Chương 251. Ra Khỏi Thành
Người dịch: Whistle
Quán rượu.
Mạc Cầu và Phù Ngao đã nâng ly cạn chén rất lâu, nhưng người đang chờ lại chậm chạp chưa tới.
"Gần đây rất bận rộn, lại thêm Lục phủ thúc giục quá gấp, ngay cả những người ít nổi danh trong tộc cũng phải đi lên tiền tuyến."
Phù Ngao đặt chén rượu xuống, nhìn xuống con phố đã thưa thớt hơn xưa rất nhiều, nói:
"Chúng ta chờ thêm một chút đi."
"Không vội." Mạc Cầu gật đầu:
"Thời gian còn sớm."
Lại chờ thêm một lát, trên thang lầu liền truyền đến những tiếng bước chân hơi dồn dập.
"Thật có lỗi, thật có lỗi." Phù nhị gia Phù Du An xuất hiện ở trên lầu hai, ôm quyền chắp tay với Mạc Cầu:
"Lâm thời có việc quấn thân, tới chậm một chút, đã để Mạc đại phu chờ lâu."
"Nhị gia nói đùa." Mạc Cầu đứng dậy:
"Vào thời điểm này mà còn phải làm phiền ngài đích thân đến đây một chuyến đã là không nên, nên xin lỗi phải là Mạc mỗ nới phải."
"Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy." Phù Ngao cười khoát tay:
"Vẫn là nói chính sự quan trọng."
"Đúng." Mạc Cầu gật đầu, từ trong cái túi bên cạnh lấy ra 6 cái bình sứ đưa cho Phù Du An:
"Kim Cương Tô Du."
"Kim Cương Tô Du!" Phù Du An nhận lấy bình sứ, trên mặt lộ vẻ cảm khái:
"Không ngờ là ngay cả Luyện thể thánh dược bất truyền của Kim Cương tự mà Mạc đại phu cũng có thể luyện chế ra được."
"Cơ duyên xảo hợp, ta từng dùng qua vật này." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, giải thích nói:
"Chẳng qua Kim Cương Tô Du của Mạc mỗ lại có chút khác biệt với Kim Cương tự, nhưng dược hiệu sẽ không kém hơn bao nhiêu."
Chuyện này cũng không phải là nói ngoa.
Phối phương Kim Cương Tô Du hiện giờ đã trải qua hắn nhiều lần điều chế, đã khác một trời một vực với bản gốc.
Mấy loại chủ dược trong đó đều đã đổi thành dược vật tương đối thường gặp, thủ pháp luyện chế cũng không giống.
"Như vậy à. . ." Trên mặt Phù Du An lộ ra vẻ sợ hãi thán phục, về phần có tin hay không thì chỉ có ông ta mới biết:
"Mạc đại phu không hổ là thần y, y lý tinh xảo, lại có thể tái hiện được bực thánh dược này."
"Nếu dược hiệu đẫ không kém bao nhiêu, muốn bán ra cũng rất dễ dàng, dù sao đối với tuyệt đại đa số võ giả Hậu Thiên mà nói thì Luyện thể là giai đoạn có tiến triển chậm chạp nhất."
"Làm phiền." Hai mắt Mạc Cầu sáng lên:
"Tại hạ muốn đổi những loại đan dược Luyện khí Hậu Thiên như Tam Chuyển Thông Mạch đan hoặc là Nhất Khí đan."
Kim Cương Tô Du tuy rằng tốt, nhưng cũng đã vô dụng với hắn, chẳng bằng đổi lấy đan dược Luyện khí Hậu Thiên có thể dung dưỡng tu vi.
"Cái này. . ." Phù Du An nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, chần chờ một chút, mới đắng chát mở miệng:
"Mạc đại phu, những đan dược mà ngươi cần cũng giống như bình Kim Cương Tô Du này, đều là loại có tiền cũng không mua được."
"Không biết có thể đổi thành những đan dược khác hay không?"
"Trong thù lao của Phù gia cũng có nhiều đan dược, nếu như Mạc đại phu đáp ứng thì chúng tôi có thể cung cấp thêm mấy lần, hơn nữa còn là liên tục trong nhiều năm không ngừng."
"Như thế nào?"
Nói xong liền nhìn Mạc Cầu bằng vẻ mặt chờ mong.
