Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 243. Tiên Phường (Hạ)

Chương 243. Tiên Phường (Hạ)


Người dịch: Whistle
Mạc Cầu không có nói láo, hắn thực sự là cảm thấy rất hứng thú với Huyết Luyện pháp, cũng đồng ý tốn linh thạch để sở hữu nó.
Thậm chí một trong những mục đích của chuyến đi này chính là nó.
Về phần pháp môn phổ biến mà Đổng Tiểu Uyển nói thì cũng không hoàn toàn.
Ở chỗ này.
Có thể là Huyết Luyện pháp rất phổ biến, nhưng ra khỏi Phường thị Tiên gia này rồi, muốn lấy được thì sẽ muôn vàn khó khăn.
Vả lại nếu mua từ trong tay của những người khác thì trong lòng Mạc Cầu cũng có chút kiêng kị, sợ bị người hữu tâm nhớ thương.
Mua của Đổng Tiểu Uyển thì không cần phải lo lắng chuyện này.
Về phần tại sao hắn lại cần Huyết Luyện pháp. . .
Hắn hoài nghi Hỏa Long bội trên người mình có thể là một món 'Pháp khí' trong truyền thuyết.
Cho dù không phải thì thử một chút cũng không sao.
Mạc Cầu ở Đông An phủ sờ soạng lần mò nhiều năm, ỷ vào thân phận đại phu, xuất nhập hào môn, quảng giao thế gia.
Mạc Cầu của ngày hôm nay sớm đã không còn là hạng người ngây thơ vô tri như trước kia nữa.
Tầm mắt của hắn đã cao hơn tuyệt đại bộ phận võ giả.
Tiềm Long Sồ Phượng bảng mà người khác nhung nhớ trong lòng, nhưng hắn thì lại chẳng thèm quan tâm, chỉ có Tiên Thiên hoặc thậm chí là tu tiên giả trong truyền thuyết mới có thể khơi dậy hứng thú của hắn.
Theo hắn được biết.
Tu tiên giả tu hành chính là tiên pháp, thi triển chính là pháp thuật, ngự sử binh khí thì được xưng là 'Pháp khí'.
Những vật này đều không phải là thứ mà người tập võ có thể tiếp xúc được.
Huyết Luyện pháp là một loại pháp môn duy nhất có thể làm cho người tập võ tiếp xúc được loại vật này.
"Ngươi. . ."
Nhìn xem Linh thạch mà Mạc Cầu đưa tới, thần sắc của Đổng Tiểu Uyển phức tạp.
Linh thạch khó được!
Vì lấy được một viên Linh thạch, phụ thân của nàng Đổng Tịch Chu đã hao hết tâm tư.
Từ trước đến nay nàng vẫn luôn tự ngạo, nhưng vì có thể mượn được Linh thạch từ Lục Dung nên chỉ đành khúm núm.
Dưới cái nhìn của nàng, để lấy được viên Linh thạch này, chắc chắn là Mạc Cầu đã bỏ ra cái giá cực lớn.
Hiện nay lại chuyển tặng cho mình dễ như trở bàn tay như vậy.
Cái gọi là mua sắm Huyết Luyện pháp chẳng qua cũng vì muốn làm cho lòng mình có một lí do thoái thác tốt hơn mà thôi.
Về phần trên tay thật sự có Pháp khí. . .
Khắp cả Đông An phủ to lớn này cũng mới chỉ có mấy món Pháp khí thôi.
Suy nghĩ chuyển động, trong đôi mắt của nàng cũng nổi lên gợn sóng, trong lòng còn dâng lên một cảm xúc không hiểu.
Giống như xấu hổ, giống như vui mừng, giống như cảm kích. . .
Hơn hai mươi năm qua, trên người nàng chưa từng xuất hiện loại cảm xúc xa lạ này, trong lúc nhất thời gương mặt của nàng có chút nóng lên, cũng may có mặt nạ che lấp, không có người phát giác.
"Sư tỷ cất đi."
Mạc Cầu đưa Linh thạch qua:
"Sau khi rời khỏi đây lại đưa pháp môn cho ta cũng không muộn, chúng ta cứ dạo chơi bốn phía trước, xem thử có gặp được đồ vật thích hợp hay không."
"Ừm."
Đổng Tiểu Uyển gật đầu, giọng nói hơi run.
Hai người đi dọc bên đường, chưa đi được bao xa thì bị người ngăn lại.
Người ngăn cả là một đứa nhóc tầm bảy tám tuổi, nó đang ngồi trên một chiếc ghế, nhìn về phía hai người họ giống như một ông cụ non.
Đồng thời trong tay nó còn cầm một cây ngọc bổng, nhẹ nhàng vung lên:
"Phàm nhân dừng bước!"
