Chương 276. Rời Đi
Người dịch: Whistle
Đây được cho là nơi mà Lục gia đang cất giữ những vật liệu có liên quan đến chuyện tu hành.
Ngoài Luyện Tinh thạch ra thì còn có một ít linh tài, mấy bình linh đan, thậm chí còn có một cây kỳ hoa cao cỡ nửa người.
Những vật mà Mạc Cầu nhận ra cũng không nhiều, nhưng chỉ là mấy viên Luyện Tinh thạch này cũng đã đủ làm hắn động tâm rồi.
"Ngươi nói cái gì?"
Lời này vừa ra, không chỉ người trẻ tuổi Tề Thuận Thủy mục trừng khẩu ngốc, mà ngay cả Hoàng lão quái ở phía đối diện cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mà đám võ giả trong tràng nhìn qua Mạc Cầu bằng ánh mắt giống như đang nhìn một người điên.
Một võ giả phàm nhân, vậy mà dám đuổi hai vị Tu Tiên giả tránh lui.
Hắn lấy đâu ra can đảm?
Lấy đâu ra lực lượng?
"Hắc hắc. . ." Sau khi Hoàng lão quái bình tĩnh lại thì không khỏi âm hiểm cười nhẹ:
"Xem ra, Lục gia diệt vong, bọn ta quá lâu đã không xuất thủ, ngược lại là để cho người khác khinh thường."
Lão ta chậm rãi quay đầu, nhìn Mạc Cầu:
"Chàng trai trẻ, đừng tưởng rằng lúc trước có thể chống nổi mấy chiêu của lão phu liền cảm thấy không có người trị được ngươi."
"Xác thực."
Mạc Cầu gật đầu, nhấc tay lên, cái túi to tướng sau lưng liền rơi trên một tảng đá ở hậu phương.
Hắn hoạt động gân cốt một chút, nói:
"Ta đang muốn mở mang kiến thức một chút thực lực của Tu Tiên giả các. . ."
"Bạch!"
Lời còn chưa dứt, một vòng lưu quang đã xuyên thủng hư không, lặng yên không một tiếng động lao thẳng đến mi tâm của hắn.
Hoàng lão quái thân là Tu Tiên giả, nhưng lại không có chút phong độ nào của cao nhân, xuất thủ âm hiểm, phi châm đoạt mệnh.
Mạc Cầu nhíu mày, xuất kiếm.
Nhuyễn kiếm trải qua Chân khí quán chú, trong nháy mắt bắn ra, ở trước mặt hắn xẹt qua một đường vòng cung ưu mỹ, xuất hiện ngăn chặn phi châm.
"Đinh. . ."
Tia lửa bắn tung tóe.
"Hèn hạ!"
Mạc Cầu lạnh lùng nói.
"Hắc. . ." Hoàng lão quái thì lại lộ ra vẻ mặt khinh thường:
"Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi biết cái gì?"
Nói xong, phi châm run rẩy giữa không trung, trong chớp mắt đã hóa thành một sợi âm phong, bay vọt tới phía trước mà không quan đến những vật ở trước mặt.
Tốc độ đột ngột tăng lên gấp đôi chỉ trong phút chốc!
Âm Phong Ngự Kiếm quyết!
Không giống với lần giao thủ trước kia.
Lúc đó Hoàng lão quái muốn đánh lén Lục Mộc Hủy, ngự kiếm chi pháp bí ẩn im ắng, uy lực lại bị hạn chế.
Hiện giờ thì không giống, lão ta đã có thể thi triển hết uy lực của kiếm quyết, chỗ tinh diệu cũng làm cho Vô Định kiếm khó mà nhìn thấu.
Phi châm vọt tới, trong nháy mắt xuyên qua mi tâm của đối thủ.
"Hả?"
Một kích thành công, nhưng trên mặt của Hoàng lão quái lại không có vẻ vui mừng gì, ngược lại còn nhướng mày, mắt hiện vẻ kinh ngạc.
"Hô. . ."
Gió nhẹ quét qua, bóng người bị phi châm xuyên thủng liền vỡ nát, hóa thành mấy đạo hư ảnh bổ nhào mà tới.
Vân Long Cửu Hiện!
Bóng mờ lấp lóe giữa không trung, đạp hư mà đi, giống như quỷ mị hiện thân vào ban ngày vậy, chớp nhoáng đã lao tới gần.
Đạp Hư Thân pháp!
