Chương 263. Thiên Phú
Người dịch: Whistle
"Thôi, thôi."
Đôi mắt đẹp của Đổng Tiểu Uyển chớp động, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu:
"Chuyện như vậy chúng ta cũng không xen tay vào được, lại nói cũng sắp phải đi rồi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Hắn thấy hành động lần này của Lục phủ là cực kỳ không khôn ngoan.
Lục gia là tu tiên thế gia cao cao tại thượng, nhưng đối với việc chưởng khống Đông An phủ lại rất cẩu thả.
Văn võ quan viên, cơ hồ là dùng để bài trí.
Tất cả chính lệnh đều không dựa vào quan viên, mà lại dựa vào các thế gia, hào môn, tông phái bên dưới.
Thuế má cũng chẳng thu từ trong tay của bách tính.
Mà là cưỡng ép của các thế lực lớn, mặc cho bọn hắn vơ vét, cuối cùng lại tập trung thu hoạch.
Mạc Cầu sẽ không quên lúc mà phái Linh Tố phái còn tồn tại, hàng năm vào 2 tháng nạp thuế chính là thời gian khó khăn nhất.
Liền xem như Chưởng môn và Trưởng lão cũng phải thắt chặt đai lưng mà sinh hoạt.
Hiện giờ thiên tai nhân họa đều có, không chỉ không giảm thuế má, ngược lại còn tăng thêm bốn thành.
Chẳng lẽ không phải là đang muốn mạng người sao?
Kể từ đó, sợ là sẽ có không ít thế lực không nhịn được nữa.
Quan bức dân phản. . .
Dù cho Lục phủ tay cầm trọng binh, còn có tu tiên giả tọa trấn, sợ rằng cũng không tránh khỏi hỗn loạn một trận.
Chỉ là không biết vì sao Lục phủ vì lại mặc kệ những tiếng kêu ca đang sôi trào kia cũng phải gom góp nhiều kim ngân và khổ lực như vậy.
"Cho."
Đổng Tiểu Uyển quay người, cắt ngang ý nghĩ của hắn, từ trên thân lấy ra một quyển thư tịch mang theo hơi ấm đưa tới:
"Trong khoảng thời gian này, ngươi phải xem cho kỹ."
"Tiên đạo sơ giải." Mạc Cầu tiếp nhận, ánh mắt khẽ nhúc nhích:
"Đây là cái gì?"
Đổng Tiểu Uyển giải thích: "Một chút ghi chép có quan hệ với tu tiên giả, Dung Dung cho ta, miễn cho chúng ta hoàn toàn không biết gì về tu tiên giả mà gây họa."
Mạc Cầu hiểu rõ.
Trong Vân Lâu, Vụ Đảo của Lục phủ cũng có những quyển sách tương tự, chẳng qua là không thành Tiên Thiên thì không có tư cách quan sát.
Cho dù có đại công thì cũng giống như vậy.
Hắn bèn chắp tay mở miệng:
"Đa tạ!"
"Khách khí với ta làm gì." Đổng Tiểu Uyển lắc đầu:
"Nhưng mà đúng lúc là có chuyện này ta muốn tìm ngươi hỏi thăm một chút."
"Nha!" Mạc Cầu ngẩng đầu:
"Sư tỷ mời nói."
"Ta nghe nói. . ." Đổng Tiểu Uyển hé miệng, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Mạc Cầu, ánh mắt lấp lóe:
"Phù gia, có một vị 'Vô Định kiếm', lúc trước còn giúp cho phụ thân ta giải quyết phiền phức."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.
"Không sai."
"Hô!"
Hắn còn chưa dứt lời, trước mắt liền xuất hiện thêm một cánh tay.
Năm ngón tay như ngọc, sáng long lanh, hóa chưởng làm đao, nghiêng một cái rồi bổ xuống, bàn tay tinh xảo này lại bổ ra uy thể khai sơn liệt hải.
