Chương 256. Khảo Vấn
Người dịch: Whistle
Cơn mưa nặng hạt đang dần thưa thớt, cho đến khi mây đen tản đi, mặt trời ló dạng, ánh nắng ôn hòa rọi khắp tứ phương.
Trong phế tích toàn là bùn đất có một đám người đang bận rộn không ngừng.
Mặc dù trong giọng nói của Lục nhị tiểu thư không có ý định tiếp tục truy cứu, nhưng Lục tứ gia bỏ mình vẫn luôn có một tầng mây đen đang đặt ở trong lòng mọi người.
Gia chủ Phù gia đang ở tiền tuyến cũng vội vàng chạy đến hỏi thăm, còn khóc ròng ròng với Nhị tiểu thư rồi nói gì đó.
Phù Ngao bị tròng xiềng xích, có hai vị Nương Tử Thân quân trông giữ.
Mạc Cầu cõng theo một cái hòm thuốc đi qua phụ cận, ánh mắt hai người giao thoa, gật đầu ra hiệu, không nói một lời.
Cho dù là Phù Ngao có khai Mạc Cầu ra hay không thì bản thân y đều khó thoát khỏi trách nhiệm thủ hộ bất lực này.
Khai ra Mạc Cầu thì có thể Phù gia còn phải chịu thêm một tội chứa chấp phản nghịch nữa, đến lúc đó tội còn lớn hơn.
Lại thêm tình cảm trước kia, Phù Ngao dứt khoát ôm lấy tất cả tội lỗi.
"Mạc Cầu!"
Một giọng nói thanh thúy vang lên làm cho Mạc Cầu ngừng lại.
Lập tức xoay người sang chỗ khác, chắp tay với người tới:
"Mộc Hủy tiểu thư, lại gặp mặt."
Theo một mùi thơm ập đến, một vị nữ tử có dung nhan xinh đẹp, thân mặc áo gấm đang đến gần.
Nữ tử này có giọng nói thanh thúy, đôi mắt đẹp ẩn hiện oánh quang, cơ thể linh động giống như hoa gian tiên tử.
Chính là Thập Cửu nương của Lục phủ!
"Đúng vậy nha." Thập cửu nương Lục Mộc Hủy tươi cười như hoa, hoàn toàn không lộ chút bi thương nào vì vị huynh đường vừa mới chết kia, gật đầu nói:
"Không ngờ là ngươi cũng đến đây, nói đến ngươi nên cám ơn ta, nếu không thì Nhị tỷ của ta sẽ không dễ dàng tha cho các ngươi như vậy."
Nói xong liền khẽ nhếch cái mũi ngọc tinh xảo lên, bộ dạng như muốn nói mau khen ta đi.
"Thật sao?" Mạc Cầu cười nhạt:
"Vậy thì đa tạ."
Lấy nhãn lực của hắn thì đương nhiên có thể nhìn ra lúc đó hai cô gái này đang truyền âm với nhau, Thập Cửu nương nói lời này cũng không phải giả.
So với những người khác của Lục phủ, từ nhỏ Lục Mộc Hủy đã lớn lên ở trong khuê phòng, tính tình của nàng vẫn còn rất có đơn thuần.
Cho dù là một con chim tước bị thương thì nàng cũng sẽ cảm thấy đau lòng, cho nên nàng sẽ không muốn nhìn thấy những người vô tội bị liên lụy.
"Biết là tốt." Lục Mộc Hủy khoát tay, nói:
"Cái Khu Điểu thuật mà lần trước ta hỏi ngươi đó, ta đã thử nghiệm trên thân của con hắc ưng trong phủ một chút rồi, nhưng mà tại sao lại không có hiệu quả?"
"Có phải là người đã ẩn giấu kỹ xảo gì rồi không?"
"Không dám." Mạc Cầu lắc đầu:
"Thuật Ngự Thú của tại hạ chỉ có tác dụng với những loài thú bình thường, phàm là có chút linh tính đều sẽ bị giảm đi rất nhiều hiệu quả."
"Điểm này chắc là tiểu thư cũng đã biết được, con hắc ưng kia hẳn là loài Linh cầm cực kỳ hiếm có."
Hai người quen biết nhờ con dị thú Tranh mã, gặp mặt không nhiều, nhưng lại có mấy phần giao tình quân tử chi giao nhạt như nước.
Không thân cận giống như Lục Dung và Đổng Tiểu Uyển, nhưng cũng không phải danh xưng chủ tớ giống như những người ở trong Lục phủ.
Chẳng qua chuyện này có thể có bao nhiêu tác dụng thì phải xem ý của mỗi người.
Dù sao Mạc Cầu cũng không hề trông cậy vào mối giao tình này, chi xem nàng như một người bằng hữu để giao lưu.
"Vậy thì tại sao ngươi lại làm được?" Rất rõ ràng là Lục Mộc Hủy không hài lòng với đáp án này.
"Cái này. . ." Mạc Cầu hé miệng, nói:
"Mộc Hủy tiểu thư có thể xem như ta có thiên phú xuất chúng, có thể phát huy Thuật Ngự Thú bình thường này đến cực hạn."
Nhờ vào cảm ngộ tinh thần trong thức hải, thuật Ngự thú mà hắn nắm giữ đã vượt xa những người khác, chỉ là chuyện này không thể nói ra được.
"A!" Trên mặt Lục Mộc Hủy hiện lên vẻ sụp đổ:
"Lúc nào ta mới có thể làm cho Tranh mã và hắc ưng thành thật nghe lời giống như người làm được vậy?"
"Siêng năng luyện tập, bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút." Mạc Cầu nói:
"Thời gian dài liền có thể tự quen tay hay việc, vả lại những loài dị thú này đều có linh tính, sẽ từ từ hiểu được thiện ý của tiểu thư."
"Nhưng mà ta không có nhiều thời gian như vậy." Lục Mộc Hủy thở dài:
"Chuyện tu hành mỗi ngày đều đã mất hơn nửa ngày rồi, còn phải học tập những kiến thức cơ bản về phù lục, đan dược và luyện khí nữa, chỉ vừa nghĩ đến thôi ta đã cảm thấy rầu rồi."
"Haizz!"
"Thật ra ta chẳng có hứng thú gì với những thứ đó cả, ta cảm thấy hứng thú với ngự thú hơn, nếu như có thể gia nhập Ngự Thú tông thì tốt."
Ngự Thú tông?
Ở Đông An phủ, trong địa giới của đương kim triều đình có tông môn này sao?
Hoặc là. . .
Đây là một môn phái tu tiên lấy Ngự thú làm chủ, thế gian lại còn có môn phái tu tiên như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, Mạc Cầu suy nghĩ miên man bất định.
"Thập cửu nương!"
Đây là giọng nói của Nhị tiểu thư từ nơi xa truyền đến:
"Muội qua đây một chút."
"Được rồi."
Lục Mộc Hủy lớn tiếng hô lên, ra hiệu với Mạc Cầu:
"Lần sau ngươi nhập phủ thì đừng quên đến Lang Lang Kỳ đảo một chuyến đó, ta vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Nhất định!"
Mạc Cầu ôm quyền, nhìn đối phương rời đi.
. . .
Mưa tạnh.
Nhóm người chia làm ba đợt rời đi.
Hia chủ, hộ vệ của Phù gia thì đi tiền tuyến, mang tội công phạt nghịch phỉ Tử Dương môn.
Lục Dung tỷ muội thì dẫn Nương Tử Thân quân và hộ viện Lục phủ mang theo thi thể của Tứ gia quay về phủ thành, chuẩn bị hậu sự.
Về phần những người còn lại thì tự động rời đi.
Mạc Cầu ở trong nhóm những người còn lại, nhìn thấy Phù Ngao bị áp giải rời xa liền vội vàng giục ngựa lao nhanh về hướng nội thành.
Hắn không hề dừng lại, mà vội vã trở lại trạch viện của mình.
"Tử Lăng, Hứa Việt có ở đây không?"
Đẩy cửa ra, trong nội viện chỉ có Trương Tử Lăng đang quét dọn nhà cửa.
"Công tử trở về rồi." Nhìn thấy Mạc Cầu, trên mặt Trương Tử Lăng hiện lên vẻ vui mừng, bỏ luôn chuyện đang làm, nói:
"Hứa đại ca có việc gấp đã đi ra ngoài rồi, chắc là không bao lâu nữa liền trở về."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Thu dọn một chút đồ vật, có thể chúng ta sẽ phải đi xa nhà một chuyến, chờ Hứa Việt trở liền nói cho y biết một tiếng."
"A!" Trương Tử Lăng sững sờ:
"Xa nhà?"
Lúc này, bên ngoài đang rối loạn, lưu dân khắp nơi, ôn dịch hoành hành, không phải là thời điểm tốt để đi xa nhà nha.
"Không sai." Mạc Cầu mặt không đổi sắc nói:
"Các ngươi cũng có thể ở lại, nhưng mà đừng nên tiếp tục ở trong nhà này nữa, đi nam thành tìm một chỗ để tránh né một thời gian đi."
"Công tử." Trương Tử Lăng xiết chặt hai tay, trên mặt lộ vẻ thấp thỏm:
"Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, nghĩ nghĩ, cũng không thèm giấu diếm:
"Lần ra ngoài ra, Lục tứ gia chết rồi, mặc dù Nhị tiểu thư không nói gì, nhưng cũng khó đảm bảo là sau này sẽ không truy cứu."
"Cho nên tạm thời tránh một chút cho thỏa đáng!"
Mặc dù hắn và Phù Ngao tương giao nhiều năm, nhưng cũng không dám chắc là đối phương thật sự có thể thủ khẩu như bình, không khai mình ra.
Đem sinh tử của mình ký thác trên mình của người khác là chuyện rất không khôn ngoan.
Huống chi.
Lục phủ chủ còn chưa mở lời, vạn nhất quyết định truy cứu trách nhiệm của tất cả mọi người thì cũng không phải là không có khả năng.
Hiện nay thì không có việc gì, không có nghĩa là sau này không có việc gì.
Vì lý do an toàn, tốt nhất là trốn xa một chút.
Nếu như thực sự không còn biện pháp nào khác thì hắn cũng chỉ đành bỏ qua gia nghiệp và các mối quan hệ mà hắn đã tích góp nhiều năm ở Đông An phủ này để đi xa tha hương.
Với thực lực hiện giờ của Mạc Cầu, thiên hạ dù lớn, ngoại trừ gặp phải tu tiên giả trong truyền thuyết thì tự vệ cũng dư xài rồi, không cần lo lắng chuyện khác.
"Tứ gia, chết rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt của Trương Tử Lăng cũng trắng bệch, thân thể mềm mại cũng run rẩy theo.
Nàng rất rõ ràng tin tức này có nghĩa như thế nào, năm đó, phái Linh Tố cũng bởi vì một sai lầm của Tôn Vô Bệnh mà dẫn đến diệt phái.
Hiện giờ, Lục tứ gia bỏ mình, vạn nhất Lục phủ tức giận, sợ là toàn bộ Phù gia đều phải chôn cùng.
Những hạ nhân như các nàng cũng khó mà may mắn thoát khỏi!
"Ta. . ."
Nàng há hốc mồm, lắp bắp nói:
"Ta lập tức dọn dẹp!"
Nói xong liền vội vàng lảo đảo chạy về phía hậu viện.
Mạc Cầu trầm ngâm một chút, từ trong nhà lấy ra một vài thứ rồi lại đi ra ngoài.
. . .
Trong một phòng tối nào đó.
Ánh nến lắc lư, bầu không khí âm trầm kinh khủng.
Hứa Việt ở trong miệng của Trương Tử Lăng đang quỳ rạp xuống đất, cắn chặt hàm răng, trên trán tràn đầy mồ hôi, thân thể liên tục run rẩy, giống như chịu đủ dày vò.
"Đừng chống cự nữa."
Giọng nói của Hoa Bắc Đường vang lên:
"Phệ Tủy Tuyệt độc của ta cũng không hề yếu hơn độc dược của phái Linh Tố, dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không nhịn được, ngươi có thể kiên trì được bao lâu đây?"
"Ngược lại cũng là một tên hán tử." Đối diện, một vị nam tử nho sam cầm quạt xếp trong tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, nói:
"Chẳng qua, dù ngươi không cân nhắc cho bản thân thì cũng nên suy tính cho vợ con mình một chút nha?"
"Ngươi. . ." Thân thể Hứa Việt run lên, đột nhiên ngẩng đầu hằm hằm nhìn hai người, cắn chặt hàm răng:
"Hèn hạ!"
"Hèn hạ?" Hoa Bắc Đường khinh thường cười một tiếng:
"Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngươi cũng đừng cố chống cự nữa, chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của bọn ta liền có thể bảo vệ được tính mạng của cả nhà ngươi."
Hứa Việt trầm mặc.
"Có ý tứ." Nho sam nam tử thấy vậy liền sờ cằm một cái, ánh mắt chớp động, như có điều suy nghĩ nói:
"Chúng ta chỉ định hỏi thăm một chút, vị 'Vô Định kiếm' mà Mạc đại phu quen biết kia là ai, sao ngươi phải chấp nhất như vậy chứ, dù chết cũng không hé miệng."
"Chẳng lẽ. . ."
"Thân phận của hắn rất đặc thù sao?"
Đột nhiên phòng kế bên truyền đến những tiếng quất roi.
"A!"
"Đừng đánh con ta!"
"Mẹ!"
Tiếng kêu thảm, tiếng la hết làm cho sắc mặt Hứa Việt trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"A. . ." Hoa Bắc Đường cười khẽ:
"Xem ra đã đắc thủ rồi."
"Họ Hứa, đừng tưởng rằng an bài thân nhân ở trong Phù gia thì ta sẽ không có biện pháp bắt được."
"Hiện tại!"
Lão ta nghiêng người về trước, chậm rãi nói:
"Nói đi, 'Vô Định kiếm' rốt cuộc là ai?"
"Thành thành thật thật nói ra, ta sẽ tha cho một nhà của các ngươi, nếu như không nói. . ."
"Hừ!"
Lão rên một tiếng, mặt đất dưới chân đột nhiên vỡ vụn.
Thân thể Hứa Việt nhoáng một cái, tiếng kêu thảm thiết của vợ con truyền vào trong tai y, cũng làm y hiện lên vẻ mê mang.