"Nhị gia." Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, nói:
"Tại hạ đã hai mươi chín tuổi, Phù gia hậu đãi, Mạc mỗ không dám quên, chẳng qua những đan dược kia lại không phải thứ mà tại hạ cần."
Mặc dù đan dược bình thường cũng có thể gia tăng tu vi, nhưng quá chậm chạp, còn lâu mới phù hợp với yêu cầu của hắn.
Nhất là sau khi Mạc Cầu phục dụng qua đan dược đỉnh cấp, hưởng thụ loại tốc độ kia xong, lại khôi phục chậm chạp như bình thường thì hắn liền không chịu được.
"Đáng tiếc!" Phù Du An bất đắc dĩ, cuối cùng gật đầu:
"Nếu như vậy, chỗ của ta vẫn còn một bình Nhất Khí đan, trước tiên có thể cung cấp cho Mạc đại phu, cái khác thì để ta đi nghe ngóng thêm đã."
"Làm phiền!" Sắc mặt Mạc Cầu nghiêm túc:
"Nhị gia, chỉ cần Đan dược tới tay, liền xem như để Mạc mỗ gia bỏ thêm một chút cũng không phải không thể."
"Minh bạch." Phù Du An thở dài một tiếng, thu hồi túi vải, đứng lên:
"Phù Ngao, ngươi xuống đây một chút."
"Vâng!"
Phù Ngao sững sờ, đi theo đối phương xuống lầu.
Hai người bước ra quán rượu, dừng lại ở một nơi vắng vẻ, Phù Du An sờ vào đồ vật trong túi, nói:
"Chuyện này ta giao cho ngươi xử lý."
"A!" Phù Ngao biến sắc:
"Nhị thúc, bình thường thì những đan dược này đều nằm trong tay của những cao nhân Tiên Thiên kia, ta làm gì có mặt mũi lớn như vậy."
"Cũng nên thử một lần, nếu như thật sự không được thì ta sẽ giúp ngươi." Hai mắt Phù Du An khẽ đảo:
"Xem bộ dạng thì Phù gia chúng ta đã không lưu được Mạc Cầu, vậy thì chẳng bằng thành toàn tình nghĩa cho hai người các ngươi."
"Lời này giải thích thế nào?" Phù Ngao ra vẻ mê mang:
"Mạc huynh ở trong Phù gia vẫn rất tốt mà, cũng không có ý định rời đi."
"Hừ!" Phù Du An hừ nhẹ, nói:
"Mạc đại phu nói rõ bản thân đã hai mươi chín, lại cầu những bảo dược này, hiển nhiên là muốn nếm thử thành tựu Tiên Thiên trước ba mươi tuổi."
"Như vậy mới có cơ hội đi tầm tiên vấn đạo!"
Nói đến chỗ này, ông ta không khỏi than nhẹ một tiếng, rồi mới tiếp tục nói:
"Mặc kệ có được hay không được, chỉ cần hắn khăng khăng tưởng tầm tiên vấn đạo thì Phù gia chúng ta đã không còn có khả năng trợ giúp cho hắn nữa, sớm tối hắn cũng sẽ rời khỏi Lục phủ."
"Giao tình giữa Phù gia và Mạc Cầu cũng sẽ ngày càng mờ nhạt, chỉ có giao tình của hai người mới có thể càng ngày càng tốt."
"Cái này đối với ngươi mà nói có lẽ là chuyện tốt!"
"Tu tiên. . ." Biểu lộ của Phù Du An phức tạp.
Khi y mới quen Mạc Cầu thì đối phương vẫn còn là một tên tiểu đại phu của phái Linh Tố, chẳng qua chỉ được tính là có chút danh tiếng mà thôi.
Bây giờ, thứ mà đối phương truy cầu không ngờ lại không phải là Tiên Thiên chi cảnh mà y hằng chờ mong, mà là tu tiên giả trong truyền thuyết.
Trong lúc nhất thời, y cảm thấy có hơi phức tạp, hơi xúc động, nhưng càng nhiều là ghen tỵ và âm thầm hi vọng đối phương thất bại.
Sau khi hồi phục lại tinh thần.
"Đồ vật thì ta sẽ cầm đi trước." Phù Du An không chú ý tới biểu lộ biến hóa trên mặt y, tiếp tục mở miệng:
"Có tin tức thì cứ tới lấy là được, ta cũng giúp ngươi hỏi một chút."
"Chuyện mà hiện giờ ngươi cần làm là phải hầu hạ Lục tứ gia cho tốt, đồng thời cũng phải tạo mối quan hệ với Mạc đại phu."
"Theo như những tin tức mà chúng ta đạt được, tuy hắn không phải là Tiên Thiên, nhưng ở dưới Tiên Thiên đã vô địch thủ, cũng có thể xem như một cao thủ Tiên Thiên."
"Ừm." Phù Ngao gật đầu.
"Đi!"
Phù nhị gia phất phất tay rồi quay người rời đi.
Phù Ngao nhìn đối phương đi xa, đứng sững sờ ở góc đường thật lâu mới thu liễm tâm tư, quay người bước lên tửu lâu.
"Thiếu gia!"
Mới vừa lên lầu hai thì thấy một tên hạ nhân của Phù gia đang lo lắng đứng đợi.
"Không xong, việc lớn không tốt!"
"Thế nào?" Phù Ngao vốn đang không vui, lúc này liền nhướng mày, lớn tiếng trách mắng:
"Hô to gọi nhỏ cái gì, còn ra thể thống gì, rốt cuộc là chuyện gì?"
Sắc mặt của người hầu đỏ bừng, lắp ba lắp bắp mở miệng nói: "Lục. . . Lục. . . Lục tứ gia ra khỏi thành!"
"Cái gì?" Sắc mặt Phù Ngao lập tức ngưng trọng:
"Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?"
"Thiếu gia!" Người hầu dậm chân, nói:
"Lục tứ gia ra khỏi thành!"
"Chuyện gì xảy ra?" Phù Ngao cuồng loạn trong lòng, không nhịn được cả giận nói:
"Không phải ta đã dặn các ngươi là phải hầu hạ Tứ gia cho tốt rồi sao, tại sao lại để cho ngài ấy xuất phủ, hơn nữa còn đi ra khỏi thành nữa?"
"Lục tứ gia nhất định đòi đi ra ngoài ngắm cảnh, chúng tiểu nhân nào dám ngăn cản?" Người hầu ra vẻ bất đắc dĩ:
"Thiếu gia, làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao!" Phù Ngao gầm thét:
"Tranh thủ thời gian gọi người đi theo đi, nếu như Tứ gia thiếu một cộng lông tơ thì ta sẽ muốn mạng của các ngươi!"
"Vâng, vâng!"
"Còn không mau đi!"
Người hầu run rẩy, cuống quít phi nước đại xuống dưới lầu.
"Mạc huynh." Phù Ngao hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi lòng:
"Làm phiền huynh cũng đi theo ta một chuyến?"
"Ta!"
Mạc Cầu hơi cau mày:
"Ta thì không cần đi."
Hiện giờ hắn chỉ muốn nắm chặt mỗi phút mỗi giây để tu hành, gia tăng thực lực, không muốn chạy loạn bốn phía.
Nhất là hiện nay toàn bộ Đông An phủ đều không quá thái bình.
Không phải là hắn sợ phiền phức, dù sao với tu vi hiện giờ của hắn, chỉ có một vài cao thủ Tiên Thiên và những tu tiên giả chưa từng lộ diện là có thể uy hiếp được hắn.
Vả lại. . .
Nếu như thật sự gặp phải thời khắc nguy hiểm thì hắn cũng có con át chủ bài.
"Sợ là không được." Phù Ngao cười khổ:
"Nếu như Tứ gia hỉ là đi ngắm cảnh tùy tiện một chút thì không sao, nhưng lỡ như tối nay Tứ gia không có ý định trở lại, thân là khách khanh đại phu của Lục phủ, dù thế nào thì huynh cũng phải đi một chuyến."
"Được thôi!"
Mạc Cầu thở dài.
. . .
Mây đen đầy trời, nhìn như trĩu nặng có thể chạm tay vào vậy, làm cho lòng người hậm hực.
Sơn lâm, trên quan đạo, gió nhẹ cuốn lên một chút lá rụng.
Tiếng quạ kêu, tiếng chim hót cũng biến mất không còn tăm hơi.
"Mưa gió sắp nổi lên rồi!"
Trên núi cao, một người chắp hai tay sau lưng, trông về phía Tử Dương môn ở xa:
"Những ngày này, thế công của Lục phủ ngày càng gấp rút, xem ra bọn hắn đã không đợi được nữa."
"Không sao." Trong rừng, một vị nữ tử đầu đội mạng che mặt chậm rãi bước ra, đôi chân trần đang lơ lửng nằm cách mặt đất một thước, lạnh nhạt nói:
"Có chúng ta ở đây, trừ phi Lục Quan Lan tự mình xuất thủ, nếu không sẽ không thể nào đánh hạ Tử Dương môn nhanh như vậy được."
". . ." Đối phương trầm mặc, thật lâu sau mới nói:
"Lão ta thật đã chết rồi sao?"
"Tám chín phần mười." Nữ tử nói bằng giọng lạnh lẽo:
"Dù không chết thì sợ là cũng cách cái chết không xa, lần này vừa lúc có thể tìm Lục gia để đòi lại một chút vốn liếng."
"Li!"
Đang khi nói chuyện, một con diều hâu ở đường chân trời đột ngột kêu lên, hóa thành một cái bóng đen đậu trên vai của nữ tử.
Trên đùi của diều hâu có buộc một phong thư.
Sau khi gỡ xuống, gương mặt sau tấm lụa mỏng của nữ cũng hơi kích động:
"Lục Nam Thù ra khỏi thành!"
"Ra khỏi thành?" Một người khác cười khẽ:
"Chẳng qua chỉ là mồi câu cá thôi."
"Thì tính sao." Nữ tử cười lạnh:
"Mồi câu đã xuống nước, có thể câu được con mồi hay không thì chưa biết, con mồi nuốt xong mồi câu rồi bỏ chạy cũng là chuyện thường."
"Ngô. . ." Trên mặt đối phương lộ vẻ trầm ngâm:
"Ngươi muốn thử một lần?"
"Đương nhiên!" Nữ tử bấm tay một cái, con diều hâu trên vai lập tức bay thẳng lên không trung:
"Nếu như Lục phủ chỉ còn chút thực lực giống như hiện giờ thì chúng ta cũng chẳng cần phải sợ."
"Đối với chúng ta mà nói, chuyện này cũng là một cơ hội!"
"Ừm."
Ánh mắt của một người khác chớp động, chậm rãi gật đầu.
. . .
"Giết!"
Tử Dương môn.
Tiếng la giết rung trời, máu tươi nhiễm đỏ dốc núi.
Không biết đã có bao nhiêu cao thủ tề tụ nơi đây, nhìn như một bầy kiến đang từng bước xâm chiếm phòng ngự của Tử Dương môn.
"Hãm Địa Trận, Đao Võng, Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm, Diêm Vương Phi Toa. . ."
"Tất cả đều là ám khí đã thất truyền của Nhạc gia, không ngờ vậy mà đều xuất hiện ở đây!"
Lục Phong Tử đứng chắp tay, xuyên qua quân trướng nhìn lên trên không trung, trong con ngươi tràn đầy lăng lệ sát cơ:
"Nhưng mà, bọn hắn còn có thể kiên trì được bao lâu nữa?"
Ở xung quanh gã là Đan Dương kỵ binh, Đại Kích võ sĩ, Huyền Giáp hộ vệ đang chờ xuất phát.
. . .
Mưa.
Rơi tí tách.
Lục tứ gia đi dạo ở ngoài thành hai ngày, dường như cũng không còn mục tiêu nào khác nên chỉ dẫn người tùy ý du đãng.
Mặc dù đã ra khỏi thành, nhưng mà tòa núi thịt này vẫn không ngừng hưởng dụng.
Mỗi ngày đều là rượu ngon, thịt ngon, thức ăn ngon, thậm chí mỹ nhân nối liền không dứt xuất hiện ở bên cạnh Lục tứ gia.
Tùy gã hưởng dụng.
Chẳng qua là những ngày tốt lành này đã sắp kết thúc.
"Gia!" Hộ vệ nhìn sắc trời một chút, lớn tiếng nói với chiếc giường sớm đã chống lên ô giấy dầu:
"Xem chừng trận mưa này sẽ càng rơi càng lớn, chúng ta không còn kiên trì thêm được bao lâu nữa, nhất định phải tìm địa phương tránh mưa."
"Ngô. . ."
Lục tứ gia đang dùng một tay vuốt vuốt một nữ tử, nghe vậy bèn buồn bực ngán ngẩm phất phất tay:
"Đi phía trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!"
"Vâng!"
Hậu phương, ánh mắt Phù Ngao lấp lóe, vẻ mặt căng thẳng.
Phía trước không xa đã là địa giới của Vân Hà sơn rồi!