Lúc ngọc bổng vẩy xuống còn tỏa ra một mảnh hào quang, giống như một tầng bình chướng ngăn cách con phố dài.
Tu tiên giả!
Mạc Cầu nhìn về phía thằng nhóc này, thần sắc không thay đổi.
Dọc theo đoạn đường này, mặc dù tu tiên giả và võ giả hỗn tạp chung một chỗ, nhưng bình thường đều có thể phân biệt ra được.
Những người có thần sắc lạnh nhạt, cử chỉ không chút hoang mang thì đa phần đều là tu tiên giả.
Người liên tục quan sát, nhưng lại không hề xuất thủ, mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng cẩn thận thì chính là võ giả.
Cho dù hai loại người này có đứng chung một chỗ thì cũng rất dễ phân biệt.
Dù cho ở bên ngoài Võ giả có uy phong bát diện thế nào, nhưng khi đến nơi này thì cũng phải khúm núm, thu liễm khí tức.
Tu tiên giả thì trái chọn phải lựa, chỉ cần là thứ mà bọn họ xem trọng, nếu như có võ giả dám tranh đoạt thì sẽ bị răn dạy một trận.
Chỉ có tu tiên giả mới có thể trò chuyện bình đẳng với tu tiên giả.
Võ giả. . .
Dù cho không kiêu ngạo không tự ti thì cũng chỉ đổi lấy dáng vẻ lạnh lùng của đối phương, cơ hồ ít có sắc mặt tốt.
Mà nằm sau hơn phân nửa của con phố dài này đều là cấm võ giả tới gần.
Đây là một loại khuất nhục.
Nhưng cũng là một loại hiện thực.
Tu tiên giả hẳn là có pháp môn đặc thù, bất luận võ giả có thu liễm khí tức như thế nào thì cũng sẽ bị nhìn ra.
"Muốn đi vào, cũng không phải không thể." Thằng nhóc này mở miệng nói:
"Phí qua đường, một viên Linh thạch."
Mạc Cầu lắc đầu, cùng Đổng Tiểu Uyển liếc nhìn nhau, quay người đi trở về, bước tới khu cửa hàng mà đám võ giả đang tụ tập.
Tu tiên giả có vòng tròn của tu tiên giả, võ giả cũng có vòng tròn của võ giả.
Thậm chí so với những tu tiên giả ít ỏi kia thì võ giả nơi này ngược lại càng dễ kết đội hơn.
Cho dù lúc tháo mặt nạ xuống đều là cừu nhân, nhưng lúc cũng có thể tụ tập cùng một chỗ, trao đổi những thứ mà bản thân cần.
Trong cửa hàng có người đang giới thiệu đồ vật trong tay mình.
"Âm Dương Huyền thiết, nặng ba trăm bảy mươi cân, có thể hút ngũ kim chi vật, gia trì Chân khí thì lực hút sẽ lớn hơn."
"Đổi hoàng kim trăm lượng, hoặc là Linh đan, Linh dược Tiên Thiên cảnh!"
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.
Trên tay hắn có một món binh khí lấy được từ trên người Miêu phu nhân cũng được luyện chế bằng vật này, chỉ mấy chục cân thôi cũng đã xem là thần binh hiếm thấy rồi.
Mặc dù khối Huyền thiết này chưa được rèn đúc, nhưng nếu mà ở bên ngoài thì giá tiền tuyệt đối sẽ không rẻ như bây giờ.
"Sinh Sinh Tạo Nguyên đan, Linh dược mà Tiên Thiên cảnh càn dùng, đổi Độ Minh thảo trăm năm trở lên, hoặc là Linh thạch, Linh đan."
"Tỳ Hưu Khải, có thể đối cứng với công kích của cao thủ Tiên Thiên mà không bị tổn hại, là chế phẩm của Huyền Nguyên tông, hai viên Linh thạch."
"Phong Hành phù, Kim Cương phù, Liệt Địa phù, Hỏa phù. . . , bảy loại Linh phù Hạ phẩm, một viên Linh thạch có thể đổi ba tấm!"
"Pháp khí liệt phẩm Phù Phong chùy, dùng Huyết Luyện pháp luyện chế thì sẽ có tỷ lệ nhất định có được ba thành uy năng, sáu viên Linh thạch."
"Âm Thi khí, chưa tinh luyện, là vật phụ trợ thượng giai với những người tu hành âm sát công pháp, một viên Linh thạch. . ."
Tiếng gào to không ngừng.
Ngoài những vật phẩm mà người tập võ cần thiết ra thì nơi này thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một vài vật phẩm có quan hệ với tu tiên giả, chẳng qua phần lớn đều rất đắt, động một tí là mấy viên Linh thạch, người có thể mua được cũng không nhiều.
Trong lúc nhất thời, Mạc Cầu đều cảm thấy hoa mắt, mở rộng tầm mắt.