Chưởng đao chưa xuống tới thì cái bàn phía dưới đã đột nhiên vỡ ra.
Đổng Tiểu Uyển không nói hai lời liền trực tiếp động thủ, Tiên Thiên chân khí bộc phát.
"Đát. . ."
Mạc Cầu lại giống như biết trước vậy, đạp nhẹ dưới chân, chưởng đao của đối phương vừa giơ lên thì hắn đã còn ở đó nữa.
Nhờ khí cơ dẫn dắt, Đổng Tiểu Uyển vô thức xoay bàn tay, chỉ thấy Mạc Cầu lại trở về vị trí cũ.
"Ừm!"
Nàng kêu lên một tiếng, đôi mắt đẹp ngưng tụ, Lục Hợp Đao pháp đại khai đại hợp, trong chớp mắt đã liên trảm hơn mười lần.
Làm sao, mỗi lần xuất đao thì bóng người ở phía trước đều sẽ sớm biến hóa, làm cho nàng cũng phải biến chiêu không ngừng.
Chưởng rơi, bàn vỡ vụn.
Mạc Cầu lại giống như chưa hề động đậy qua, đứng ở chỗ đó không thay đổi, chỉ có quần áo trên người là phần phật theo làn gió.
"Vô Định kiếm. . ." Trong mắt Đổng Tiểu Uyển hiện ra vẻ phức tạp, giọng điệu cảm khái:
"Quả là danh bất hư truyền!"
"Ta nghe người ta nói thì còn có chút không tin, bây giờ xem ra, sư đệ mới thật sự là người có thiên phú dị bẩm!"
Có rất ít người biết chuyện Vô Định kiếm của Phù gia chính là Mạc thần y, nhưng Lục phủ thì đã nhận được tin tức.
Lục Dung đương nhiên cũng biết.
Chính bởi vì vậy nên nàng mới đồng ý thỉnh cầu Đổng Tiểu Uyển, để cho Mạc Cầu đi theo tới tiên đảo.
"Quá khen." Mạc Cầu bình thản ung dung nói:
"Vô Định kiếm tuy mạnh, nhưng dù sao cũng bị giới hạn bỏi tu vi, so với việc tiến giai Tiên Thiên thì cũng không tính là gì."
"Ngô. . ."
Đổng Tiểu Uyển lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, lập tức nhấc tay lên, đột nhiên đánh ra một chưởng về phía đối diện.
Một chưởng này không hề xinh đẹp chút nào, nhưng lại nội uẩn Tiên Thiên chân khí, uy áp một phương, trói buộc hết thảy biến hóa.
Mạc Cầu lắc đầu, cũng đưa tay đánh tới một chưởng.
"Bành!"
Song chưởng đụng vào nhau, Đổng Tiểu Uyển không nhúc nhích tí nào, Mạc Cầu thì có chút phí sức, phải rút lui hai bước.
Rất hiển nhiên, luận tu vi, Hậu Thiên cuối cùng cũng khó mà so được với Tiên Thiên.
Đương nhiên.
Đây là bởi vì Mạc Cầu chưa từng hiển lộ ra Hắc Sát chân thân, cũng chưa từng gia trì thêm Bất Động Như Sơn.
Nhưng dù là vậy thì vẫn đủ làm cho Đổng Tiểu Uyển chấn kinh.
Nàng nhìn Mạc Cầu bằng sắc mặt ngưng trọng:
"Sư đệ, nội công mà đệ tu hành. . . , dường như cực kì cao minh, tại sao ta lại chưa từng nghe vậy?"
Chân khí của Mạc Cầu cô đọng, thuần túy, giống như từ vô số tơ thép ngưng tụ thành một cỗ cốt thép, lực lượng cương mãnh, hùng hậu.
So với những võ giả khác Hậu Thiên khác thì chân khí của hắn tinh thuần đến mức đáng sợ, khác nhau giống như đậu hũ và cục gạch vậy.