Mạc Cầu xuất hiện ở phụ cận, thân hình ngưng tụ, thân thể lập tức tăng vọt lên, một lực lượng làm cho người ta cảm thấy da đầu tê dại từ trên người hắn bộc phát.
Hắc Sát chân thân!
Bất Động Như Sơn!
Cự Linh thân!
Cự Linh chưởng!
Sau khi thành tựu Tiên Thiên thì lực lượng nhục thể của hắn đã tăng mạnh một bậc.
Trải qua Bất Động Như Sơn Ấn tăng phúc, uy lực bộc phát có thể so với bốn vị cao thủ ngạnh công đỉnh tiêm.
Mà Cự Linh thân, Cự Linh chưởng thì lại có thể gia tăng Kình lực, lúc này đánh ra một chưởng, giống như lực lượng của tám vị Tiên Thiên ngưng tự lại một chỗ.
Chỉ một thoáng, đơn chưởng như nắp, bao phủ một phương, xích huyết trào lên, chưởng kình còn chưa rơi xuống, giữa sân đã chợt hiện cuồng phong.
Mặt đất im ắng nứt ra; núi đá cũng lặng yên hóa thành bột phấn.
Mấy vị cao thủ Tiên Thiên cũng cảm thấy hô hấp trì trệ, không tự chủ được liên tục rút lui.
"Hây!"
Hai mắt của Hoàng lão quái co rụt lại, trong miệng nôn nóng quát lên, đồng thời Linh quang trên thân lấp lóe, tầng tầng sáng lên.
Kim Cương pháp!
Địa Tượng chú!
Khinh Thân phù!
Kim quang hộ thể, giống như không gì phá nổi.
Bụi bặm trên mặt đất run nhẹ, bay lên trên giống như vật thể giống, trong chớp mắt đã bao phủ xung quanh người, giống như có thêm một chiếc khôi giáp bằng bùn đất ở trên người lão ta vậy.
Khôi giáp bùn đất nhìn như yếu kém, kì thực không thể phá vỡ, ngạnh kháng cương khí còn có thể không bị hư hại chút nào.
Còn có một làn gió mát di chuyển khắp toàn thân, cũng làm cho thân hình vụng về của Hoàng lão quái trở nên linh động.
Đồng thời suy nghĩ một cái, phi châm ở hậu phương nhanh chóng trở về.
Làm xong những chuyện này, trên mặt lão ta không khỏi nở một nụ cười lạnh, tuy rằng bản thân mình tu pháp khá muộn, tu vi không cao, chỉ có Luyện khí tầng năm, nhưng một thân Pháp thuật cũng đã tu tới tình trạng động niệm tức khởi.
Chỉ là một kẻ phàm nhân. . .
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn làm cho sắc mặt lão ta đại biến.
Dưới cự chưởng của Mạc Cầu, kim quang mà Kim Cương pháp tạo ra lập tức vỡ nát thành năm mảnh chỉ trong nháy mắt, khôi giáp bùn đất cũng băng liệt.
Dư lực chưa ngừng, tiếp tục rơi vào trên người của Hoàng lão quái, làm cho lão ta miệng phun tiên huyết điên cuồng nhanh chóng lùi lại.
"Bạch!"
Phi châm đột kích, Mạc Cầu cầm kiếm bên tay trái, kiếm quang nhảy nhót giữa không trung rồi bắn bay Pháp khí.
Đồng thời lắc hai vai một cái, hai sợi dây thừng xuất hiện trong chớp nhoáng, lao về phía người đang muốn bỏ chạy ở phía xa.
Phi Thiên Thần trảo!
Hoàng lão quái đánh lén không chỉ không có chút phong độ cao nhân nào, mà khi phát hiện ra mình đã bại liền lập tức muốn chạy trốn.
Dù là chỉ đối mặt với một võ giả phàm nhân thì lão ta cũng chẳng thèm đếm xỉa đến mặt mũi này.
Không thể không nói, là một vị Tu Tiên giả, lão ta cũng coi là đổi mới hạn cuối trong lòng Mạc Cầu.
Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã ra xa mấy chục mét, một tiếng kêu thảm vang lên, Hoàng lão quái lập tức gia tốc.
Những người ở đây đều không có kẻ nào yếu cả, tất nhiên là nhìn được nhất thanh nhị sở, dù rằng Mạc Cầu không bắt được Hoàng lão quái, nhưng lại chém rụng một tay của đối phương.