Hiện giờ hắn chẳng qua chỉ là Nhất lưu, thực lực tiêu chuẩn ở nơi này thì phần lớn đều là Tiên Thiên.
"Sư đệ." Đổng Tiểu Uyển nhìn chung quanh một hồi thì đột nhiên mở miệng:
"Ta nhìn thấy một vị tiên sư đã từng đi qua Lục phủ, trên người nàng có thể có Hàn tủy, đệ ở nơi này xem trước đi, ta đi hỏi một chút."
"Được."
Mạc Cầu gật đầu.
Đưa mắt nhìn Đổng Tiểu Uyển rời đi, hắn trầm tư một chút rồi cất bước đi đến trước mặt vị võ giả gào to vừa rồi.
"Âm Thi khí, bán thế nào?"
"Nha!" Hai mắt đối phương sáng lên, vội vàng chỉ một ngón tay vào mấy cái bình đen trước mặt:
"Huynh đài hảo nhãn lực, mấy bình Âm Thi khí này của ta đều là hàng cực phẩm được thu thập từ Vạn Phần Khanh."
"Mặc dù chừng trải qua tu tiên giả luyện chế, nhưng đều là hàng hiếm, một viên Linh thạch bán ngươi hai bình!"
"Hai bình?" Mạc Cầu lắc đầu:
"Năm bình!"
"Ngươi đang nói đùa sao." Dưới mặt nạ, sắc mặt đối phương tối sầm:
"Bằng hữu, không có người trả giá như ngươi vậy, chỗ của ta có hết thảy năm bình, ít nhất cũng phải hai viên Linh thạch."
"Bốn bình, không thể ít hơn được nữa!"
"Ba bình, ngươi không mua thì thôi!"
"Thành giao!"
Mạc Cầu lấy ra một viên Linh thạch duy nhất trên người mình:
"Ta muốn kiểm hàng."
"Huynh đài, ngươi thật đúng là. . ." Đối phương cười khổ, lắc đầu đưa cho hắn một cái bình đen, nói:
"Đây là lần đầu tiên mà ta gặp phải một vị Tiên Thiên cò kè mặc cả như vậy."
Ta cũng không phải là Tiên Thiên!
Mạc Cầu động niệm trong lòng, động tác trên tay không ngừng, nhẹ nhàng xốc miệng bình lên, bấm tay câu lên một sợi khói đen.
Âm lãnh, băng hàn xâm nhập thẳng vào da thịt.
Nhưng mà hắn đã thầm vận chuyển Hắc Sát chân thân, Âm Thi khí cỡ này chưa thể làm hắn bị thương, đã bị luyện hóa.
"Không sai!"
Mắt hắn lộ ra vẻ hài lòng, rồi lại thử nghiệm hai cái bình khác, sau khi nghiệm xong thì mới xem như đạt thành giao dịch, lấy một cái túi ra gói kỹ.
Mặc dù Âm Thi khí có thể trợ giúp cho việc tu hành Hắc Sát chân thân, nhưng hiệu quả không lớn.
Mạc Cầu mua nó không phải để cho bản thân sử dụng, mà hắn muốn cho con Hành thi kia dùng.
Năm trước, Hành thi ẩn giấu trong Tam Âm chi địa nhiều năm, lại thôn phệ tinh huyết của một vị cao thủ Tiên Thiên.
Theo như ghi chép trên Luyện Thi thuật thì đây là đang thuế biến thành Cương thi.
Quá trình này cần thời gian không đồng nhất, nhanh thì mấy năm, chậm thì mấy chục năm.
Đương nhiên, cũng có biện pháp đẩy nhanh tốc độ thuế biến.
Âm Thi khí chính là một trong những biện pháp đó.
Sau khi Hành thi quán chú hết đống Âm Thi khí tinh thuần này, qua không bao lâu nữa thì hắn sẽ có thể thêm ra một vị Cương thi trợ thủ.
Cương thi, thực lực có thể so với Tiên Thiên, nhục thân cứng đến mức có thể đỡ được một vài món Pháp khí Hạ phẩm.
Trong những truyền thuyết dân gian thì Cương thi thường có quan hệ với tu tiên giả.
Có thể thấy được nó mạnh mẽ như thế nào!
Mạc Cầu cất kỹ Âm Thi khí, lại đi dạo vài vòng, thấy Đổng Tiểu Uyển vẫn chưa về bèn dứt khoát tự mình bày quầy bán hàng.
"Trọng kim thu mua các loại vật tư tu hành của võ giả Hậu Thiên, ưu tiên các loại Linh đan, Linh dược. . ."
"Thu mua các loại bí pháp, cổ tịch, y thuật, thuật luyện khí vân vân. . ."
"Chú thích: Dùng kim ngân trao đổi, không có Linh thạch."