Dù cho khi so với Tiên Thiên chân khí thì chỉ là thiếu đi một phần linh động, sinh động, cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi.
Nàng không hề nghi ngờ chút nào, nếu như mình mới vào Tiên Thiên mà đấu với Mạc Cầu thì sợ là sẽ không bằng đối phương.
Môn nội công đỉnh tiêm này không nên vô danh như vậy mới đúng.
"Môn nội công này là do ta tự sáng tạo ra." Mạc Cầu cười nói:
"Ta gọi nó là Hỗn Nguyên Nhất Khí công, trừ ta ra, trên thế gian này không có người thứ hai tu tập."
"Hỗn Nguyên Nhất Khí công, tự sáng tạo. . ." Miệng nhỏ của Đổng Tiểu Uyển mở lớn, nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau mới cười khổ lắc đầu:
"Sư đệ thực sự là. . ."
"Làm cho người ta không biết nên nói gì mới phải!"
Tuổi còn trẻ, y đạo tinh xảo, phóng nhãn khắp toàn bộ Đông An phủ, sợ là cũng không có mấy người có thể sánh bằng.
Như vậy cũng đã kinh người lắm rồi.
Nhưng hắn đồng thời còn là một vị cao thủ Nhất lưu, vả lại còn tu thành Vô Định kiếm mà vài chục năm nay chưa từng có người tu thành.
Cái này vẫn chưa xong!
Thậm chí còn sáng tạo ra một môn nội công tâm pháp đỉnh tiêm!
Mà phẩm giai của môn nội công tâm pháp này còn cao hơn cả Dược Vương bảo điển đã truyền thừa mấy trăm năm của phái Linh Tố, thậm chí vượt qua nội công tâm pháp đỉnh tiêm Cực Huyền kình mà nàng lấy được từ trong Lục phủ.
Cái này. . .
Há chỉ có thể nói là thiên phú dị bẩm?
Đơn giản chính là yêu nghiệt!
Một loại cảm giác hôn mê dâng lên trong đầu, khiến cho Đổng Tiểu Uyển không khỏi lấy tay nâng trán, liên tục khoát tay:
"Đừng nói chuyện, để cho ta thanh tỉnh một chút, đầu ta hơi choáng rồi."
Mạc Cầu yên lặng.
Nếu như nàng biết Mạc Cầu còn tu thành Phù Đồ, pháp môn của Tiên gia, còn tu luyện Hắc Sát chân thân tới đệ thất trọng khi còn ở cảnh giới Hậu Thiên, còn tinh thông rất nhiều công pháp đỉnh tiêm, sợ là có thể sẽ sụp đổ tại chỗ.
Thật lâu sau, Đổng Tiểu Uyển mới hồi phục lại tinh thần.
Nàng nhìn Mạc Cầu với vẻ mặt phức tạp:
"Ta vốn còn lo lắng là đệ có thể đi theo lên đảo hay không, hiện tại xem ra là do ta lo lắng quá rồi."
"Sao vậy?" Mạc Cầu hỏi:
"Lên tiên đảo còn chú ý điều gì hay sao?"
"Ta biết được cũng không nhiều." Đổng Tiểu Uyển lấy lại bình tĩnh, nói:
"Nhưng mà Dung Dung đã từng nói qua, nàng mang theo hơn hai mươi người qua đó, nhiều nhất chỉ có ba, bốn người có thể đi theo lên đảo."
"Những người khác cần phải tìm đường ra khác."
"Ngươi yên tâm, lấy thiên phú của sư đệ, chỉ cần tiến giai Tiên Thiên thì nhất định sẽ là một người trong đó."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
. . .
Mạc Cầu từ biệt với Đổng Tiểu Uyển đang thần hồn thất thủ, rồi mang theo quyển sách trở về nơi ở của mình.
