Chương 262. Thượng Gia
Người dịch: Whistle
Mấy tháng sau.
Trời đông giá rét đã tới gần, chân trời thường có tuyết trắng bay xuống.
Trên quan đạo, tinh binh Lục phủ đang giục ngựa lao nhanh, xua đuổi bách tính trên đường, bảo đảm đường xá thông suốt.
Trong trường đình nằm cách ngoài thành mười dặm, Lục phủ chủ, Lục Dung, gia chủ của các thế gia, Chưởng môn của các môn phái, tất cả mọi người đều trình diện.
Đình này không lớn, nhưng người có tư cách bước vào thì đều là những nhân vật dậm chân có thể chấn sơn ở Đông An phủ.
"Tới rồi sao?"
"Sắp rồi!"
Sau khi đơn giản hỏi thăm một câu, trong đình lại không có người nào lên tiếng.
Không bao lâu sau.
"Cộc cộc. . . Cộc cộc. . ."
Tiếng vó ngựa thanh thúy từ nơi xa vang lên.
Đám người đưa mắt nhìn về phía xa, ở cuối tầm mắt từ từ xuất hiện bốn con dị thú có độc giác trên trán.
Trên người dị thú có khoác lân giáp, cao chừng tám thước, bốn vó chạy nhanh như bay tới đây, kéo theo một toa xe lớn chừng một căn phòng.
Toa xe trông rất xa hoa, dù cho cách nhau rất xa, nhưng cũng có thể nhìn thấy trên xe phản xạ những ánh sáng kim ngọc chói lọi.
Phía sau toa xe có hơn thập kỵ đang đi theo.
Kỵ thủ đều là những người có thân hình mạnh mẽ, tuấn mã như ô vân đạp tuyết, hiển nhiên đều là lương câu ngày đi nghìn dặm.
Đội xe đi đường rất nhanh, sau lưng tóe lên một làn khói bụi mịt mù, còn có một lá cờ đang vung vẩy trên cao.
Trên lá cờ có một chữ lớn.
Thượng!
Thượng gia Nam Lĩnh.
Mặc dù ở trong thế tục cũng có rất ít người nghe qua, nhưng trong hàng ngũ tu tiên thế gia thì Thượng gia lại là thế gia có tiếng tăm lừng lẫy.
Truyền thừa đã năm trăm năm, đời đời đều có tu tiên giả, phóng nhãn khắp toàn bộ Tấn quốc thì cũng không có bao nhiêu thế gia như vậy.
"Xuy!"
Một tiếng gào to của mã phu có cảnh giới Tiên Thiên vang lên, con độc giác dị thú mạnh mẽ nhấc móng trước lên, toa xe ngừng lại.
"Cùm cụp. . ."
Cửa xe mở ra, lập tức có một dải thang trượt xuống, mấy vị nha hoàn dìu dắt ba người bước xuống xe ngựa.
Ở chính giữa là một người đàn ông trung niên, có để râu ba tấc, nhìn thấy đám người nghênh đón liền lập tức nở nụ cười, nói:
"Lục huynh, từ biệt mấy năm, chúng ta lại gặp mặt!"
"Thượng huynh, năm đó từ biệt, Lục mỗ phải mất rất lâu nguôi ngoai, lần này huynh nhất định phải ở lại Đông An phủ lâu dài mới được." Lục phủ chủ tiến lên một bước rồi cười to mở miệng:
"Cũng để cho ta làm tận nghĩa của địa chủ!"
"Lục huynh quá khách khí." Người tới vuốt râu cười khẽ, chìa tay ra sau lưng giới thiệu một nam một nữ:
"Đây là tiểu nữ Vân Nhu, con trai của huynh trưởng Vân Tường."
Thượng Vân Nhu có dáng dấp duyên dáng, gương mặt dễ nhìn, đôi mắt như nước, mang theo cỗ khí tức nhu nhu nhược nhược.