Sau khi viết xong lời quảng cáo, cũng dọn quầy xong, vị võ giả mang mặt nạ quỷ vừa giao dịch Âm Thi khí kia lại đúng lúc đi tới.
Khi nhìn thấy tấm bảng quảng cáo của Mạc Cầu thì y không nhịn được bật cười.
"Huynh đài!"
Y im lặng lắc đầu:
"Ngươi đây là quăng lưới rộng để mong trúng nhiều cá nha, đồ vật cần giao dịch không ít, nhưng trên tay mình lại không có đồ tốt."
"Linh thạch khó được, tại hạ cũng không có cách, chỉ có thể lấy ra được tục vật của phàm nhân." Mạc Cầu nhún vai, từ trên người lấy ra một túi vàng rồi buông xuống:
"Nếu như bằng hữu có thứ phù hợp với yêu cầu thì có thể thương lượng giá tiền."
Túi vàng này có thể xem như toàn bộ gia sản mà hắn tích lũy hơn mười năm ở trong Đông An phủ.
"Không dám." Người mặt nạ quỷ cũng không vội rời đi, ngồi xổm xuống, trầm giọng nói:
"Huynh đài cần vật tư Hậu Thiên là vì chuẩn bị cho hậu bối nhà mình sao, cho của ta vừa vặn có một bình Tam Chuyển Thông Mạch đan."
"Hai mươi lượng vàng, đổi hay không?"
Y không nghi ngờ tu vi của Mạc Cầu, cảnh tượng bấm tay luyện hóa Âm Thi khí vừa, liền ngay cả y cũng làm không được nhẹ nhõm như thế, cho nên y cho rằng Mạc Cầu chắc chắn là võ giả Tiên Thiên.
Một vị Tiên Thiên muốn thu mua Linh Hậu Thiên dược thì đương nhiên là vì vãn bối đệ tử của mình rồi.
"Tam Chuyển Thông Mạch đan?" Mạc Cầu cũng không giải thích, ánh mắt chớp động:
"Rẻ chút đi!"
"Không thương lượng." Người mặt nạ quỷ lắc đầu, từ trên người lấy ra một bình dan dược rồi đặt xuống:
"Ở bên ngoài thì thứ này có tiền cũng không mua được, chỉ có ở chỗ này mới không bị người để vào mắt."
"Có mua hay không?"
"Mua!" Mạc Cầu gật đầu:
"Trên người ngươi có mấy bình?"
"Chỉ có một bình này thôi."
"Như vậy à. . ."
Trong giọng nói của Mạc Cầu có chút tiếc nuối.
Đúng như đối phương đã nói, ở ngoại giới, thứ có thể giúp cao thủ Nhất lưu Hậu Thiên tu hành là cực kỳ hiếm thấy.
Có tiền cũng không mua được, tuyệt đối không giả.
Liền xem như ở trong Lục phủ thì cũng cần phải lập được công lao thì mới được ban thưởng đan dược.
Chỉ có thể nói, trong thường thị Tiên gia hội tụ tu tiên giả khắp mấy châu, rất nhiều Tiên Thiên, cho nên mới lộ ra đan dược Hậu Thiên không đáng giá, vật phẩm Tiên Thiên mới có thể lên được mặt bàn.
Sau khi Mạc Cầu mua lại Tam Chuyển Thông Mạch đan thì lại không có người nào tới nữa, cho đến Phường thị kết thúc thì mới có một người tới giao dịch.
Nhất Khí đan!
Là một loại Linh đan không thua gì Tam Chuyển Thông Mạch đan, là đan dược tu hành thiết yếu của võ giả Hậu Thiên đỉnh tiêm, hai bình năm mươi lượng vàng.
Lúc này, Đổng Tiểu Uyển cũng trở về với ánh mắt mang theo sự hưng phấn.
Hiển nhiên là nàng cũng thu hoạch tương đối khá.
Đối với Mạc Cầu mà nói, mặc dù chuyến đi phường thị Tiên gia lần này cũng đã đạt được không ít thứ, nhưng càng quan trọng hơn là được tăng trưởng kiến thức.
Ở chỗ này, những Tiên Thiên cao cao tại thượng trước kia giống như người hạ đẳng vậy.
Tu tiên giả, những nhân vật chỉ từng xuất hiện trong truyền thuyết cũng không khác với người bình thường là mấy.
Mặc dù thực lực cường hãn, nhưng nhân tính giống nhau.
Cao ngạo, lạnh lùng, xa cách, trời sinh hơn người một bậc, từ thuở nhỏ thì bon hắn đã quen với việc xem thường phàm nhân, nhưng tu tiên giả đồng ý giao lưu bình đẳng với võ giả phàm tục ít lại càng thêm ít.
Sau khi rời đi tiên phường, ngày thứ hai, Đổng Tiểu Uyển liền đưa tới Huyết Luyện pháp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất