Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 275. Vơ Vét

Chương 275. Vơ Vét


Người dịch: Whistle
Xem ra, cho dù Lục Dung đang bị trọng thương, nhưng một khi bộc phát thì cũng tạo ra lực sát thương kinh người.
Mạc Cầu đứng đó nhìn xem tam nữ chém giết một hồi rồi xông ra trùng vây, hắn liền không nhanh không chậm đi theo sau lưng.
Cuối cùng dừng lại ở một góc của hòn đảo.
Phụng Tiên xốc một phiến đá lên, từ trong ngực móc ra mấy bình đan dược, đồng thời trong miệng còn nhỏ giọng kêu.
"Rầm rầm. . ."
Bên dưới phiến đá, trong một căn mật thất, một vật đang từ từ thò đầu ra, giãy dụa muốn leo ra ngoài.
Mạc Cầu chau mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Đằng điêu!"
Đây là một con phi cầm cùng loại với dị thú Tranh mã, hình thể khổng lồ, giương cánh chừng hai trượng.
Chẳng qua tình huống hiện giờ của nó có chút không ổn, phần bụng toàn là máu bầm, mắt cũng bị chém vỡ một con, tinh thần uể oải suy sụp.
"Ục ục. . . Ục ục. . ."
Phụng Tiên mở bình thuốc ra, trong miệng khẽ kêu, nhưng mà đằng điêu chỉ nhúc nhích thân thể, không định uống thuốc.
"Tại sao lại như vậy?" Trên mặt Phụng Tiên hiện ra vẻ bối rối:
"Chúng ta cũng đã mang dược vật mà nó thường dùng đến đây rồi, lúc này phải làm sao mới phải đây?"
Sở dĩ các nàng xông vào trong chém giết chính là vì loại dược vật có thể chữa khỏi vết thương cho Đằng điêu này.
Nếu không. . .
Với tình huống hiện giờ ở hồ Quỳnh Nguyệt hồ và Đông An phủ thì các nàng không có khả năng trốn ra ngoài.
"A. . ."
Xa xa, Mạc Cầu nhìn thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Ba người nữ nhân này đúng là ngốc đến đáng yêu, vậy mà trông cậy vào bản thân dị thú có thể nhận ra dược vật?
May mà không đi thử nghiệm lung tung, cũng không đến mức quá ngu ngốc.
Nếu không, vết thương trên người Đằng điêu còn chưa tới mức trí mạng, sợ sẽ cũng sẽ chết vì uống thuốc lung tung.
"Ngươi!"
Lục Dung nhìn về phía Mạc Cầu:
"Ta nhớ được, hình như ngươi còn thông hiểu thuật Ngự Thú?"
"Phải thì như thế nào?" Mạc Cầu chậm rãi mở miệng.
Lục nhị tiểu thư không tín nhiệm, cũng đã phá hỏng kế hoạch đi theo đối phương tiến đến tiên đảo của hắn.
Hiện giờ xem ra có thể đã xuất hiện chuyển cơ.
"Ngươi giúp ta chữa khỏi cho nó." Lục Dung mở miệng, biểu lộ vùng vẫy một hồi, mới tiếp tục mở miệng nói:
"Chờ sau khi rời khỏi đây, ta sẽ có thâm tạ!"
Lấy thân phận của nàng, chưa từng mở miệng cầu xin ai bao giờ, lúc này chỉ đành cố nén khuất nhục trong lòng mà nói ra, mặt không biểu tình.
"Thâm tạ?" Mạc Cầu giống như cười mà không phải cười nhìn Lục Dung:
"Lục gia đã rơi vào tình cảnh như hiện giờ, có thể nói là bị người người kêu đánh, Nhị tiểu thư ngay cả tự vệ cũng đều còn miễn cưỡng, có thể thâm tạ cho tại hạ cái gì?"
Lục Dung cũng là không phải thực ngốc, nàng nhìn Mạc Cầu một chút, nhanh chóng suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Ngươi đi theo bọn ta lâu như vậy thì chắc là có mưu đồ khác? Muốn cái gì thì nói thẳng ra đi."
"Ngô. . ." Trên mặt Mạc Cầu lộ ra vẻ trầm ngâm, cũng không có nói thẳng chuyện tiên đảo, mà là hiếu kì hỏi:
"Ta muốn biết tình huống bên phía Dược cốc thế nào rồi?"
Lục phủ to lớn như vậy lại đột nhiên rơi xuống loại tình cảnh này, hắn rất hiếu kì lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng đã nhận được tin tức, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì Mạc Cầu lại không biết.