"Công tử." Một người đàn ông trung niên ở sau lưng người trẻ tuổi tên Tề Thuận Thủy kia hơi biến sắc mặt, hạ giọng mở miệng:
"Người này rất hung tàn, công tử thân thể vạn kim, không nên mạo hiểm, chúng ta vẫn là rời đi đi?"
"Rời đi?"
Thấy Mạc Cầu đánh bại Hoàng lão quái, trong lòng Tề Thuận Thủy còn cảm thấy có chút thoải mái, nhưng lúc này chỉ vì e ngại đối phương mà rời đi, gã lại có chút không cam tâm.
Dù có nói thế nào thì mình cũng là một vị Tu Tiên giả, há có thể tại nhượng bộ trước một vị phàm nhân được?
Trên mặt Tề công tử không khỏi hiện ra vẻ giãy dụa.
Không giống với Tề Thuận Thủy, đám võ giả đi theo sau lưng Hoàng lão quái tuy là rất khó chấp nhận tình hình biến hóa trong tràng, nhưng lại đều có tự mình hiểu lấy, sớm đã thừa cơ chạy trốn, chớp mắt không thấy tăm hơi.
"Nha!" Lúc này, Mạc Cầu cũng đã quay trở về, nhìn thấy ba người liền không khỏi nhướng mày:
"Vẫn còn chưa đi, đã như vậy, vậy thì để những thứ ở trên người lại rồi nói sau."
"Ngươi dám!" Tề Thuận Thủy giận dữ, lời còn chưa dứt, y liền phát hiện ra hai chân của mình đã lơ lửng trên mặt đất, bay lên trên không trung.
"Bành!"
Vách tường ở sau lưng y lập tức đổ sụp, thân hình cũng bị đâm vào trong phế tích.
"Quần áo?" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, thân hình thiểm động, tiến lên lột hết quần áo trên thân người trẻ tuổi xuống.
Có thể đón đỡ một kích của mình mà không bị thương gì, thứ mà đối phương dựa vào chính là Linh quang trên bộ y phục này.
"Công tử!"
"Thiếu gia!"
Một già một trẻ vội vàng lao tới, nhìn thấy Mạc Cầu thì bước chân lập tức trì trệ.
Lúc này, người trẻ tuổi đã ngất đi, mà Mạc Cầu cũng vơ vét được không ít vật hữu dụng.
Hắn liếc nhìn hai người một cái rồi tùy ý khoát tay:
"Mang y đi đi!"
Xem ra, Lục Dung cũng không nói dối, với thực lực hiện giờ, Tu Tiên giả bình thường đã không phải là địch thủ của mình.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, nhìn rất nhiều vật dụng ở giữa sân, còn có một cái túi lớn đã sớm đóng gói kia nữa.
"Xem ra mình cần một chiếc xe ngựa."
. . .
"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."
Vết bánh xe chuyển động, chạy ra ngoài Lục phủ.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng ngoài buồng xe, khẽ vung trường tiên, xe ngựa vượt qua rất nhiều phế tích.
Toa xe khổng lồ, cán trên mặt đất tơi xốp lập tức lưu lại hai vết bánh xe rất sâu.
Rất rõ ràng, đồ vật trong xe cũng không nhẹ.
Trên đường đi cũng có không ít người tìm hắn gây chuyện, chẳng qua đều bị hắn dễ dàng giải quyết.
"Hí. . ."
Khi đi qua một vùng phế tích, con tuấn mã kéo xe đột nhiên quỳ xuống, thét chói tai vang vang lên.
Mạc Cầu nhìn thấy thân hình đang run rẩy của không giống như bị trúng công kích, mà là vẻ e ngại khi gặp được khắc tinh.
Cho dù hắn có thúc giục như thế nào thì nó cũng không chịu đứng lên.
Mạc Cầu nhíu mày, liếc nhìn xung quanh, lập tức lách mình chạy tới gần một khe nước.
"Hoa. . ."
Bọt nước trước người phun trào, dòng nước lập tức hội tụ thành hình, giống như những sợi roi dây thừng hung hăng quất tới.
Nhưng mà khi sắp đến gần thì bọt nước lại tản ra, áp sát vào thân thể của Mạc Cầu, chậm rãi trượt xuống.
Khống thủy. . .
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ động, vừa nhấc tay lên, Tiên Thiên chân khí hóa thành cự thủ vô hình vớt xuống khe nước.
"Rầm rầm. . ."
Bọt nước văng khắp nơi, một người một thú bị cự thủ nâng lên.
