Chương 255. Lựa Chọn
Người dịch: Whistle
"Thật là không ra. . ."
Thân hình của Lục tứ gia bị hạn chế, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ dữ tợn:
"Nơi này còn giấu một con côn trùng lớn, giấu đầu lộ đuôi, dụng ý khó dò, ngươi cũng là kẻ phản nghịch!"
Nói xong liền nhìn sang hai huynh muội Phù Ngao, mặt hiện sát cơ:
"Phù gia vô tâm hộ chủ, giấu kín phản phỉ, xem ra đã từ bỏ Lục gia ta, tội cũng đáng chết!"
Dứt lời, hai người Phù Ngao còn đang kinh ngạc trước thực lực của Mạc Cầu lập tức cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Câu nói này tương đương với việc phán định tất cả mọi người trong Phù gia vào tội tử hình!
"Nói nhảm nhiều quá." Mạc Cầu chậm rãi đứng thẳng người lên, sắc mặt băng lãnh:
"Ngươi chết rồi, cùng lắm chỉ là tội bảo vệ bất lực mà thôi, e là cũng chẳng có người nào thèm quan tâm đến sự sống chết của một cục thịt béo ụt ịt như ngươi."
"Lớn mật!" Lục tứ gia gầm thét, cánh tay mạnh mẽ phát lực, khí lãng có thể nhìn thấy bằng mắt trần lập tức tuôn ra.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Mặt đất dưới chân Mạc Cầu nhanh chóng bị nứt ra, những vết nứt giống như là mạng nhện đang tràn lan đến phạm vi hai trượng xung quanh.
"Khí lực không nhỏ , đáng tiếc. . ."
Mạc Cầu nói một câu, cánh tay đột nhiên cuộn lại, bắt trúng mạch đập của đối phương, lập tức ném qua vai.
Động tác của hắn nhìn như đơn giản, nhưng lại cần kỹ xảo phát lực cực kỳ cao minh, eo và cánh tay giống như nhổ cỏ tìm xà, đột nhiên hất lên.
Cái hất lên này, mượn lực phát lực, giống như núi đổ.
"Bành!"
Núi thịt nặng đến ngàn cân này lập tức bị ngã xổng xoài xuống mặt đất, trực tiếp ép sập một mảnh gạch ngói trong phế tích.
Thịt mỡ trên người tràn đầy bùn đất.
"A!"
Lục tứ gia trời sinh có tính thích sạch sẽ, lập tức tức giận gào thét, đại thủ vỗ ra, xoay người đứng lên.
Nhờ có tiên pháp gia trì trên người, mặc dù trên người gã toàn là thịt mỡ, nhưng tính linh hoạt cũng không hề yếu.
Bị quăng mạnh như vậy lại không bị thương chút nào.
Đứng dậy, đạp đất, đại thủ vỗ xuống.
Ngũ Chỉ sơn!
Năm ngón tay mở rộng, khí cơ đan xen vào nhau trong hư không, lực lượng vô hình hóa thành một bàn tay to bao phủ tứ phương, ngang nhiên đè xuống.
Chưởng thế chưa hạ xuống, nhưng Mạc Cầu đã cảm thấy thân thể căng cứng, da thịt co lại, trong lúc nhất thời không thể tránh được.
Chẳng trách hai vị Tiên Thiên vừa rồi lại không chịu nổi một kích như vậy, thì ra công phu trên tay Lục tứ gia cực kỳ tinh diệu.
Chưởng pháp kinh người, thậm chí đã vượt qua ý cảnh của phạm trù võ học.
"Băng!"
Mạc Cầu suy nghĩ trong lòng, nhưng động tác lại không chậm chút nào, cơ bắp trên thân lắc một cái, lực lượng kinh khủng lập tức ngưng tụ thành một sợi dây thừng, tiến lên trước một bước rồi oanh ra một quyền.
Kim Cương ấn!
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
Vô Định kiếm —— kiếm lý!
Quyền xuất, phát sau mà đến trước, vừa vặn đánh vào chỗ phát lực yếu nhất của đối phương, quyền chưởng lại va chạm trực diện.
"Bành!"
Luồng khí lãng khinh khủng trực tiếp thổi bay những hạt mưa nặng hạt trên không trung, chỉ trong nháy mắt, nơi mà hai người đang đứng không có một giọt mưa nào.
"Đát. . ."
Hai người đồng thời ngửa người ra sau.
Lục tứ gia cắn răng gầm nhẹ, đột nhiên ngừng lại thế lui, chưởng như dù che tiếp tục đánh về phía trước.
Mạc Cầu thì là mượn lực cong người, thân thể ngoặt một cái, một cánh tay làm thương, đầu vai lắc một cái đâm ra nhanh như điện thiểm.
Nếu chỉ dựa vào khí lực đơn thuần thì hắn sẽ kém hơn đối phương một bậc, nhưng dựa vào kỹ xảo thì hắn liền có thể lấp đầy khoảng cách chênh lệch giữa hai bên.
"Bành!"
"Oanh. . ."
Hai người thân cao hơn một trượng, giống như núi thịt, mặt đất dưới chân nứt ra, tiếng gầm thét giống như sấm rền, mọi cử động mang theo cự lực vô tận, trong phạm vi mấy trượng bị tàn phá bừa bộn.
Một người khác thì thân cao tám thước, mặc dù thân hình không khổng lồ bằng đối phương, nhưng trên dáng người hình giọt nước kia lại tràn đầy cơ bắp, không cần phát lực, chỉ là đứng yên ở đó cũng đã tạo ra cho người nhìn một loại cảm giác về lực lượng thuần túy.
Trong lúc thân hình chớp động, lực như cự hùng, tốc độ nhanh như báo, linh động như thương viên, chiêu thức còn nội uẩn huyền diệu.
Bọn hắn giống như hai tôn cự nhân đang nổi giận va chạm với nhau, đối nghịch chém giết, hậu viện to lớn lập tức bị phá ra những vết nứt không theo thứ tự.
Vũng bùn tung tóe, kình khí bão táp.
Dù rằng Phù Ngao thân là nhân vật thứ ba trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, lúc này cũng phải hốt hoảng trốn tránh.
Nhưng mà vì bảo vệ muội muội mình nên y chỉ đành bất đắc dĩ ngăn cản một đợt kình khí, lập tức miệng phun máu tươi.
"Sao. . . Tại sao lại như vậy?"
Phù Tú Ngọc bị huynh trưởng ôm vào trong lòng, thân thể mềm mại giống như nhũn ra, trợn mắt hốc mồm nhìn xem tình hình chiến đấu trong sân:
"Người đó là. . . Mạc Cầu?"
Ở trong ấn tượng của nàng thì Mạc Cầu chính là một vị đại phu yếu đuối như thư sinh, mặc dù không đến mức tay trói gà không chặt, nhưng cũng khác rất xa hình dáng tướng mạo hiện giờ.
"Là hắn." Phù Ngao cúi đầu né tránh một đạo kình khí, sắc mặt trắng bệch:
"Ta chỉ biết là thực lực của hắn không yếu, thậm chí rất mạnh, nhưng lại không ngờ. . . , Lại mạnh đến không hợp thói thường như vậy!"
Nhị thúc nói, Mạc Cầu là bên dưới Tiên Thiên đệ nhất nhân?
A. . .
Ba vị Tiên Thiên vừa rồi đều bị Lục tứ gia trở tay nghiền ép, đánh chết, nhưng gã lại không thắng nổi Mạc Cầu.
Thực lực của vị Mạc đại phu này há có thể bình phán là bên dưới Tiên Thiên được?
Chẳng trách hắn chướng mắt Tiềm Long Sồ Phượng bảng.
Nói xong, y nhìn muội muội mình rồi hừ một tiếng:
"Bây giờ thì muội hiểu tại sao lúc trước ta lại tác hợp muội với hắn rồi chứ?"
Trên mặt Phù Tú Ngọc lộ ra vẻ phức tạp, trong mắt có kinh ngạc, có nghi hoặc, cũng có chút hối hận.
Chẳng qua nàng vẫn là lắc đầu:
"Muội. . . Đã có người trong lòng."
"Cái tên họ Khâu kia?" Sắc mặt của Phù Ngao trầm xuống:
"Ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, tên họ Khâu kia không xứng với muội, có phải là lần xuống núi này muội lại mang theo gã họ Khâu kia đúng không?"
"Thực sự là. . ."
"Oanh!"
Kình khí quét tới, hai người vội vàng cúi đầu.
"Khâu Đường, Vưu tẩu." Đôi mắt đẹp của Phù Tú Ngọc liếc qua đình viện, đột nhiên ngưng tụ, vội vã chỉ vào một đống bùn đất nói:
"Ca, mau cứu bọn hắn!"
Lại nói, hai người Vưu tẩu vừa bị kình khí xung kích liền lập tức hôn mê bất tỉnh, lúc này đang bị nước bùn bao phủ.
Nếu là không lôi bọn họ ra ngoài, dù rằng không bị Lục tứ gia giẫm chết thì sợ là cũng bị chết vì ngạt thở.
"Đồ hỗn trướng!"
Phù Ngao ngầm buồn bực, y nhìn tình hình chiến đấu một hồi, khẽ cắn răng rồi lao tới vũng bùn kia.
"Coong!"
Giữa sân chợt hiện tiếng kiếm vang.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào mà Mạc Cầu đã nhặt lên thanh nhuyễn kiếm của vị cao thủ Tiên Thiên lúc trước.
Lưỡi kiếm bắn ra, kiếm ảnh giống như khổng tước xòe đuôi, bao trùm một phương.
Kiếm ảnh đầy trời hạ xuống, cũng làm cho linh quang trên cánh tay của Lục tứ gia băng liệt, không thể không liên tục lui lại.
"A!"
Lục tứ gia đánh mãi không xong, ngược lại còn dần rơi xuống hạ phong, không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét.
"Chết đi!"
Trong tiếng gầm gừ, linh quang lại đột nhiên xuất hiện trên người gã ta, một tấm phù lục to lớn lở lửng trên đầu gã.
Linh quang hội tụ, giống như một vầng sáng chói lọi, sau một khắc liền muốn rơi xuống.
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt này, đôi mắt của Lục tứ gia co rụt lại, trong lòng nảy sinh một cỗ hàn ý băng lãnh.
Trong con ngươi, bóng người vốn nên bị gã đụng bay ra ngoài ba trượng kia lại đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Nhờ pháp thuật gia trì nên cảm giác của gã mạnh hơn bình thường, luồng khí tức cường thịnh kia đột ngột áp súc, hoà vào một điểm, lập tức nhanh chóng rung động.
Một luồng kiếm quang xuất hiện lơ lửng ở trong màn mưa.
"Răng rắc!"
Chân trời, có một tia chớp chói mắt xẹt qua.
Bên trong phế tích cũng có một vầng sáng cực hạn lấp lóe, giống như vượt qua thời không, chỉ trong chớp mắt đã xẹt qua đôi mắt của và cảm giác của đám người.
Giống như lưu tinh xẹt qua phía chân trời, lóe lên một cái rồi biến mất.
Hư không lưu ảnh, thật lâu không tiêu tan.
Thập Bộ Nhất Sát!
"Phốc!"
Một vòng huyết hoa nở rộ trên ót của Lục tứ gia.
Thân thể gã cứng đờ, lung la lung lay xoay người ra sau, há hốc mồm, thân thể giống như núi thịt này lập tức sụp đổ.
Ở trong phế tích, Mạc Cầu cầm kiếm đứng đó, sắc mặt trắng bệch.
Hắn cũng không chịu nổi khi bộc phát cực hạn, sau một kiếm này, hắn gần như không có sức hoàn thủ.
Cũng may, cuối cùng đã giải quyết được đối thủ.
Ánh mắt chớp động, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, nhanh chóng lấp lóe dọc theo phế tích.
Trong chớp mắt, ba bộ thi thể che mặt bị ném ra ngoài.
Mạc Cầu dừng lại, nhìn về phía Phù Ngao:
"Nhị tiểu thư sắp đến rồi, không có thời gian rời đi, cũng may là cũng không có người chứng kiến, ngươi tự nghĩ biện pháp giải quyết đi."
"A!"
Phù Ngao sững sờ.
. . .
Cơn mưa nặng hạt như màn, rơi trên người cũng làm cho da thịt đau nhức.
Nhưng đối với những người Lục phủ đang đứng trong sân này thì cơn đau trên người còn kém xa nỗi hoảng sợ trong lòng.
Lục tứ gia, chết!
Dưới sự hộ vệ của bọn hắn, Lục tứ gia chết trong tay phản phỉ.
Những vết bùn trên thi thể đã bị nước mưa rửa sạch, thịt mỡ trên người giống như một tòa núi thịt tịch mịch.
Nhị tiểu thư Lục Dung lạnh lùng đứng trong màn mưa, thập cửu nương Lục Mộc Hủy cũng theo tới.
Sau lưng hai người là gia chủ Chu gia, Phù nhị gia, một đám Nương Tử Thân quân đang im lặng đứng sừng sững.
Sát ý tràn ngập tứ phương.
"Nhị tiểu thư." Phù Ngao quỳ trên mặt đất, giọng nói có chút run rẩy, thân thể phát run:
"Chuyện đã xảy ra như vậy, tiểu nhân hộ giá bất lực, tội đáng chết vạn lần, chỉ cầu tiểu thư từ bi, tha cho những người khác."
Nói xong, y không ngừng dập đầu.
"Phù phù!"
Thân hình của Phù Du An thoắt hiện, cũng quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch:
"Tiểu thư, Phù gia tinh nhuệ đều ở trên tiền tuyến đi theo Lục gia giết địch, hậu phương đúng là không có người."
"Ta. . . , đây là do chúng tôi sơ sẩy, không ngờ Tứ gia sẽ ra khỏi thành, chúng tội tội đáng chết vạn lần!"
"Nhị tiểu thư." Gia chủ Chu gia Chu Bá Thanh há hốc mồm, nhìn Phù Du An một chút rồi khẽ cắn răng, cúi đầu nói:
"Tứ gia bỏ mình, Phù gia khó từ tội lỗi, nhưng mà kẻ đáng hận nhất vẫn là mấy tên phản nghịch kia của Huyền Y giáo."
"Bây giờ đang là lúc dùng người, mong rằng tiểu thư nể tình Phù gia đã tận tâm tận lực trong nhiều năm qua mà đừng liên luỵ quá nhiều người."
Tam đại hào môn của Đông An phủ đều có thông gia với nhau, quan hệ không hề tầm thường, thậm chí có thể nói là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Vật thương kỳ loại (đau xót cho đồng loại), nếu như Phù gia gặp nạn thì Chu gia cũng phải lo lắng cho bản thân mình.
Huống chi, ông ta và Phù Du An có giao tình rất tốt.
Nhưng mà Chu Bá Thanh cũng không dám khuyên bảo trực diện, chỉ hi vọng Nhị tiểu thư có thể đem cơn oán hận này xả hết lên người Huyền Y giáo, đừng có liên luỵ quá rộng.
Sắc mặt Lục Dung âm trầm, từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào thi thể của Lục Nam Thù.
Đối với chuyện Lục Nam Thù bỏ mình, nàng là thân nhân của gã, đương nhiên là sẽ có bi ý, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu như vậy.
Ở trong gia tộc thì người này cũng chẳng không có bao nhiêu người thích.
Bởi vì công pháp mà gã đang tu hành nên tính tình cũng tăng trưởng theo tuổi tác, càng ngày càng khác với người bình thường.
Hung tàn, háo sắc, khát máu. . .
Trong nhiều năm qua, Nương Tử Thân quân chưa từng có đủ quân số, một phần nguyên nhân trong đó cũng là vì gã.
Lục Dung không cần quay đầu thì cũng có thể cảm nhận được, trong ánh mắt của rất nhiều Nương Tử Thân đều là vẻ khoái ý.
Chẳng qua người chết vẫn là người Lục gia, nếu không trọng phạt, làm sao có thể thể hiện ra uy nghiêm của Lục gia?
Nhưng mà hiện giờ lại đúng lúc dùng người, nếu như trọng phạt Phù gia, sợ rằng sẽ làm cho những người khác nảy sinh mâu thuẫn.
Như thế nào cho phải đây?
Trong đám người, Mạc Cầu chậm rãi di động.
Hắn đang đo xem khoảng cách giữa mình và Lục Dung, mặt cụp xuống, trên tay đang nắm chặt Hỏa Long bội.
Khoảng cách mười trượng, chắc là phi kiếm sẽ không nhanh như vậy. . .
Nếu như Lục Dung thật sự muốn cho tất cả những người ở đây chôn cùng thì có lẽ hắn cũng chỉ đành liều một phen!
"Chuyện này cứ tạm thời gác lại đã, đợi khi bẩm báo Phủ chủ rồi mới quyết định." Lục Dung trầm tư rất lâu, rốt cục mở miệng:
"Giải Phù Ngao xuống dưới chờ xử lý, những người khác ngoài y quan và đầu bếp nữ ra thì đều phải đi tiền tuyến, chờ hiệu lệnh chỉ huy."
Nói xong liền nhìn sang đám người, đạm mạc nói:
"Yên tâm, Lục gia sẽ không quên công lao của các ngươi, nên thưởng sẽ thưởng, nên phạt thời điểm cũng sẽ phạt, sẽ không liên luỵ người vô tội."
"Tạ nhị tiểu thư!"
Hai mắt Phù Du An sáng lên, vội vã dập đầu.
Rất hiển nhiên, Lục Dung không có ý định làm lớn chuyện này, thậm chí liền ngay cả Phù Ngao cũng rất có thể toàn thân trở ra.
"Ừm." Lục Dung gật đầu:
"Đứng lên đi, giúp ta thu dọn cho Tứ ca một chút."
"Vâng!"
Đám người bắt đầu bận rộn, Lục Dung thì lại hơi nhíu mày.
Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt khi nàng nói ra quyết định này, trong lòng của nàng đột nhiên buông lỏng.
Giống như có một tòa núi lớn vô hình đã được dời đi, khí cơ toàn thân đều trở nên thư sướng.
Thậm chí. . .
Trên người còn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đây là có chuyện gì?