Nếu như đã dự định rời khỏi Đông An phủ, trong những ngày này hắn đã bắt đầu xử lý đồ đạc của mình.
Trạch viện, ngoại trừ lưu cho Trương Tử Lăng ra thì số còn lại đều sẽ bán ra hết.
Trong tĩnh thất.
Mạc Cầu đặt quyển Tiên đạo sơ giải xuống, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Thông qua quyển sách này, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được một chút về những tu tiên giả cao cao tại thượng trong truyền thuyết.
Tổng thể mà nói, ở trong quyển sách này thì tu tiên giả tu vi được chia thành Luyện khí và Trúc Cơ.
Sau đó có thể vẫn còn cảnh giới khác, nhưng người viết sách cũng không rõ ràng.
Luyện khí có tổng cộng mười hai tầng, tầng mười trở lên là cao giai tu tiên giả, đã là những tồn tại cực kỳ hiếm thấy.
Có một chút Tộc trưởng và Trưởng lão của các tu tiên thế gia trong Triều Tấn này cũng chỉ là Luyện khí tầng tám tầng chín mà thôi.
Về phần tiên tu Trúc Cơ, sợ là chỉ có triều đình và tiên đảo mới có.
Trong sách còn liệt ra một vài gia tộc lớn, Lục phủ, Thượng gia cũng nằm trong này.
Tu tiên giả ngự sử Pháp khí, mượn dùng lực lượng của thiên địa, Phù lục, Trận pháp, pháp thuật đều có thể sử dụng.
Lực sát thương mà những tu tiên giả Luyện khí tầng ba trở xuống có thể phát huy ra cũng có hạn, thực lực thậm chí còn không bằng Tiên Thiên.
Sau tầng ba liền có thể ngự khí, thi pháp, cao thủ Tiên Thiên đã không thể nào là đối thủ của bọn hắn nữa.
Về phần Luyện khí, phù pháp thì trong quyển sách này cũng có ghi chép, chẳng qua cũng chỉ là miêu tả sơ sài mà thôi.
Thật lâu sau.
Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, đặt quyển sách xuống, cầm lấy một bình đan dược ở bên cạnh, nuốt một viên rồi bắt đầu đả tọa tu hành.
Tu tiên đối với hắn mà nói còn rất xa xôi.
Mục tiêu hiện giờ của Mạc Cầu là Tiên Thiên.
Nhờ vào một trận chiến trong miếu hoang, Phù Ngao đối với Mạc Cầu có thể nói là kính như thiên nhân, cực kỳ để bụng những đan dược mà hắn nhờ.
Hiện nay đã lấy được mấy bình đan dược đỉnh giai, trước mắt xem ra không cần phải phát sầu vì Tiên Thiên nữa.
Đan dược vào bụng lập tức liền hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn.
Bất Động Như Sơn!
Phù Đồ quyển hạ!
Hỗn Nguyên Nhất Khí công!
Rất nhiều pháp môn đồng thời vận chuyển, bên trong cơ thể Mạc Cầu giống như có một con Thao Thiết đang điên cuồng thôn phệ và luyện hóa dược lực.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho Tiên Thiên cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Chân khí ở trong đan điền cũng nhanh chóng gia tăng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Xem ra hắn đã cách cảnh giới Hậu Thiên viên mãn không còn bao xa nữa.
Nhưng mà trước khi rời khỏi Đông An phủ thì hắn phải luyện ra Tiên Thiên đan rồi nếm thử tiến giai.
. . .
Dược cốc.
Một tháng này, có hơn vạn người hội tụ ở nơi đây.
Châu ngọc, bảo thạch, linh mộc, hoa cỏ. . . , tất cả những vật trân quý đều được chuyển lên núi đỉnh.
Các thợ khéo tề tụ, còn có cao thủ võ học khai sơn đục đá, khởi công xây dựng cung điện xa hoa.
Chỉ trong thời gian một tháng mà đã có thể nhìn thấy nền tảng hình thức ban đầu.