"Dược cốc. . ." Lục Dung nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi, đôi mắt đẹp còn nổi lên gợn sóng.
"Mạc sư đệ." Đổng Tiểu Uyển ở bên cạnh thở dài, tiếp lời nói:
"Hôm nay vốn là ngày mà Lục công tử và Thượng tiểu thư đính hôn, nhưng không ai ngờ là Thượng gia lại đột nhiên ruồng bỏ ước định, liên hợp với Huyền Y giáo. . ."
"Kết quả đã gây ra vụ hỗn loạn giống như hiện giờ."
"Lúc chúng tôi rời đi thì còn nhìn thấy không ít người gặp nạn, Lục phủ chủ cuối cùng đã tự bạo Pháp khí mất mạng."
Hai mắt Lục Dung đỏ lên, ẩn có nước mắt.
Đổng Tiểu Uyển nhìn hảo hữu rồi than nhẹ một tiếng, mới tiếp tục nói:
"Nghe nói sau khi Lục phủ chủ liều mạng tự bạo Pháp khí đã làm cho Mộ Thiên Phong và Thượng Mặc bị trọng thương, không rõ sống chết, còn những chuyện khác thì cũng không rõ ràng lắm."
"Vậy à!" Mạc Cầu hiểu rõ, lập tức nói:
"Muốn ta cứu con dị thú này cũng được, nhưng mà ta muốn biết đường xá tiến về tiên đảo."
"Ngươi cũng muốn đi tiên đảo?" Lục Dung nhướng mày, vô thức nói:
"Chỉ bằng ngươi. . ."
Nhưng mà khi vừa nói ra một nữa thì nàng liền mím môi một cái, không nói nữa.
Đúng là người trước mặt này chỉ là một kẻ phàm nhân không sai, nhưng cũng đã thành tựu Tiên Thiên, vả lại còn có thực lực kinh người.
Không chỉ như vậy!
Người này còn thông hiểu Thuật Ngự Thú, tại y đạo cũng đạt được thành tựu không hề kém hơn Võ đạo.
Tuy rằng đối phương không có thiên phú tu hành, nhưng lấy ngộ tính và thiên chất của người này, ngày khác chưa chắc không có cơ hội.
"Tại hạ biết là tu hành gian nan, người có thể dùng võ nhập đạo thì càng là vạn người không được một, nhưng cũng nên thử nghiệm một phen." Mạc Cầu mở miệng, nói:
"Chuyện này thì không nhọc Nhị tiểu thư phải quan tâm."
"Chỉ cần đưa cho tại hạ một tấm bản đồ tiến về tiên đảo, tại hạ sẽ ra tay cứu trị dị thú, giao dịch công bằng."
"Hừ!" Lục Dung hừ nhẹ, đôi mắt đẹp lấp lóe, nói:
"Ngươi phải chữa khỏi Đằng điêu trước."
"Mạc sư đệ." Đổng Tiểu Uyển cũng lộ ra vẻ khẩn cầu nhìn hắn:
"Nếu như đệ cũng muốn đi tiên đảo thì chúng ta có thể đồng hành, nhưng mà đệ không thể tiếp tục ra tay với Dung Dung nữa."
Lời này có vẻ quá ngây thơ.
"Sư tỷ, tình hình hiện giờ đã như vậy rồi, coi như ta chịu thì sợ là Nhị tiểu thư cũng sẽ không nguyện." Mạc Cầu phất tay:
"Làm phiền thối lui mười trượng, đặt đan dược xuống, ta đến xem thương thế của nó."
Khoảng cách giữa hắn và Lục Dung nhất định phải nằm ngoài mười trượng, nếu không thì quá nguy hiểm.
"Hừ!" Lục Dung lập tức hừ nhẹ, ra hiệu Phụng Tiên đỡ mình lên, cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến nơi xa.
Nàng cũng đang đề phòng, một khi để Mạc Cầu tới gần trong phạm vi năm trượng, nàng cũng sẽ rất nguy hiểm.
Mạc Cầu nhảy đến trước người Đằng điêu, lấy tay kiểm tra một chút, sau đó bèn lấy ra mấy viên đan dược đưa cho nó.
Cũng là thần kỳ, vừa rồi bất luận Phụng Tiên có thuyết phục như thế nào thì con dị thú này cũng không có động tĩnh gì, nhưng ở trước mặt Mạc Cầu thì nó lại dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con mèo.
Không bao lâu sau ăn đan dược, Đằng điêu vốn tinh thần uể oải nay đã hiện ra vẻ khôi phục.
Đôi cánh khổng lồ của nó cũng đã bắt đầu vỗ nhẹ, tạo ra một cơn kình phong.
"Tốt!" Mạc Cầu mở miệng:
"Nó bị thương quá nặng, chỉ có thể như thế, sợ là không bay được quá xa liền sẽ rơi xuống, các ngưoi phải có chuẩn bị."
Phụng Tiên vội vàng nhỏ giọng kêu gọi, Đằng điêu phí sức đứng dậy, vỗ cánh đáp xuống bên cạnh tam nữ.
Mạc Cầu cũng không có ngăn cản, nếu như đối phương dám bội ước, hắn sẽ có biện pháp khiến cho các nàng phải hối hận.
"Ừm." Sau khi Lục Dung xác nhận liền nhẹ gật đầu, vung tay lên, ném một vật tới cho Mạc Cầu:
"Tiếp lấy."
Mạc Cầu phất tay, Kình lực run run, mở ra tấm vải đang bay tới này.
Nhìn những đường cong đơn sơ phía trên tấm vải, hắn nhíu mày:
"Bản đồ này hình như không được đầy đủ?"
"Chính là nó." Lục Dung mở miệng:
"Đến điểm cuối cùng của tấm bản đồ này, tìm Tu Tiên giả ở nơi đó, tự sẽ tìm được con đường tiến về tiên đảo."
Còn về phần Mạc Cầu phải tìm Tu Tiên giả như thế nào thì nàng chẳng thèm quan tâm.
"Đúng rồi!" Đôi mắt đẹp Lục Dung nhìn sang Mạc Cầu, lại nói:
"Võ nghệ của ngươi cũng không tệ lắm, liền xem như là Tu Tiên giả, nhưng dưới Luyện khí năm tầng thì e rằng đều không phải là đối thủ của ngươi."
"Đồ của Lục phủ cho người ngoài lấy được thì cũng là bị lấy, chẳng bằng cho ngươi."
Dừng một chút, nàng tiếp tục nói:
"Đồ tốt của Lục phủ bọn ta đều nằm ở mấy nơi này, quan trọng nhất là ở sau núi Tinh đảo. . ."
. . .
Tinh đảo.
Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, thân hình điên cuồng lấp lóe, liên tục thi triển các môn khinh công đỉnh tiêm như Vân Long Cửu Hiện, Đạp Hư Thân pháp vv.
"Bạch!"
Một thoáng đã mấy trượng, phân thân huyễn ảnh, chân đạp sóng nước vọt về phương xa.
Tại chỗ hắn vừa mới dừng lại, một sợi dây đỏ lóe lên một cái rồi biến mất, vô thanh vô tức lướt qua mấy chục mét.
"Trốn cũng nhanh thật đấy!"
Nơi xa, một vị lão ẩu cười lạnh, vung tay lên, hơn mười cây Pháp khí châm dài màu hồng theo thứ tự trở về.
Mà xung quanh lão ẩu cũng có thêm vài cỗ thi thể.
"Lục gia đã không được, những thứ kia đương nhiên cũng là của lão bà tử, há có thể rơi vào tay phàm nhân được."
. . .
"Đáng chết!"
Mạc Cầu sờ lên một cái lỗ kim trên hắc bào, mặt hiện nghĩ mà sợ, không khỏi mắng chửi ả Lục Dung một tiếng.
"Mình phải sớm nghĩ đến mới phải, ả ta không có ý tốt."
Chẳng qua Mạc Cầu cũng không ngờ là ở trong Lục phủ, ngoài Lục phủ chủ ra lại còn có một vị Tu Tiên giả có thực lực kinh khủng như vậy.
Nếu như không phải vừa mới lấy được mấy môn Công pháp đỉnh tiêm, lại thêm phản ứng rất nhanh, sợ là khó thoát một kiếp.
Quả nhiên, cẩn thận thì luôn luôn không sai.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, lập tức thi triển thân pháp chạy tới một địa phương khác.
. . .
Đồ đảo.
Căn nhà trên đảo đã từng cất giữ các loại linh vật đã sớm đổ sụp, những vật hiếm thấy đang vương vãi khắp mặt đất.
Chỗ đập vào mắt đều là ánh sáng rực rỡ.
Không nói là những vật quý hiếm thuộc về Tu Tiên giả.
Chỉ là những cục đá nạm vàng kia thôi, tùy tiện lấy về không cục sợ là cũng có thể để cho một gia đình không cần phải lo ăn uống trong vòng mấy năm.
Còn có vô số châu báu ngọc thạch khác, phàm là lấy được mấy món đều có thể trở thành gia đình phú hộ.
Lúc này.
Khu vực ngoại vi trên hòn đảo đang chém giết không ngừng, mà nơi quan trọng nhất lại giống như cấm khu, có rất ít người đặt chân đến.
Dù cho có xâm nhập được vào nơi đây thì cũng không khỏi sắc mặt đại biến, nếu không phải kịp thời rời đi, tất nhiên sẽ bỏ mình tại chỗ.
Ở chỗ này có hai phe nhân mã đang giằng co.
Một phe là một người trẻ tuổi thân mặc cẩm bào, có một nam một nữ đi theo phía sau, sắc mặt ngưng trọng.
Đối diện chính là Âm châm Hoàng lão quái của Huyền Y giáo, sau lưng còn có hơn mười người tập võ.
Người trẻ tuổi nắm chặt hai tay, trầm giọng mở miệng:
"Hoàng tiền bối, mọi thứ đều có thứ tự trước sau, nơi này là chúng tôi nhìn thấy trước."
"Hắc hắc. . ." Hoàng lão quái cười gằn:
"Tề gia tiểu nhi, các ngươi chỉ là một tiểu gia tộc gặp may mà thôi, chớ có ở trước mặt lão tử khoe khoang."
"Muốn nói tới trước tới sau thì cũng là do Huyền Y giáo bọn ta lật đổ Lục phủ trước, lúc đó thì Tề gia các ngươi đang làm gì?"
Thiên hạ này, luôn có người ở dưới cơ duyên xảo hợp đạt được công pháp tu hành.
Nếu như người đó còn có thiên phú tu hành, may mắn bước vào đạo đồ cũng là chuyện thường có.
Tề gia, chính là như vậy.
Chẳng qua Tề gia đã truyền thừa mấy đời mà chỉ có hai vị Tu Tiên giả, vả lại tu vi còn không cao, vẫn luôn là thế lực phụ thuộc vào Lục phủ.
Có lẽ qua thêm mấy đời, đợi khi hậu nhân không còn người có thiên phú tu Tiên xuất hiện nữa thì sẽ tự nhiên suy vong.
Hiện giờ vậy mà cũng tới đây nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
"Ngươi. . ."
Người trẻ tuổi lập tức giận dữ, Linh quang hiện lên trên người, chỉ thấy một cây phi châm xuất hiện trước người Hoàng lão quái.
Biểu tình trên mặt y trở nên ngưng trọng, trong mắt cũng hiện lên vẻ e ngại.
Không giống với Hoàng lão quái của Huyền Y giáo, nếu luận về kinh nghiệm chém giết giữa những người tu hành thì người trẻ tuổi này chẳng có một chút kinh nghiệm nào.
Đúng lúc này.
"Hô. . ."
Cách đó không xa thanh phong rung động, một bóng người xuất hiện.
Mạc Cầu dùng một tay nắm chặt lấy một cái túi to tướng, quét mắt nhìn đám nhân, lông mày không khỏi nhíu lại.
Xem ra chuyến đi này lại tốn công vô ích rồi.
Đối với võ giả, hắn không hề e ngại, nhưng Tu Tiên giả, chung quy vẫn là thiếu đi mấy phần địa khí.
"Đồ hỗn trướng!" Người trẻ tuổi đang nổi giận trong lòng không thể nào phát tiết, thấy vậy liền lập tức vung tay lên:
"Đồ không có mắt, chiêu thức!"
Linh quang lóe lên, kích phát một đạo Pháp thuật trấn áp, giống như một tòa núi lớn ngang nhiên rơi xuống.
"Oanh!"
Mặt đất run nhẹ, bóng người Mạc Cầu cũng đã xuất hiện ở ngoài mấy trượng, tránh đi Pháp thuật trấn áp.
"Hả?" Hoàng lão quái nhướng mày, nhận ra Mạc Cầu:
"Là ngươi."
"Là ngươi." Mạc Cầu cũng nhận ra đối phương, liếc mắt nhìn toàn trường, lắc đầu đang định rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, mấy cục đá giống như băng tinh đang nằm trên mặt đất làm cho hắn khựng lại.
"Luyện Tinh thạch?"
Nếu như hắn không nhớ lầm thì thứ này có thể tẩy luyện Pháp khí, loại trừ khí tức của chủ cũ ở trong Pháp khí.
"Ngô. . ."
Lúc này, hắn mím môi một cái, nhìn về phía hai phe nhân mã ở trong tràng nói:
"Nơi này thuộc về ta, các ngươi đi đi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất