Chương 242. Tiên Phường (Trung)
Người dịch: Whistle
Giờ Dậu chưa đến, nhưng sắc trời đã bắt đầu trở tối.
Trên đường phố cũng thưa thớt người đi đường.
Mạc Cầu thân mặc áo bào đen, hình như quỷ mị, lao nhanh trong bóng tối, không bao lâu đã đến được địa điểm ước định.
Trước đây hắn còn có chút lo lắng, sợ rằng mặc đồ này hiện giờ sẽ làm cho Đổng Tiểu Uyển liên tưởng đến 'Vô định kiếm' của Phù gia vừa nổi danh gần đây.
Nhưng khi tới được địa điểm ước hẹn thì hắn liền biết là mình đã lo quá xa.
"Mạc Cầu?"
Ở một nơi hẻo lánh chỗ, có một bóng người mảnh mai cũng mặc hắc bào giống như hắn đang nhìn về phía bên này, cất giọng hỏi.
Giọng nói này là của Đổng Tiểu Uyển.
So với ngày xưa thì lúc này toàn bộ cơ thể của Đổng Tiểu Uyển đều được áo bào đen bao phủ, thân hình có vẻ càng nhỏ gầy hơn.
Nhưng nếu như có người vì vậy mà khinh thường nàng liền sẽ mười phần sai.
Đổng Tiểu Uyển được Đổng Tịch Chu dồn hết toàn bộ tâm huyết, còn có một vị tu tiên giả làm bạn, căn cơ vững chắc, thực lực cường hãn, tuyệt đối được xưng là nhân vật số một trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng gần trăm năm nay.
Cho dù là so sánh với những cao thủ nhất lưu năm sáu mươi tuổi của thế hệ trước thì cũng không hề kém cạnh, hơn nữa còn có tiềm lực vô tận.
"Là ta."
Mạc Cầu gật đầu, cất bước tới gần.
Cách ăn mặc của hai người cũng không kém bao nhiêu, nếu như không phải dáng người khác biệt, cơ hồ chính là một người hai mặt.
Ngoài ra, trên mặt nạ của Mạc Cầu có màu đen, còn Đổng Tiểu Uyển là màu bạc nhạt, dường như là tính chất của kim loại, đều có tác dụng che lấp khí tức, không hề kém hơn mặt nạ của Tô Nghiễn Trần bao nhiêu.
"Sư đệ dụng tâm, khí tức ẩn tàng không tệ." Dưới mặt nạ, đôi mắt đẹp của Đổng Tiểu Uyển chớp động, nhẹ nhàng gật đầu:
"Đi thôi!"
"Vâng." Mạc Cầu đáp lời, quay đầu nhìn thoáng qua:
"Vừa rồi sư tỷ đang nhìn cái gì vậy?"
"Quán rượu." Đổng Tiểu Uyển dậm chân xuống, nói:
"Ta nhớ là con đường này đã từng rất náo nhiệt, mấy quán rượu ở bên kia thì càng là khách tới nườm nượp."
"Không ngờ. . ."
"Đều là Tử Dương môn sản nghiệp sao?" Mạc Cầu như có điều suy nghĩ:
"Gần đây trong nội thành xao động hơn nhiều, có rất nhiều sản nghiệp dính dáng đến Tử Dương môn đều xảy ra biến động."
"Chỉ là không biết Lục phủ có động thủ với Tử Dương môn hay không?"
Mấy ngày trước.
Lục phủ vây quét nghịch phỉ Huyền Y giáo, kết quả tìm ra một vị Tiên Thiên của Tử Dương môn, chấn động đến mức có thể tưởng tượng ra.
Tử Dương môn không phải là thế lực giống như Bộ gia và phái Linh Tố.
Phạm vi ảnh hưởng của nó rất rộng, có thể nói là đứng đầu trong tam đại môn phái, liền quan đến toàn bộ ngành nghề trong Đông An phủ.
Phải biết, cho dù là Dược cốc mà phái Linh Tố từng ở cũng là sản nghiệp của Tử Dương môn.
Những thế lực phụ thuộc vào Tử Dương Môn giống như phái Linh Tố cũng không phải là ít.
Liền ngay cả Phù gia cũng nhiều lần tới giao hảo.
Chẳng qua phong cách làm việc của Lục phủ từ trước đến nay đều rất bá đạo, chỉ cần làm trái một chút là sẽ bị đánh giết, dù cho Tử Dương môn thế lớn, nhưng cũng chưa chắc sẽ được buông tha.
Mà một khi động thủ. . .
Không thua gì toàn thành rung chuyển!
Thượng tầng khuynh đảo là chuyện bách tính mà không thể nào biết được, nhưng cũng có thể phát hiện được biến hóa gần nhất trong nội thành.
Vừa vào ban đêm, nhà nhà đều đóng cửa tắt đèn, liền ngay cả con đường náo nhiệt khi xưa cũng trở nên thưa thớt.
Mạc Cầu hỏi như vậy kỳ thật là cũng có ý dò hỏi thử.
Trong khoảng thời gian này, Đổng Tiểu Uyển vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục nhị tiểu thư, chắc là sẽ biết rõ nguyên nhân ở nơi này.
"Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó, Tử Hà đạo cô liền chạy tới Lục phủ thỉnh tội, nói là bị người hãm hại, nhưng sau đó liền không còn tin tức." Ánh mắt Đổng Tiểu Uyển biến hóa, chậm rãi nói tiếp:
"Nếu như thái độ của Tử Dương môn cứ tiếp tục như vậy, muốn nhận lầm thì lại sợ trách phạt quá nặng, không chịu tiếp nhận thì tổn thất quá lớn, sợ là kết quả không ổn."
"Tóm lại, mưa gió nổi lên mây đầy lâu, thời gian sau này, sợ là Đông An phủ sẽ trở nên rối loạn."
"Ừm."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Chuyện quan hệ trọng đại như thế sẽ tác động đến sâu xa, chẳng qua từ trước đến nay hắn đều chỉ lo cho thân mình, kì thực trong lòng Mạc Cầu cũng chẳng hề quan tâm đến vậy.
Bất luận là Tử Dương môn, hay là Lục phủ, hắn đều chẳng có ấn tượng gì tốt về hai thế lực này cả.
Đang khi nói chuyện, hai người đã rời xa địa điểm đông người, đi vào một con ngõ hẹp.
"Sư đệ." Đổng Tiểu Uyển đột nhiên ngừng lại, nói:
"Đệ có biết nơi này là địa phương nào không?"
"Ngõ Nông Đường." Mạc Cầu mở miệng:
"Sư tỷ, nói thế nào thì ta cũng đến Đông An phủ tầm mười năm rồi, sao lại có thể không biết tên chỗ này được rồi?"
"Không sai, đúng là ngõ Nông Đường." Đổng Tiểu Uyển bất vi sở động, tiếp tục nói:
"Nhưng đệ có chắc là nơi này chính là ngõ Nông Đường mà mình biết không?"
"Hả?" Mắt Mạc Cầu mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Đổng Tiểu Uyển đương nhiên là sẽ không bắn tên không đích, nhưng hắn rất chắc chắn là bản thân đã đi qua con ngõ này rồi, hiện nay thì. . .
Không đúng!
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, hồi tưởng lại con ngõ mà bản thân hắn đã từng đi qua, dường như nơi này lớn hơn nhiều hơn.
"Xem ra sư đệ đã phát hiện ra không đúng." Đổng Tiểu Uyển cảm khái, nói:
"Pháp thuật của Tiên gia không phải là thứ mà người thường có thể phỏng đoán, mê hoặc, vặn vẹo cảm giác của người khác cũng chỉ là chuyện bình thường."
Nói xong liền từ trên người lấy ra một tấm lệnh bài rồi cầm trong tay.
Đồng thời nói:
"Tới gần, nắm lấy tay áo của ta."
Mạc Cầu làm theo.
Một khắc sau.
Không biết Đổng Tiểu Uyển đã làm cái gì, lệnh bài trong bàn tay nàng lại toát ra một luồng sáng nhu hòa ảm đạm.
Luồng sáng không lớn, vừa lúc bao phủ hai người vào trong.
"Đây là. . ."
Dưới mặt nạ, ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, hai mắt nhìn chằm chằm vách tường phía đang nhộn nhạo giống như gợn sóng ở trước mặt.
"Đi!"
Đổng Tiểu Uyển quát khẽ, kéo tay một phát, hai người liền xuyên qua gợn sóng, xuất hiện trên một con đường dài.
Hai bên đường phố đều là những căn phòng ốc có ngoại hình lịch sự tao nhã, đại môn hướng ra ngoài, trong ngoài cũng không có gì che chắn, thỉnh thoảng có người ra người vào.
"Nơi này là?"
Trong mắt Mạc Cầu lộ ra vẻ chấn kinh:
"Đông An phủ khi nào thì có loại địa phương như thế này?"
Hắn rất khẳng định dù cho nơi này không phải ngõ Nông Đường, nhưng chắc chắn cũng nằm gần đó, nhưng xung quanh ngõ Nông Đường tuyệt đối không có con đường này.
Nếu như là bỗng dưng tạo ra thì cũng quá mức doạ người!
Chẳng lẽ, lại là ảo giác?
Nhưng mà nơi đây nhìn cứ như thật.
"Vào hai tháng trước, Lục phủ đã âm thầm ở phụ cận ngõ Nông Đường thiết hạ tiên thuật, để cho người khó lòng mà tới gần, cũng xây dựng lên con đường này." Đổng Tiểu Uyển nhỏ giọng giải thích, tiếp đó truyền âm nói:
"Đừng có ngạc nhiên, lần này tới đây xem như tăng trưởng thêm kiến thức, nói ít, hỏi ít, nghe nhiều là được "
"Được."
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi gật đầu.
Định nhãn nhìn lại, đường đi ánh đèn thưa thớt, phần lớn người đi đường đều có cách ăn mặc giống như như hai người họ, hắc y hắc bào che kín khuôn mặt.
Cũng có chút ít người lộ ra chân dung, những người khác đều chủ động né tránh.
Hiển nhiên.
Những người dám hiển lộ ra tướng mạo của mình ở nơi này tất nhiên đều là người tu tiên, còn có thể là nhân vật thành danh trong tu tiên giả.
Chỉ tiếc, Mạc Cầu chẳng biết người nào cả.
Hơi xem kỹ một chút, hai người dậm chân bước trên con đường dài, dưới đêm tối, dung nhập vào trong đám người.
Ngoại bán Linh dược!
Luyện khí Hà thị!
Kim Chung đảo giao dịch linh tài!
Pháp khí!
Phòng ốc tương tự như cửa hàng, chẳng qua đa phần bảng hiệu đều là đơn giản sáng tỏ, trực tiếp ghi tên của những vật phẩm trong cửa hàng.
Trong đó có rất nhiều Linh dược, Linh tài, Linh khí, Linh phù. . .
Còn có một chút người không thể thuê được cửa hàng thì trực tiếp dựng bàn ở hai bên đường, trải vải vóc ra rồi bày sạp hàng, những người này đại khái đều là Tiên Thiên hoặc là những nhân vật giống như Mạc Cầu.
Dường như Đổng Tiểu Uyển sớm đã có mục tiêu, dọc đường đi thẳng, bước vào một cửa hàng tên là Trường Sinh phường.
Bên trong cửa hàng không có hỏa kế, cũng không được nhiệt tình chiêu đãi, chỉ có một người buồn bực ngán ngẩm đang loay hoay thứ gì đó.
