai người này cho bọn ta xử lý."
"Huyền Giáp hộ vệ." Mạc Cầu nghiêng đầu, nhìn ký hiệu ở trên người đối phương, nói:
"Nghe nói trong Huyền Giáp hộ vệ, những người eo buộc chỉ vàng thì đều là Nhất lưu cao thủ, có một số còn từng là nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, thực lực gần như chỉ thấp hơn Đại thống lĩnh, không biết thực hư ra sao?"
"Phải hay không phải cũng chẳng liên quan gì với ngươi." Hai người nhanh chân bước tới, một người liền vươn tay ra:
"Giao đồ trên tay ra đây rồi cút đi!"
Thân là Lục phủ Huyền giáp, bọn hắn đã sớm dưỡng thành thói quen cao cao tại thượng, lúc này cũng như vậy.
"Được."
Mạc Cầu gật đầu, quay người đưa tới, nhưng lại là một quyền ảnh đen như mực bao phủ tứ phương.