Thượng Vân Tường có dáng người cao tráng, khí vũ hiên ngang, lông mày như kiếm, tự có một cỗ uy thế khiếp người.
Khí tức trên thân hai người đều rất thông thấu, khi hô hấp ẩn ẩn sẽ giao hội với khí cơ trong thiên địa, hoàn toàn khác biệt với cao thủ Tiên Thiên, hiển nhiên hai người này đều là tu tiên giả.
Bọn hắn khom người, chắp tay, làm lễ ra mắt với Lục phủ chủ.
"Gặp qua thế thúc!"
"Tốt, tốt!" Lục phủ chủ cười gật đầu, đưa tay nâng hai người lên, khẽ vung tay áo ra hiệu mời:
"Chúng ta quay về rồi nói, đã mấy năm không gặp, ta đang có một bụng lời nói muốn tâm sự với Thượng huynh."
"Đúng rồi!"
Ông ta vỗ nhẹ trán mình, chìa tay về phía đám người Lục Dung, Lục Mộc Hủy rồi giới thiệu:
"Mau tới bái kiến thế thúc của các con, ta và Thượng Mặc huynh đều kết bạn ở trên tiên đảo lúc còn trẻ, giao tình cũng đã có mấy chục năm rồi, Dung nhi khi con còn bé còn được Thượng huynh ôm qua, chỉ sợ là con đã không còn nhớ nữa."
Đám người lục phủ nghe vậy liền lập tức tiến chào hỏi.
"Ha ha. . ." Thượng Mặc cười to:
"Không cần khách khí như vậy, Lục huynh, chúng ta vừa đi vừa nói."
"Tốt!"
"Mời!"
"Mời!"
. . .
Bên trong thiên điện.
Đồ ăn qua ngũ vị, đã qua ba lần rượu.
Thế hệ trẻ tuổi đều đã lui ra ngoài, ở trong đình viện du ngoạn ngắm cảnh, chỉ còn lại hai vị trưởng bối đang ngồi trên bàn rượu tiếp tục trò chuyện.
"Nhìn thấy bọn hắn, ta liền nhớ lại thời chúng ta còn trẻ." Thượng Mặc vuốt râu, mặt lộ ra vẻ cảm khái:
"Năm đó, chúng ta cũng là như thế, hồn nhiên ngây thơ, không biết thế sự gian khó, còn tưởng là vào tiên đảo liền chân chính bước vào cánh cửa tu hành, ai ngờ lại là bắt đầu trưởng thành."
"Đáng tiếc. . ."
"Đáng tiếc, hiện giờ chúng ta đều bị tục sự quấn thân, mỗi ngày đều phải làm việc không ngừng, đâu còn chí khí hào hùng lúc trước, nhàn dật tâm trí." Lục phủ chủ tiếp lời, nói:
"Chỉ là ai cũng có thời niên thiếu không sợ gian khó, có đôi khi gặp một lần trắc trở cũng là chuyện tốt."
"Lục huynh nói đúng lắm." Thượng Mặc gật đầu, thu hồi ánh mắt đang nhìn những người tuổi trẻ ở phía xa, nghi ngờ nói:
"Dường như Dung nhi nhà huynh không có hứng thú gì với Vân Tường."
Chuyện này không giống với những gì mà hai người đã bàn bạc trước đó.
"Thực không dám giấu giếm." Lục phủ chủ hơi hơi biến sắc, nói:
"Dung nhi nhất định phải đòi đi tiên đảo một lần, sợ là không chịu một lần khổ thì không biết trong nhà tốt."
"Ngô. . ." Thượng Mặc nhăn mày:
"Như nói như vậy, ngược lại là do Vân Tường không có phúc khí, với thiên phú của Dung nhi, chưa chắc không thể bái nhập tiên tông."
"Không thể nói như vậy." Lục phủ chủ lắc đầu:
"Là vì tính tình của nha đầu nhà ta quá cố chấp, nếu như một mực như thế, dù có thành hôn thì e rằng cũng không phải là chuyện tốt."
"Về phần bái nhập tiên tông. . ."
Ông ta than nhẹ một tiếng, hiển nhiên cũng không ôm bao nhiêu hi vọng về chuyện này.
Thượng Mặc cười không nói, ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Bắc Hải chính là người không có thiên phú kia sao? Nghe nói Bắc Hải còn được gọi với danh hiệu là Lục Phong Tử?"
"Không sai." Lục phủ chủ gật đầu:
"Từ nhỏ thì tâm tính của Bắc Hải đã rất cứng cỏi, là người tu đạo kế tục, chỉ tiếc là nó không có thiên phú tu hành."
"Hiện giờ mặc dù đã thành tựu Tiên Thiên, luyện thành Cương khí, nhưng có thể hóa thành pháp lực Tiên gia hay không thì còn chưa thể biết được."
"Xác thực." Thượng Mặc đồng ý, nói:
"Dùng võ nhập đạo, người có thể thành công đều là lác đác không có mấy, cho dù là đối với những tu hành thế gia như chúng ta thì cũng là như thế."
"Thượng huynh khiêm tốn." Ánh mắt Lục phủ chủ chớp động, nói:
"Nhà khác thì đúng là như thế, nhưng Thượng gia thì lại có niềm tin cực lớn làm cho võ giả Tiên Thiên bước vào đạo đồ."
"A. . ." Thượng Mặc cười khẽ, thả chung rượu trong tay xuống, trầm mặc một lát rồi mới nói:
"Lục huynh phải biết là biện pháp của Thượng gia chúng tôi có chỗ thiếu hụt rất lớn, một khi hành pháp, Luyện khí sáu tầng chính là cực hạn."
"Không sao cả!" Hai mắt của Lục phủ chủ sáng lên:
"Mong muốn cả đời của Bắc Hải chính là bước vào đạo đồ, chỉ là không biết nó có phúc phận này hay không?"
Thượng Mặc gõ nhẹ cái bàn, đột nhiên nói:
"Nhờ có bí thuật này mà Thượng gia chúng tôi mới có thể truyền thừa không dứt, Lục huynh cũng có phương pháp tế luyện Đạo binh, chính là pháp môn mà Lục tiền bối lấy được từ trong tiên môn, không biết. . ."
"Lục huynh có ý định trao đổi không?"
Nghe vậy, sắc mặt của Lục phủ chủ nghiêm lại, từ từ ngồi thẳng người lên.
Ông ta vốn định dùng chuyện thông gia của hai nhà để đổi lấy đạo đồ cho Lục Bắc Hải, nhưng xem ra dự định của đối phương cũng không chỉ như thế.
Hai nhà đều trao đổi bí pháp áp đáy hòm với nhau, đây cũng không phải là chuyện nhỏ!
Bất quá. . .
"Thượng huynh làm chủ được sao?"
"Ha ha!" Thượng Mặc cười to:
"Lục huynh, huynh cho rằng ta đi tay không đến đây sao, nếu như Lục huynh đáp ứng, ta lập tức có thể thiết đàn hành pháp, đi đầu đồng ý."
"Ngô. . ." Ánh mắt Lục phủ chủ chớp động:
"Xem ra Thượng huynh là có chuẩn bị mà đến nha!"
"Thực không dám giấu giếm." Biểu lộ của Thượng Mặc biến hóa, đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói:
"Trong nội bộ của Thượng gia chúng tôi xảy ra một chút phiền phức, cho nên mạch của ta và huynh trưởng có thể sẽ rời đi Nam Lĩnh sơn mạch, thay một đường ra khác, có thể cuộc sống sau này sẽ phải làm phiền Lục huynh chiếu cố nhiều hơn."
"Ồ?" Lục phủ chủ hơi biến sắc, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, chẳng qua chỉ một thoáng đã bị ông ta ép xuống:
"Chuyện này cũng không phải là không thể cân nhắc."
"Đúng rồi."
Ông ta mở miệng nói:
"Thượng huynh cảm thấy, Bắc Hải và Vân Nhu như thế nào?"
"Bọn nó. . ." Thượng Mặc ngẩng đầu, nhìn về phía hai người trẻ tuổi đang nói giỡn không ngừng, chậm rãi gật đầu:
"Cũng rất xứng đôi!"
"Bất quá, nha đầu Vân Nhu nhà ta sống rất xa hoa, thích mỹ ngọc, chỉ sợ Lục huynh không nỡ tặng lễ hỏi cho hài tử thôi!"
"Ha ha. . ." Lục phủ chủ cười to:
"Thượng huynh, huynh hẳn là đang nói đùa, đối với chúng ta mà nói, chỉ là vật phàm tục, sao có thể không bỏ được!"
"Không ngại nói nghe một chút, huynh muốn cái gì?"
Ông ta biết rõ, thứ lễ hỏi trong miệng đối phương chẳng qua chỉ là một cái cớ dùng để biểu đạt tâm ý kết minh giữa hai nhà mà thôi.
Ngược lại là muốn xem xem đối phương có thể mở miệng lớn đến đâu!
"Lúc chúng tôi tới đây nhìn thấy một ngọn núi, mặc dù ngọn núi đó đã từng bị cháy, nhưng thế núi cũng không tệ." Thượng Mặc lộ vẻ suy tư, vuốt râu nói:
"Nghe nói, ngọn núi đó từng là của một môn phái giang hồ tên là phái Linh Tố, không biết Lục huynh có thể bỏ thứ yêu thích hay không?"
"Phái Linh Tố, Dược cốc." Cái tên này khiến cho Lục phủ chủ vô thức nhíu mày, cái chết của lão Phủ chủ có chút quan hệ với Dược cốc này.
Ông ta đè xuống trong lòng tạp niệm, nói:
"Thượng huynh muốn ngọn núi đó sao?"
"Chuyện này dễ thôi, ta lập tức an bài người dọn dẹp, không tới một tháng liền có thể dọn dẹp thỏa đáng."
"Đa tạ!" Thượng Mặc chắp tay lại nói:
"Chẳng qua chỉ là một ngọn núi, cuộc sống sau này sợ là không dễ, không biết có thể thêm một vài thứ được không. Không cần cái khác, vật phàm tục là được!"
"Đó là đương nhiên." Lục phủ chủ cười nói:
"Chỉ cần Thượng huynh muốn, ta sẽ dốc hết toàn phủ, xây cho Vân Nhu và Bắc Hải một cung điện xa hoa trong năm này!"
"Làm vậy sợ rằng sẽ tiêu tốn không ít?"
"Không sao, ta tự có biện pháp giải quyết."
. . .
" Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt."
Bên trong một tòa thạch đình, Đổng Tiểu Uyển nhìn con đường bên dưới, lưu dân, phú hộ xen lẫn vào nhau, không khỏi sinh lòng cảm khái:
"Sư đệ thật sự là hảo văn thải, câu thơ này thật sự là không thể tốt hơn, làm cho người nghe sinh lòng bi thương."
"Ta có nói qua câu nói này sao?" Mạc Cầu ngược lại là sững sờ:
"Lại quên rồi."
"Vậy thì đệ thật sự là quý nhân nhiều chuyện quên." Đổng Tiểu Uyển trợn mắt một cái, trên mặt lộ ra mị thái hiếm thấy của nữ nhân:
"Nói đến, đệ thật sự dự định bỏ qua toàn bộ gia nghiệp để theo bọn ta rời đi sao?"
"Mặc kệ luôn cả vị Tần sư tỷ kia sao?"
Trong lời nói mang theo chút thấp thỏm.
"Tần sư tỷ tự có tính toán của nàng, về phần ta, một người cô đơn, nào có gia nghiệp gì." Mạc Cầu lắc đầu.
"Ta lại cảm thấy rất hứng thú với tiên đảo và tu hành trong lời nói của sư tỷ, một thế này nếu như không thể kiến thức một phen thì chẳng phải là sống uổng một đời sao."
"Sư tỷ, tiền bối đồng ý để cho sư tỷ đi sao?"
Theo hắn biết được thì lần đi 'Tiên đảo' này xa xa khó vời, cho dù là một đường thông suốt, tới tới lui lui cũng phải mất mấy năm.
Mặc dù Đổng Tịch Chu đã được chữa khỏi ám tật, nhưng ngày giờ cũng không còn nhiều.
Chuyến đi lần này sợ là sẽ vĩnh biệt!
"Ngươi không hiểu đâu." Nghe vậy, sắc mặt Đổng Tiểu Uyển tối sầm lại, lắc đầu nói:
"Cả đời này của cha ta vẫn luôn ngóng trông ta đến đó, tìm. . . Tìm được mẹ ta."
"Nếu như ta không đi, sợ là cha ta sẽ lập tức chết ngay ở trước mặt ta."
Mạc Cầu gật đầu.
Với tính tình bướng bỉnh và cực đoan của Đổng Tịch Chu thì thật sự có thể làm ra chuyện này.
Hắn lập tức hỏi:
"Nhị tiểu thư có từng nói là khi nào thì đi không?"
"Nhanh thì một hai tháng, chậm thì qua hết mùa đông này, tóm lại Nhị tiểu thư cũng đã gặp qua người Thượng gia, cũng đã bàn giao xong với Phủ chủ rồi, cũng là lúc nên rời đi." Đổng Tịch Chu nghiêng người về phía trước, tay vịn lan can, trên mặt nổi lên vẻ u sầu:
"Ta chưa hề rời khỏi Đông An phủ, không biết nơi được gọi là 'Tiên đảo' rốt cuộc như thế nào?"
"Đi rồi chẳng phải sẽ biết sao." Mạc Cầu lại không lo lắng chuyện, hắn tâm không lo lắng, đi như lãng tử, có thể nói đi thì đi.
Đang muốn nói thêm gì đó, động tĩnh phía dưới làm cho hai người đồng thời ghé mắt.
"Truyền, lệnh của Phủ chủ, thuế má năm nay lại tăng bốn thành, có thể dùng công lao để chống đỡ."
"Trước khi trời đông giá rét qua đi thì phải giao nộp đủ thuế, tới lúc đó người nào không giao đủ thì sẽ bị vấn tội!"
Tiếng hét lớn từ trong miệng của kỵ thủ truyền ra, thớt ngựa chạy qua dọc đường.
Trên đường phố, đám người ồn ào.
Theo tiếng hô quát của kỵ thủ, khắp toàn bộ phủ thành đều thất kinh hỗn loạn, liền ngay cả những gã phú hộ đang du đãng trên đường phố cũng hiện ra vẻ kinh hoảng.
Vẫn chưa tới thời gian giao nộp thuế má, lương thực trong nhà cũng không còn dư nhiều, còn tăng thêm bốn thành, cái này. . .
Bằng sinh tai hoạ!
Hai người Mạc Cầu cũng không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ sầu lo trong mắt đối phương.
Năm ngoái, Đông An phủ đã gặp phải đại hạn, còn bị tai hoạ không ngừng.
Còn có một trận ôn dịch truyền khắp phủ huyện, bách tính gặp nạn, lúc này muốn nộp đủ thuế má cũng đã muôn vàn khó khăn, càng đừng đề cập đến chuyên gia tăng thêm 4 thành, không phải là đang muốn mạng người sao?
Lục phủ đang làm gì vậy?