Lục Mộc Hủy, Tranh mã.
"Ô. . ."
Toàn thân lân giáp của Tranh mã đã bị tổn hại, trên thân đều là vết thương, nhìn thấy Mạc Cầu, miệng nó liền nghẹn ngào.
"Ngươi ngược lại là rất thông minh." Mạc Cầu nhẹ gật đầu cười với nó, bấm tay bắn ra mấy viên đan dược, đặt một người một thú xuống.
Đối với người bị thương mà nói thì việc ẩn thân dưới đất gần như là đang tự tìm đường chết, vết thương sẽ nhanh chóng phồng rộp lên.
Nhưng Tranh mã thì khác, nó có được năng lực khống chế dòng nước trời sinh, ngược lại có thể mượn nhờ sức nước để chữa trị thương thế.
Còn về phần Lục Mộc Hủy. . .
Nàng đã ngất đi.
Hình như là dùng một loại Thai Tức pháp nào đó, tuy rằng thương thế nghiêm trọng, nhưng từ đầu đến cuối đều treo một tuyến sinh cơ.
Hiển nhiên là tình huống như thế này cũng không thể kéo dài, nếu như không thể cứu chữa kịp thời thì cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
Mạc Cầu nhìn về phía con ngựa đang quỳ trên mặt đất của mình rồi lại nhìn về phía Tranh mã:
"Ngươi có còn đi được không?"
"Ô. . ."
"Vậy thì chắc là được rồi." Mạc Cầu gật đầu, không thèm quan tâm Tranh mã kêu khóc, gỡ hàng hóa trên xe xuống rồi quăng lên người nó.
Sau đó liền tìm khối miếng vải đen để che đậy thân thể của Tranh mã, rồi cứ như vậy lên đường.
. . .
Hiện giờ, toàn bộ Đông An phủ đều đã đang lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Không có phủ binh quản thúc, không biết đã có bao nhiêu người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp bóc đốt giết đang diễn ra khắp nơi.
Mạc Cầu mặt không biểu tình, kéo theo toa xe bước qua những khu vực hỗn loạn.
Sau khi đến được địa phương ước định thì sắc trời cũng đã tối.
"Tại sao lại nhiều người như vậy?"
Nhìn xem đội xe hơn mấy chục người trước mặt, Mạc Cầu không khỏi nhăn mày.
Lập tức nhìn về phía mấy người khác:
"Tiền bối, sao ngài cũng ở đây vậy?"
Sắc mặt Đổng Tịch Chu lạnh nhạt, nói:
"Ta vừa ra đường thì đúng lúc gặp Tần cô nương, nên liền đi cùng luôn, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Mạc Cầu, các nàng đều là những người đã đi bên cạnh ta nhiều năm rồi, lần này Đông An phủ lâm vào hỗn loạn, ta thực sự không yên lòng." Tần Thanh Dung buồn thiu nói:
"Nếu như đệ cảm thấy phiền toái, chờ khi ra khỏi thành rồi tìm một nơi an trí cho các nàng không muộn."
"Thôi." Mạc Cầu lắc đầu rồi nói với Đổng Tịch Chu:
"Tiền bối, ngài có liên hệ được với Đổng sư tỷ không?"
"Liên hệ." Đổng Tịch Chu gật đầu:
"Ta nói với nó là đừng có liên hệ ta, đi làm những chuyện mà nó phải làm, ta có dự định của mình."
Nhìn đội xe trước mắt có trẻ có già, đa phần là phụ nhân, trong lúc nhất thời Mạc Cầu có một ít im lặng.
"Sư đệ." Tần Thanh Dung tới gần, nhỏ giọng mở miệng:
"Làm sao bây giờ?"
"Trước ra khỏi thành rồi nói sau." Mạc Cầu than nhẹ:
"Thừa dịp hỗn loạn trong thành còn chưa lắng lại, Huyền Y giáo bận không qua nổi, có thể đi được bao xa liền đi bao xa."
"Vậy nên đi hướng nào?" Tần Thanh Dung hỏi thăm.
"Bên kia." Mạc Cầu chỉ một ngón tay.
Tần Thanh Dung nghiêng đầu, trên mặt không khỏi hiện ra thần sắc không hiểu.
Mười mấy năm trước.
Nàng cùng Mạc Cầu cũng từ hướng đó chạy tới Đông An phủ.
Bây giờ lại phải quay trở về.
Suy nghĩ chập trùng, đều hóa thành thở dài ung dung.