"Chủ quán." Đổng Tiểu Uyển đè ép cuống họng, hỏi:
"Có Linh đan Thượng phẩm có thể tẩy tủy phạt thể không?"
"Có." Chủ quán ngẩng đầu, liếc nhìn hai người, vẻ sốt ruột vừa lóe lên trong mắt lại lập tức ảm đạm xuống, hữu khí vô lực khoát tay nói:
"Thứ của phàm nhân thì có thể đi nhà khác nhìn xem, chỗ của ta không thu vàng bạc của các ngươi."
Chủ quán này biết hai người không phải là tu tiên giả?
Trên đường tới đây Mạc Cầu đều tràn đầy hiếu kì, hiện giờ thì càng không biết đối phương làm thế nào mà phát hiện ra hai người không phải là tu tiên giả.
"Tiên sư." Đổng Tiểu Uyển chắp tay:
"Ta muốn mua Ngọc Hoa đan!"
"Ngọc Hoa đan?" Chủ quán ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:
"Một phàm nhân như ngươi thì cần nó để làm gì?"
"A. . ."
Suy nghĩ một chút, chủ quán liền tỉnh ngộ lại, nói:
"Chẳng lẽ là trong nhà ngươi có thân nhân bị thương nặng, kinh mạch bị hao tổn, muốn dùng đan dược này để khôi phục?"
"Nếu thật sự là vậy thì quá lãng phí!"
Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong lòng Mạc Cầu khẽ động.
Mặc dù hắn không biết Ngọc Hoa đan là thứ gì, nhưng lại biết Đổng Tiểu Uyển muốn dùng đan dược này để làm cái gì.
Cho Đổng Tịch Chu phục dụng!
Nhưng mà rất hiển nhiên là Ngọc Hoa đan cực kỳ trân quý, dùng trên người phàm nhân đến cả chủ quán đều cảm thấy đáng tiếc.
"Sư tỷ!" Hắn nhíu mày, thấp giọng mở miệng:
"Thứ mà tiền bối nhờ sư ty mua là Hàn tủy mười năm, không có nó thì không thể luyện chế đan dược được."
"Ta biết." Giọng của Đổng Tiểu Uyển lại không thay đổi:
"Tiên sư, nghe nói thuật luyện đan của Trường Sinh phường là có một không hai trong Tiên gia của mấy châu, chắc là sẽ có Ngọc Hoa đan chứ?"
"Có, tất nhiên là có." Chủ quán đứng dậy, vung tay lên, trên cái bàn trước người liền xuất hiện một cái bình sứ:
"Nhưng mà một viên đan này cần bảy viên Linh thạch, đủ để mua được một món Linh khí liệt phẩm rồi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa."
Bảy viên Linh thạch?
Mạc Cầu thở dài trong lòng, số Linh thạch mà dư nghiệt của Hắc Sát giáo cất giữ cực kỳ thận trọng cũng chỉ có hai viên mà thôi.
Mà một viên kia của Đổng Tịch Chu thì càng được ông ta xem như bảo vật để trân tàng, có thể thấy được Linh thạch hiếm thấy như thế nào.
"Ta mua!"
Giọng nói vang lên bên cạnh làm cho ánh mắt Mạc Cầu thay đổi, nghiêng đầu nhìn sang, biểu lộ cũng trở nên ngưng trọng.
"Ta mượn của Dung Dung, cứ sử dụng trước đã, sau dùng mạng để trả là được." Đổng Tiểu Uyển cúi đầu giải thích một câu, gỡ cái túi bên hông xuống, từ trong đó lấy ra bảy viên Linh thạch.
Mạc Cầu nhìn rất rõ ràng, trong túi không còn thứ khác nữa.
"Nha đầu." Chủ quán nhìn số Linh thạch ở trước mặt, thần sắc phức tạp:
"Ngươi phải nghĩ cho kĩ."
"Ngọc Hoa đan đại khái có thể giúp được người mà ngươi muốn giúp, nhưng cũng chỉ có thể làm cho người này khôi phục lại như người bình thường mà thôi, có lẽ có thể sống lâu mấy năm."
"Nếu như mua những linh dược khác để giúp ngươi thành tựu Tiên Thiên thì sẽ dễ như trở bàn tay."
"Tiên sư." Đổng Tiểu Uyển phất tay cắt ngang lời nói của chủ quán:
"Ngài không cần nói, ta chỉ cần Ngọc Hoa đan."
Nói xong liền vươn tay nắm chặt thuốc kia bình, gân xanh trên mu bàn tay gồ cao, có thể thấy được năm ngón tay dùng sức mạnh cỡ nào.
"Thôi." Chủ quán bĩu môi, lắc đầu thu hồi Linh thạch:
"Lời hay khó khuyên hồn chịu chết, từ bi không độ người tự tuyệt, ngươi tùy ý."
Đổng Tiểu Uyển bước ra khỏi cửa hàng, trong tay nắm chặt bình thuốc, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ thư sướng.
"Sư tỷ." Mạc Cầu chậm rãi nói:
"Tiếp theo sư tỷ định làm như thế nào?"
Mặc dù hắn cảm thấy lựa chọn của Đổng Tiểu Uyển không được lý trí cho lắm, nhưng lại tôn trọng quyết định của nàng, hơn nữa cũng đã mở miệng khuyên rồi, xem như đã hết lòng.
Nhưng không có Linh thạch mà muốn mua được hàn tủy thì sợ là sẽ rất khó.
"Không sao." Đổng Tiểu Uyển lại nhẹ nhõm nói:
"Trên người của ta còn có không ít kim ngân, vạn nhất gặp phải một người mang Tiên Thiên Hàn tủy đồng ý giao dịch cũng khó nói."
"Cho dù không thành thì lần này cũng không lỗ, đồ vật đã tới tay, tiếp theo ta chỉ cần đi dạo loanh quanh với đệ là được."
"Cũng tốt." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, ánh mắt liếc qua quầy hàng ở hai bên đường, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn hỏi:
"Sư tỷ, ta thấy có quầy hàng đang bán Pháp khí, người tập võ như chúng ta có thể sử dụng được loại vật này không?"
"Có một chút có thể." Đổng Tiểu Uyển mở miệng:
"Có một loại Huyết Luyện pháp có thể luyện hóa Pháp khí vô chủ, chẳng qua là uy lực kém xa khi nằm trong tay tu tiên giả, hơn nữa còn có rất nhiều hạn chế."
"Thật sao?" Mạc Cầu như có điều suy nghĩ:
"Sư tỷ có biết phương pháp này không?"
"Phương pháp này cũng không tính hiếm lạ, đúng là ta có hiểu biết một chút." Đổng Tiểu Uyển cất kỹ Đan dược, tùy ý nói:
"Chẳng qua Pháp khí khó được, dù là Pháp khí liệt phẩm cũng đã muôn vàn khó khăn, mà dùng Huyết Luyện pháp để tế luyện thì uy lực có khi còn không bằng thần binh lợi khí mà chúng ta đang dùng."
"Về phần Pháp khí hạ đẳng. . ."
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên không ôm hi vọng gì về chuyện này.
"Ta cảm thấy rất hứng thú với loại này Huyết Luyện pháp này." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, nói:
"Nếu không ta dùng một viên Linh thạch để đổi Huyết Luyện pháp của sư tỷ đi, như thế nào?"
"Hả?"
Đổng Tiểu Uyển sững sờ, biểu lộ dưới mặt nạ cũng dần dần trở nên phức tạp.
Có vui mừng, có kinh, còn có cảm động. . .
"Sư đệ." Nàng há to miệng, giọng nói không lưu loát:
"Linh thạch khó được."
"Ta thật sự cảm thấy rất hứng thú với Huyết Luyện pháp." Mạc Cầu phất tay, đồng thời còn đưa tới một viên Linh thạch.