Đương nhiên, cũng không ít người chết ở nơi đây, trở thành nền tảng cho mảnh kiến trúc xa hoa trong tương lai này.
Một nơi yên lặng nào đó trên đỉnh núi.
Kẻ được xưng là Lục Phong Tử Lục Bắc Hải đang nhìn xem tòa kiến trúc trước mặt đang từ từ hình thành rồi nở một nụ cười hiếm thấy.
"Vân Nhu, xem ra vào lúc chúng ta đính hôn thì nơi này cũng đã thành hình."
"Đúng vậy nha!" Thượng Vân Nhu cầm một cọng cỏ lau, buồn bực ngán ngẩm mắt nhìn những người đang không ngừng bận rộn ở phía dưới, lắc đầu nói:
"Trước khi xây xong thì chỗ này cũng không đẹp đẽ gì."
"Thật sao?" Lục Bắc Hải nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt mang theo vẻ cưng chiều:
"Ta cho là nàng sẽ thích, nếu đã không thích, vậy thì chúng ta trở về hồ Quỳnh Nguyệt là được, phong cảnh ở nó đó càng tốt hơn."
"Đúng vậy!" Đôi mắt đẹp của Thượng Vân Nhu sáng lên:
"Còn có Lang Tà đảo của Mộc Hủy muội muội, nói đó có phong cảnh đẹp nhất, nhưng mà. . . , muội thấy tâm tư của Lục đại ca không ở nơi này?"
"Ha ha. . ." Lục Bắc Hải cười không đáp.
"Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ; nhân chi đạo, tổn hại không đủ mà bổ có thừa." Thượng Vân Nhu dịu dàng mở miệng:
"Kỳ thật pháp môn của Thượng gia muội nói ra cũng rất đơn giản, chính là bắt những người có căn cơ tốt để bổ sung chỗ thiếu hụt của bản thân thôi."
"Những thứ khác thì không cần nhiều lời, nhưng mà Lục đại ca cần tìm được ba người có thiên phú xuất chúng, tuổi chưa qua bốn mươi để huyết tế thì mới có thể giúp huynh tu thành pháp lực, thiên phú của ba người này càng cao thì xác suất thành công của huynh sẽ càng lớn."
"Nha!" Hai mắt Lục Bắc Hải sáng lên, lập tức ngoắc tay với một người ở xa:
"Nhậm Mâu, tới đây một chút!"
"Vâng." Đối phương vội vàng chạy tới, chắp tay nói:
"Thiếu gia có gì phân phó?"
"Ta hỏi ngươi." Sắc mặt Lục Bắc Hải trầm xuống, nói:
"Theo ý của người thì người nào có thiên phú võ học cao nhất trong Đông An phủ này?"
"Cái này. . ." Đối phương sững sờ, lập tức lấy lòng nói:
"Người có thiên phú võ học cao nhất ở Đông An phủ đương nhiên là thiếu gia ngài rồi, chuyện này mà cũng cần tiểu nhân nhiều lời sao?"
"Ha ha. . ." Lục Bắc Hải cười vỗ vỗ vai gã một chút, nói:
"Trừ ta ra thì sao?"
"Vậy thì sẽ là Tiểu Uyển cô nương, tuổi chưa qua hai mươi mấy mà đã thành tựu Tiên Thiên, thiên tư kinh người."
"Còn có Lục thiếu gia của nhị phòng Chu gia, ba mươi hai tuổi thành tựu Tiên Thiên."
"Huyền Âm bí các Cầm Tiên Tử. . ."
"Đúng rồi!" Gã chợt vỗ nhẹ hai tay, nói:
"Kỳ thật vẫn còn một người, mặc dù chưa thành Tiên Thiên, nhưng thiên phú thậm chí còn có thể vượt qua cả Tiểu Uyển cô nương!"
"Ai?"
"Vô Định kiếm, Mạc thần y."